Mượn Hôn - Chương 33: Niên thiếu tình thâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Mượn Hôn


Chương 33: Niên thiếu tình thâm


6 rưỡi, Sầm Nam và Lương Mộc Thu đúng giờ ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc xe đến nhà hàng đã thoả thuận.

Nhà hàng Khải Duyệt cách khách sạn không xa, chừng hai mươi phút là đến.

Dọc đường đi, Lương Mộc Thu đều chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lần gần nhất cậu đến Nhạn Đô đã là chuyện từ hồi năm cuối đại học rồi, chớp mắt đã 5 năm trôi qua, đối với nơi này cậu không mấy quen thuộc, nhưng mấy toà cao ốc ở các thành phố lớn đều không khác nhau lắm, cũng là bê tông cốt thép, vẻ lạnh băng này lại có đôi phần quen biết.

Nếu nói đến chút tình cảm gì khác thì chính là những hàng ngô đồng trên con phố này, vào những ngày giáp hè chúng càng thêm rộng lớn phì nhiêu, cành cây kéo dài ra như những chiếc ô che trời, chỉ để lại từng khe hở thưa thớt dưới trời chạng vạng.

Lương Mộc Thu không khỏi nhớ đến căn hộ cậu và Sầm Nam từng ở, bên cạnh khu chung cư Ngọc Lan gần trường đại học cũng là những mảng ngô đồng tươi tốt, xuân đến sẽ trổ nhuỵ. Tuy có hơi phiền nhưng vẫn rất đẹp.

Cậu từng đợi Sầm Nam trên băng ghế dự bị dưới tán ngô đồng, cũng từng hôn môi với Sầm Nam dưới ánh đèn đêm.

Bên cạnh khu chung cư thường hay có mèo hoang, xuân đến mèo rất thích kêu gọi bạn tình, đùa giỡn dưới gốc cây, Sầm Nam hôn cậu xong vẫn không buông tha cho cậu mà còn nắm lấy gáy cậu, bảo cậu nhìn con mèo trắng đang nghịch ngợm bên cạnh, hạ giọng nói: “Nhìn thấy con mèo kia không, lúc em ở trên giường giống nó y đúc vậy.”

Cũng phải bảy tám năm rồi, bây giờ Lương Mộc Thu nhớ đến chuyện này vẫn còn ngượng chín mặt, ánh mắt sắc như dao cau quẹt qua Sầm Nam một cái rồi càng thêm kiên quyết không thèm nhìn anh.

Sầm Nam không rõ nguyên nhân, cũng không biết mình lại làm gì chọc cậu nữa.

*

Đến dưới nhà hàng Khải Duyệt, Lưu Phong Thao đã ngồi ở bên trong, bạn gái anh cũng ở đây, là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa hiền lành tên Uông Nghê, hai người ngồi cạnh nhau còn rất có tướng phu thê.

Sau khi Sầm Nam và Lương Mộc Thu đến thì hai diễn viên trẻ tuổi kia cũng tới, so với trên ảnh thì còn đẹp hơn một chút, đúng thật là rất trẻ trung. Họ chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, sau khi ngồi xuống thì im lặng không nói nhiều, so với bạn bè đồng trang lứa có phần chững chạc hơn, nhưng vừa nhìn đã biết là không hợp ngồi cùng bàn với mấy người gần ba mươi bọn họ rồi.

Bữa cơm này của Lương Mộc Thu, ngoại trừ là do giao hảo với Lưu Phong Thao ra cũng là vì muốn sớm được gặp hai diễn viên chính này.

Hai thiếu niên này xuất hiện nhiều nhất trong bộ phim, Lương Mộc Thu là biên kịch, tuy khi trước cậu không tham gia vào việc tuyển chọn diễn viên nhiều nhưng vẫn rất để ý đến hai người họ.

Bây giờ gặp mặt, không thể không thừa nhận ánh mắt của Lưu Phong Thao không tệ.

