CHƯƠNG 15
“Chị đại, gia đình chỉ có mẹ đơn thân rất bất lợi cho sự trưởng thành của các con. Em nói xem, có phải chúng ta nên kết hôn nhanh không, để cho chúng một gia đình hoàn chỉnh?”
Kết hôn sao?
Trái tim nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh liền run lên. Chuyện này phát triển nhanh quá rồi, cô còn chưa ly hôn với anh Lưu kia đâu!
Nhan Nhã Tịnh chưa kịp nói gì thì Nhan An Bảo đã nói: “Chú Hàn này, không phải là chú đã có người mình thích rồi sao? Cũng không phải là không có ai theo đuổi mẹ tôi, cho nên chú không cần phải ấm ức mà thỏa hiệp đâu.”
“Đúng vậy, mẹ của tôi rất tốt bụng, mẹ sẽ không làm khó người khác!” Nhan An Mỹ nói với Hách Trung Văn bằng giọng chắc nịch, đứng bảo vệ phía trước Nhan Nhã Tịnh.
Nếu người khác bị người ta nói dỗi như thế này thì đã xấu hổ từ lâu rồi.
Nhưng Hách Trung Văn là ai? Hách Trung Văn này là là cậu Hách da mặt còn dày hơn mặt đất!
Anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, khuôn mặt đẹp trai tinh xảo đầy ý xấu kia chợt có vẻ nghiêm túc chưa từng thấy: “Chị đại, tôi thề với trời, người tôi thích chỉ có em thôi! Trái tim tôi, thân thể của tôi, tất cả chỉ thuộc về em!”
Nhìn thấy Nhan An Mỹ không ngừng bĩu môi, Hách Trung Văn vội vàng ôm cô bé vào lòng: “Bé con, ba thật sự rất thích mẹ con. Ba đã yêu thầm nhiều năm như vậy rồi, sau này ba nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và các con.”
Hách Trung Văn trầm ngâm một lát rồi nói thêm: “Ba sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho con, mua nhiều…”
“Ăn ngon…” Cô bé thánh ăn Nhan An Mỹ liền nuốt nước miếng ừng ực. Dường như cô bé đã nhìn thấy vô số những thanh sô cô la vẫy gọi trước mắt rồi: “Vậy ba sẽ mua sô cô la cho con chứ?”
“Mua! Đương nhiên là sẽ mua rồi!” Hách Trung Văn gật đầu thật mạnh: “Nếu như con thích, ba có thể mua cho con tất cả sô cô la trên đời này!”
“Ba, con yêu ba chết mất! Nhớ thỏa thuận của chúng ta đó nha ba, con muốn ăn sô cô la!” Nói rồi Nhan An Mỹ liền hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Hách Trung Văn.
Nhan An Bảo thầm đổ mồ hôi như mưa. Cái đồ mê ăn Nhan An Mỹ kia, mới có chút xíu sô cô la đã thu phục được em rồi hả!
Nhưng mà, trông ba có vẻ rất thích mẹ, nếu có thể khiến mẹ vui vẻ hạnh phúc thì cậu cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận người ba này.
Hách Trung Văn không ngờ Nhan An Mỹ sẽ hôn mình. Anh ta lập tức cảm thấy mình hạnh phúc sắp ngất đi, đứa bé này đã nhận anh ta là ba rồi sao?
Hách Trung Văn nhìn Nhan An Mỹ, rồi lại nhìn thái độ rõ ràng đã mềm mại hơn nhiều của Nhan An Bảo và cả cô gái mà anh ta luôn mong nhớ thì không khỏi tự nhéo mình một cái.
Rất đau, đau đến mức nước mắt sắp trào ra, không phải anh ta đang mơ.
Lưu Thiên Hàn yên lặng theo dõi cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên ngoài xe. Không biết anh bị bệnh hay sao mà trái tim lại đau xót chua chát vô cùng.
Ngay khi Hách Trung Văn vừa quay mặt đi thì đã bắt gặp đôi mắt đen láy như mực của Lưu Thiên Hàn. Lúc này, anh ta mới nhận ra mình chỉ biết hưởng niềm hạnh phúc cho riêng mình mà lại quên mất người đã góp phần lớn nhất vào việc giúp anh ta tìm thấy vợ con.
Anh ta liền hấp tấp bước tới trước xe nói: “Cậu nhỏ, cảm ơn cậu đã giúp cháu tìm được chị đại và các con. Tối nay đến chỗ cháu ăn lẩu nhé.”