CHƯƠNG 9
Gần như ngay lập tức, “Kiếm một ông bố đem về” gửi tin nhắn tới: “Xin hỏi là chú Lưu Thiên Hàn phải không ạ?”
Lưu Cửu: “Phải.”
“Kiếm một ông bố đem về”: “Ngoại hình hai người chúng ta có độ tương tự vượt qua 90%, cháu cảm thấy mình rất có thể là con trai thất lạc của chú. Cháu đề nghị chúng ta gặp mặt một lần, đi làm xét nghiệm ADN.”
Dứt lời, “Kiếm một ông bố đem về” còn gửi kèm một tấm ảnh chụp.
Nhìn ảnh chụp vừa nhận được, đồng tử Lưu Thiên Hàn co rụt lại. Không sai, đứa bé này gần như được khắc ra từ cùng một khuôn với anh!
Cao Bắc Vinh cũng thấy tấm ảnh này, khập khiễng đi tới, kích động chộp lấy di động của Lưu Thiên Hàn.
“Uầy Lưu Cửu, cậu có con trai lớn thế từ bao giờ thế? Cậu cũng thâm tàng bất lộ quá rồi đấy? Anh em còn tưởng cậu không được cơ, ai ngờ cậu có cả con riêng luôn rồi!”
“Nó không phải con tôi.” Lưu Thiên Hàn hờh ững nói.
“Không phải con của cậu? Cậu lừa ai thế! Hai người giống hệt nhau luôn này. Sao nó không phải con cậu được!” Cao Bắc Vinh sờ soạng gương mặt nhỏ của Nhan An Bảo trên màn hình, kích động hô to gọi nhỏ với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, mau thành thật khai báo đi, mẹ đứa nhỏ là ai!”
“Chắc không phải Nhan Vũ Trúc rồi, mấy năm nay Nhan Vũ Trúc vẫn một mực đóng phim, nào có nghe nói cô ả mang thai sinh con đâu!”
Nghĩ đến gì đó, Cao Bắc Vinh chợt bừng tỉnh ngộ ra: “Lưu Cửu, chẳng lẽ vợ cậu sinh cho cậu à? Cậu kim ốc tàng kiều nhiều năm như vậy, tôi còn chưa được gặp chị dâu Cửu đâu! Đúng rồi, chị dâu Cửu họ Nhan đúng không? Nhan… Lưu Cửu, chị dâu Cửu tên Nhan gì ấy nhỉ?”
“Quên rồi.” Gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn không mảy may dao động, tựa như nói tới một người không liên quan gì đến mình vậy.
Cao Bắc Vinh: “…” Thôi được rồi, ngay cả tên vợ mình còn không nhớ rõ, quá vô tình! Vô tình như vậy chứng tỏ đứa bé này không phải chị dâu Cửu sinh rồi.
Cao Bắc Vinh đằng hắng giọng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đứa bé này là của cậu với cô nào? Cậu làm to bụng con gái nhà người ta cũng không nghe không hỏi. Lưu Cửu, cậu súc sinh quá đấy!”
“Còn chị dâu Cửu cũng đáng thương cơ. Một Nhan Vũ Trúc thì thôi đi, giờ lại ngoi ra một cậu con riêng. Cậu bảo chị dâu Cửu chịu đựng thế nào được! Chị dâu Cửu đáng thương của tôi, sao lại gả cho con yêu nghiệt Lưu Cửu này cơ chứ…”
Lưu Thiên Hàn mặc kệ Cao Bắc Vinh líu ríu, cầm di động gửi tin nhắn cho “Kiếm một ông bố đem về”: “Cháu ở đâu? Tôi đến đón cháu, đi làm xét nghiệm ADN.”
“Kiếm một ông bố đem về”: “Cư Xá Thiên Mệnh, cháu và em gái ở cổng chung cư chờ chú.”
Lưu Thiên Hàn cau mày, Phúc Tinh là một khu phố rất cũ nát, bọn họ ở nơi đó ư?
Nghĩ đến đứa bé vô cùng giống mình kia chỉ có thể sống những ngày nghèo khó gian khổ, đáy lòng Lưu Thiên Hàn không hiểu sao hơi thắt lại, âm ỉ đau.
Trọng điểm chú ý của Cao Bắc Vinh hoàn toàn không cùng tần số với Lưu Thiên Hàn, từ lúc nhìn thấy ảnh chụp của Nhan An Bảo, ánh mắt anh ấy vẫn luôn dán chặt vào di động của Lưu Thiên Hàn.
Thấy hai chữ “em gái” kia, hai mắt Cao Bắc Vinh trừng to như muốn lọt tròng.
Lưu Cửu một phát sinh đôi luôn à?