Diễn viên trong vai Trần Minh Sinh, nhìn qua văn nhã vô hại, khuôn mặt non nớt đơn thuần, khi không cười còn có vẻ lạnh lùng trong trẻo. Bên cạnh là diễn viên trong vai nhóc côn đồ Hứa Kiệt, lớn lên trông rất đẹp trai, nước da hơi ngăm, cho dù lời nói lễ phép nhưng cả người vẫn toát lên vẻ hoang dã và ngạo khí không giấu được.

Mấu chốt là hai người này rất quen thuộc, là bạn bè từ thời đi học nên độ ăn ý so với những diễn viên mới khác cao hơn nhiều, giảm đi không ít thời gian làm quen này nọ.

Nhưng kể cả ngoại hình phù hợp, nhìn cũng rất có linh khí nhưng chưa đến lúc chính thức quay phim thì hết thảy đều không thể nói chính xác được, nhất là khi hai đứa nhỏ mới chỉ là sinh viên năm nhất của Học viện Điện ảnh mà thôi.

Lương Mộc Thu mắc bệnh nghề nghiệp, hơi nheo mắt đánh giá hai thiếu niên từ trên xuống dưới, lúc cậu không cười nhìn rất có khí thế, giống như một thương nhân khôn khéo đang cân nhắc hai viên đá quý, đo lường không mang theo chút tình cảm nào khiến ai nấy cũng thấy khẩn trương theo.

Lưu Phong Thao cười cười, ngồi bên cạnh giới thiệu Lương Mộc Thu với hai diễn viên chính, “Đây chính là thầy Lương, biên kịch của chúng ta. Nếu các cậu có vấn đề gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi cậu ấy, không cần phải sợ, thầy Lương đây thật ra tốt tính lắm.”

Hai người vội vàng gật đầu, khách sáo gọi biên kịch, dựa theo quy củ bàn rượu muốn mời rượu cậu.

Lương Mộc Thu bị chọc cười, liên tục xua tay, “Không cần khách sáo, sau này chúng ta còn ở chung một tháng mà.”

Cậu nhìn rượu trước mặt hai người, gọi nhân viên phục vụ tới, “Thay rượu của họ đi, trẻ nhỏ đừng nên uống rượu, đổi thành nước trái cây. Sau này cơ hội uống rượu có rất nhiều, hôm nay thì thôi.”

Sầm Nam ngồi bên cạnh nghe thế chợt cong cong khoé môi.

Đã từng nói với Lương Mộc Thu như vậy, trong buổi tụ tập của hội bạn tốt nghiệp trung học, anh cướp ly rượu trước mặt Lương Mộc Thu đổi thành một ly trà canh, nói với cậu trẻ nhỏ đừng uống rượu, nếu không cậu say anh lại mất công cõng về.

Thời gian trôi qua, vậy mà đã đến lượt Lương Mộc Thu nói những lời này với đàn em.

Rõ ràng năm đó cậu cũng chỉ là một sinh viên có phần trưởng thành hơn, bây giờ cũng đã trở thành đàn anh săn sóc chu đáo người khác.

Sầm Nam cười cười, bóc tôm đặt vào bát Lương Mộc Thu.

Anh cầm khăn ướt lau tay, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cậu bé diễn vai Hứa Kiệt cũng bóc tôm đặt vào trong bát “Trần Minh Sinh”.

1

Sầm Nam không khỏi nhíu mày, trước mắt, Lương Mộc Thu và Lưu Phong Thao đang nói chuyện, bạn gái của Lưu Phong Thao thì xem điện thoại, trừ anh ra hình như không có ai chú ý đến cảnh này.

Hai người kia còn không biết hành động nhỏ của mình bị phát hiện, còn nhìn nhau cười, trên mặt là tình cảm chỉ họ mới hiểu rõ, tay chạm tay, ghế ngồi cũng gần hơn vài phần.

Sầm Nam bật cười, nghĩ thầm quả nhiên là tuổi trẻ, niên thiếu tình thâm, dù lộ liễu bày ra trước mắt người ta nhưng vẫn cho rằng mình che giấu rất cừ.

Hoặc là vốn dĩ không nghĩ đến chuyện che giấu, vẫn cho rằng trời cao biển rộng yêu đến say lòng, nào còn để ý đến ánh mắt người đời.

Anh lẳng lặng dời tầm mắt, nhất thời không thể nói được trong lòng mình có cảm giác gì, rồi lại như nhớ về mình của tháng ngày xa xưa nào ấy.

*

Bữa ăn kéo dài đến 9h30.

Lúc xong xuôi bên ngoài trời đã mọc sao thưa thớt, Lưu Phong Thao vốn định tiễn Lương Mộc Thu và Sầm Nam nhưng Lương Mộc Thu lại khoát tay, chỉ vào hai diễn viên chính bên cạnh, “Tiễn họ là được, em muốn đi bộ hóng gió một chút, lát mệt thì bắt taxi về sau.”

Lưu Phong Thao thấy vậy cũng được.

Anh gọi hai diễn viên chính lên xe rồi nói với Lương Mộc Thu, “Vậy cậu chú ý an toàn, về đến nơi thì đi ngủ sớm một chút đừng để mệt mỏi quá, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Lương Mộc Thu cười, “Dong dài vậy sao, mẹ Lưu vẫn quan tâm như ngày nào.”

Lưu Phong Thao bất ngờ bị gọi lại biệt danh năm đó, vỗ vỗ cửa xe, “Đừng gọi loạn! Anh có lòng tốt mà lại bị cậu chà đạp!”

Bạn gái ngồi bên cạnh cũng bật cười theo.

Lương Mộc Thu đứng lên bậc thang ven đường, đắc ý nói, “Em khen anh cẩn thận còn gì, thôi được rồi, anh cũng về nhá, mai gặp lại.”

Mấy người vẫy tay tạm biệt, xe đã rời đi.

Ven đường chỉ còn lại hai người Lương Mộc Thu và Sầm Nam.

Hiện giờ cũng chưa tính là quá khuya, trên vỉa hè hai bên đường vẫn còn rất náo nhiệt, tuy rằng Lương Mộc Thu vừa mới ăn cơm tối nhưng nhìn thấy sạp phở lạnh ven đường vẫn thấy hơi thèm nên mua một suất.

Dáng vẻ ăn mấy món ăn vặt này của cậu vẫn rất đáng yêu, Sầm Nam nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước còn hơn cả tưởng tượng của anh.

Đi được nửa đường, anh nhớ lại chuyện vừa nãy trên bàn cơm bèn hỏi Lương Mộc Thu, “Em mới rồi có nhìn ra không, hai diễn viên chính của em quan hệ có vẻ không bình thường đâu. Khi quay phim thì chú ý thêm một chút, thiếu niên yêu đương dễ xúc động, đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của mọi người.”

Lương Mộc Thu có hơi mờ mịt, nhất thời chưa ý thức được kiểu “không bình thường” là không bình thường nào, đến khi chạm phải ánh mắt Sầm Nam mới phản ứng được, nhưng trong lòng cậu cũng không tin lắm.

“Không phải chứ, hai người họ ở trường vẫn luôn là anh em tốt mà, thân thiết hơn chút cũng là chuyện bình thường thôi.” Tối nay phần lớn là cậu nói chuyện phim ảnh với Lưu Phong Thao nên không quá chú ý đến hai đứa nhỏ kia, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy, một đoàn phim lấy đâu ra nhiều gay thế.”

Sầm Nam chê cậu chậm chạp, “Anh em tốt? Em đã từng thấy anh em tốt nào bóc tôm, lau tay cho nhau chưa? Một bữa cơm mà nhìn đối phương không biết bao nhiêu lần, xuống cầu thang còn len lén nắm tay nhau nữa?”

Lương Mộc Thu ngẩn người, cậu đúng là không chú ý đến thật.

“Vậy đúng là tôi phải chú ý thêm,” Cậu cân nhắc nói, “Để họ diễn anh em, diễn người nhà chứ đừng diễn thành tình báo gì là được, không thì lại không qua kiểm duyệt được.”

Nói xong cậu bèn ném cái bát nhựa trong tay vào thùng rác, như một thói quen giơ tay ra trước mặt Sầm Nam.

Sầm Nam lấy khăn giấy từ trong túi ra lau tay giúp cậu.

Anh nghe Lương Mộc Thu nói, “Chính ra anh cẩn thận hơn nhiều, bọn tôi chỉ lo ăn cơm nói chuyện phiếm nên không chú ý mấy đến hai đứa nhỏ ấy.”

Sầm Nam nghe thế ngẩng đầu nhìn Lương Mộc Thu một cái.

“Không phải anh cẩn thận, là vì ánh mắt Hứa Kiệt nhìn Trần Minh Sinh giống như năm đó anh nhìn em vậy.”

Ánh mắt nóng bỏng không cách nào giấu được ấy, cánh tay nhẹ nhàng đụng chạm, thừa diupj người kia không chú ý bèn lén lút ngoắc lấy ngón cái.

Một ngón, rồi một ngón nữa.

Không phải cũng giống chuyện năm đó anh làm với Lương Mộc Thu sao.

Chuyện quá đáng hơn còn có nữa kìa.

Thời gian nhanh như thoi đưa, anh đã sớm không còn ở tuổi 18 đó nữa, nhưng nhìn hai chàng thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, cảm giác như nhìn thấy chính mình năm ấy.

Lương Mộc Thu sửng sốt, cũng dừng bước ngẩng đầu nhìn Sầm Nam.

Sầm Nam đưa tay sờ đầu cậu, nói: “Thật ra anh có chút ghen tị với họ.”

Lương Mộc Thu cắn môi, không phải trong lòng không nhận ra nhưng ngoài miệng lại vẫn hỏi: “Ghen tị gì chứ, hai cậu sinh viên trẻ tuổi có gì để anh phải ghen tị?”

Sầm Nam cười: “Anh cũng không rõ, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng rất chua xót.”

Thật ra những gì hai người họ đang có, anh và Lương Mộc Thu cũng từng có.

Tình yêu tràn đầy háo hức đó, anh và Lương Mộc Thu không chỉ kém cạnh, ngược lại còn sâu đậm hơn nhiều.

Nhưng vẫn ghen tị.

Có lẽ là ghen tị bọn họ có thể vô tư không sợ hãi như thế, không bị hiện thực mài mòn đi góc cạnh, chưa từng chịu cảnh bị ép đến vách núi nhưng lại không thể nhảy xuống vực.

Sầm Nam thở dài, anh nhẹ nhàng ôm Lương Mộc Thu vào lòng.

Dưới tán cây ngô đồng tươi tốt, họ ôm nhau. Dường như chẳng phải đang ở Nhạn Đô, mà là dưới chung cư Ngọc Lan năm nào.

Lương Mộc Thu giãy dụa qua loa một chút rồi cũng dung túng để Sầm Nam ôm.

Cậu nghe Sầm Nam nói: “Có nhiều khi anh đúng là rất hâm mộ những học sinh mười tám mười chín tuổi kia, nhưng nếu cho anh được chọn, anh vẫn sẽ chọn bây giờ. Bởi vì chỉ có ở lúc này anh mới có được tự do để làm những điều mình muốn.”

Cũng là được yêu người anh muốn yêu.

Lương Mộc Thu ngẩng đầu khỏi lòng anh, rõ ràng nửa câu sau Sầm Nam không nói ra nhưng cậu lại có thể hiểu được.

Khi còn là học sinh, họ không sợ hãi điều gì cả, nhưng đến khi thật sự bước chân vào xã hội rồi mới nhận ra khắp nơi đều là vách đá.

Hiếm khi cậu không bật lại Sầm Nam, lẳng lặng để Sầm Nam ôm một lát. Mãi đến khi người qua đường bên cạnh ngỡ ngàng nhìn qua Lương Mộc Thu mặt mỏng mới không chịu được nữa mà nhẹ nhàng đẩy Sầm Nam ra.

“Đừng lề mề nữa, về khách sạn thôi.” Cậu thì thầm.

Sầm Nam cũng không lòng vòng, thuận theo buông tay ra.

Hai người vai sóng vai đi trên con đường nhỏ, dưới chân giẫm lên lá ngô đồng. Hai bóng người trong màn đêm mới đầu còn cách nhau một khoảng, nhưng chẳng biết lúc nào đã kề sát cạnh nhau.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN