Vốn dĩ cuối tuần họ đều phải về nhà, nhưng hôm nay bố mẹ Lục Thanh Nham không về, hai người bèn ở lại ký túc xá luôn.
Về đến trường, lúc này, sân trường luôn rộn ràng ồn ã thường ngày đã vắng lặng không còn một bóng người.
Nhất là ký túc xá phía nam, ngày thường ở đây đã ít ánh đèn, lúc này gần như tất cả đều đang tắt, mọi người không về nhà thì cũng ra ngoài chơi.
Lâm Hữu vừa xem phim zombie xong, khi đi qua cánh rừng nhỏ bên cạnh ký túc xá phía nam cậu lại thấy ngờ ngợ, cảm giác như trong đó cũng có zombie đang ẩn nấp, có thể lao ra cạp cậu bất cứ lúc nào. Cậu đành phải lẳng lặng xích lại gần Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham biết tỏng hành động của cậu, nhưng anh không vạch trần mà nắm tay cậu đút vào túi áo mình, bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay của Lâm Hữu.
Khi vào phòng, Lâm Hữu nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh, Tiết Nghi Hân và Đường Kỳ cũng chưa về.
Nói không chừng cũng đi hẹn hò rồi.
Vừa vào phòng Lâm Hữu đã chạy vào tắm trước, chơi đùa bên ngoài cả nửa buổi chiều khiến cậu cũng đã thấm mệt, tha thiết muốn tắm ào bằng nước ấm rồi mặc đồ ngủ ấm áp chui vào trong chăn.
Khi cậu vào phòng tắm, Lục Thanh Nham ngồi trên ghế sô pha bên ngoài. Ban đầu anh còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi Lâm Hữu vào tắm mười phút, Lục Thanh Nham bỗng ngửi thấy mùi pheromone của Lâm Hữu lan tỏa trong không khí.
Mùi hương rất nhạt, từng chút từng chút lẻn ra ngoài qua khe cửa phòng tắm đóng chặt, hơi nước bốc lên đầy phòng tắm, hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy rì rào.
Sau đó, những làn pheromone này như có ý thức tự chủ, bắt đầu chậm rãi hòa vào không khí.
Lục Thanh Nham bất giác siết chặt tay.
Anh bỗng thấy khó hiểu.
Anh biết chắc chắn Lâm Hữu đã gỡ miếng dán ức chế xuống khi tắm, nhưng là một Beta bình thường, hẳn anh sẽ không ngửi được mùi pheromone của Lâm Hữu rõ ràng tới vậy.
Mức độ nhạy bén của Beta với pheromone vốn đã thua xa Alpha.
Đã vậy hiện giờ cũng không phải kỳ phát tình của Lâm Hữu, không lý gì anh lại có thể cảm nhận được rõ ràng tới vậy. Tựa như giác quan của anh đã tiến hóa sau một đêm, giúp anh có thể nắm giữ được mỗi phần tử khác thường trong không khí, nhận ra nó đến từ nơi nào.
Rõ ràng mùi hương này vô cùng nhạt nhòa, nhưng khi lan đến chỗ Lục Thanh Nham lại như bị phóng đại lên cả trăm ngàn lần, len lỏi vào khoang mũi anh, khiến cơ thể anh dần dần nóng hổi. Thậm chí anh còn có ảo giác như có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể mình, tim anh cũng nảy lên thình thịch.
Ồn nào như vậy, nhiệt tình như vậy.
Anh bẻ khớp tay răng rắc, não bộ vẫn luôn tỉnh táo bình tĩnh dần bị một suy nghĩ lấp đầy.
Ngay trong căn phòng này, có một Omega.
Một Omega sinh ra vốn chỉ nên thuộc về anh, chỉ có thể được anh hôn môi, được anh chiếm hữu.
Anh nên đánh dấu người đó, biến Omega này thành của mình.
–
Lâm Hữu sung sướng tắm rửa xong xuôi, cậu thở phào thoải mái.
Cậu mặc đồ ngủ đứng lau đầu trước gương, áo ngủ lụa màu xanh sẫm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, gương mặt ửng đỏ vì hơi nước, môi cũng đỏ như sắp nhỏ máu. Vài giọt nước trong veo vương trên xương quai xanh của cậu, đung đưa chực rơi xuống, cuối cùng nó lăn dài trên làn da trắng sứ, để lại một vệt nước bí ẩn.
Lâm Hữu lau đầu qua quýt một hồi, cậu thấy tóc không nhỏ nước nữa bèn lười không chịu sấy. Cậu mở cửa phòng tắm, định gọi Lục Thanh Nham vào tắm. Nhưng ngay khi cửa phòng mở ra, chân cậu lại bất giác mềm nhũn.
Mùi pheromone nồng đậm trôi nổi khắp trong phòng khách.
Lâm Hữu không thể nói rõ được.
Rõ ràng mùi hương này dịu dàng trong trẻo, nhưng lại quá đỗi nồng đậm, dễ dàng bao vây người khác lại bên trong, tựa như bị từng lớp, từng lớp mạng nhện quấn quanh, khiến cậu không thể kìm lòng lún sâu trong đó, thậm chí muốn cúi mình trước chủ nhân của mùi hương này.
Lâm Hữu không nhịn được vịn vào cửa.
Cậu vừa mới tắm xong, vẫn chưa kịp dán miếng ức chế. Từ khi ngửi được mùi hương trong phòng khách, nồng độ pheromone của cậu cũng lập tức dâng cao, tay chân bắt đầu mềm nhũn, dường như có thứ gì đó đang rục rịch trong cơ thể cậu.
“Lục Thanh Nham?” Lâm Hữu ngờ ngợ đứng cạnh phòng khách gọi một tiếng.
Mới một lúc trước Lục Thanh Nham vẫn còn ở trong phòng khách, nhưng lúc này lại không có ai ngồi trên sô pha.
Lâm Hữu nghi ngờ đi về phía phòng Lục Thanh Nham, càng đến gần Lục Thanh Nham, mùi hương khiến cậu lâng lâng kia lại càng dày đặc.
Là một Omega phân hóa muộn rất nhiều năm, ngay khi mở cửa phòng, cậu bỗng có một suy đoán khó tin.
Không phải Lục Thanh Nham… cũng phân hóa chứ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng cậu, ngay giây tiếp theo, cậu đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.
Lục Thanh Nham không bật đèn phòng, vươn tay ra chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đen kịt, nếu không phải đã quá quen với người đang ôm mình, chắc chắn Lâm Hữu đã đánh anh theo phản xạ.
Cậu đang định kêu ca Lục Thanh Nham làm mình giật mình, thì vừa mới mở miệng, cậu đã bị anh hôn.
Trong bóng tối, Lâm Hữu bỗng trợn tròn hai mắt, kích thích này thật sự quá kinh khủng, não cậu lập tức ngừng hoạt động, cơ thể cứng đờ, đừng nói là phản kháng, thậm chí cậu không dám cử động.
Hơi thở nóng rực phả lên mặt Lâm Hữu, một đôi tay mạnh mẽ rắn rỏi ôm chặt eo cậu, chặt đến mức khiến cậu thấy hơi khó thở.
Lúc này cậu đã chắc một trăm phần trăm, mùi hương phòng tròng này là mùi pheromone của Alpha.
Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Hữu vừa chật vật khẽ rỉ ra từng tiếng rên, vừa không thể kìm lòng muốn đòi hỏi thêm nhiều từ Lục Thanh Nham. Dường như pheromone trên người Lục Thanh Nham có sức hấp dẫn không gì sánh kịp với cậu, cậu biết rõ mình nên đây hắn ra, nhưng cơ thể lại khao khát cái hôn của Lục Thanh Nham, muốn được Lục Thanh Nham vỗ về.
Bàn tay khước từ của cậu dần mất hết sức lực, thậm chí cậu bắt đầu nắm áo Lục Thanh Nham, vò nát góc áo sơ mi của Lục Thanh Nham.
Bị pheromone này mê hoặc, Lâm Hữu chỉ còn sót lại chút ý thức tỉnh táo cuối cùng, cậu mơ màng nghĩ.
Trời đất quỷ thần ơi, mình đang hôn lão Lục sao?
Xin tí sét đánh chết tui đi, hôn anh em tốt sẽ bị sét đánh đúng không?
Nhưng sao kỹ thuật hôn của cha nội này tốt quá vậy?
Ngay sau đó Lục Thanh Nham bế ngang cậu lên, đặt cậu xuống giường.
Chiếc giường đơn hơi hẹp, ga trải giường vừa mới được giặt sạch, vô cùng mát mẻ sạch mẽ, lúc này chiếc giường đang chứa hai người.
Lâm Hữu bị anh dồn vào một góc, tấm lưng thon gầy dựa lên tường. Vách tường lạnh lẽo, nụ hôn của Lục Thanh Nham lại nóng rực, hôn đến khi cậu mơ màng, không còn ý thức, thậm chí cảm thấy cứ đắm chìm thế này cũng rất tốt.
Lục Thanh Nham đã không còn thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần nữa.
Anh vươn một tay sờ lên gáy Lâm Hữu, ngón tay mang theo vết chai mỏng khẽ khàng lướt qua làn da nơi ẩn chứa tuyến sinh dục của Lâm Hữu.
Tiếng rên rỉ hệt như tiếng mèo chợt không kìm được phát ra từ cổ Lâm Hữu.
Tuyến sinh dục sau gáy là nơi vô cùng nhạy cảm của Omega, nếu một Alpha tùy tiện chạm vào đây, có thể đánh đồng thành quấy rối tình dục.
Nhưng cũng chính vì anh chạm vào đó, não bộ đã trống rỗng của Lâm Hữu mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu trợn trừng mắt trong bóng tối, cuối cùng cũng nhận ra hiện giờ mình đang làm gì.
Lục Thanh Nham đang phân hóa, đầu óc không tỉnh táo, tại sao cậu lại lú theo anh luôn vậy?
Lâm Hữu bắt đầu liều mình giãy giụa, nhưng thể lực của Lục Thanh Nham vốn đã nhỉnh hơn cậu một chút, cậu lại không dám thật sự khiến Lục Thanh Nham bị thương, chẳng mấy chốc cậu đã rơi vào thế yếu.
Hiển nhiên, cậu vùng vẫy khiến Lục Thanh Nham bất mãn, Lục Thanh Nham híp mắt nhìn cậu, thậm chí ánh mắt ấy có thể gọi là tham lam, như thể anh phải nuốt chửng cậu mới thấy thỏa mãn.
Lâm Hữu không khỏi rùng mình.
Trinh tiết mười bảy năm của cậu sẽ không đi đời một cách kỳ kẹo trong tối nay chứ???
Lại còn là với Lục Thanh Nham??!
Ai đó giết cậu luôn cho rồi.
Đúng lúc này, Lâm Hữu bỗng quơ được một hộp giấy vuông vắn cạnh gối Lục Thanh Nham.
Dựa vào cảm giác đầy quen thuộc, cậu nhận ra đây là thuốc ức chế.
Thoáng chốc, Lâm Hữu thật sự mừng rớt nước mắt.
Cậu nghĩ lại, nhớ hôm qua mình dọn dẹp lại phòng, dọn ra cả đống đồ cậu thấy vướng víu rồi vứt hết sang phong Lục Thanh Nham.
Trong đó có thuốc ức chế dành cho Alpha mà cậu và Lục Thanh Nham cùng đi mua.
Khi mua thuốc, Lục Thanh Nham còn nói nếu như có Alpha nào quấy rối cậu thì hãy chích cho người đó.
Đồng chí Lục Thanh Nham, đồng chí quả nhiên là người nhìn xa trông rộng.
Tự chuẩn bị thuốc cho mình luôn.
Lâm Hữu vừa thầm khen ngợi anh, vừa liều mình ngăn cản anh táy máy tay chân với mình. Để trấn an Lục Thanh Nham, thậm chí cậu còn quyết tâm hy sinh bản thân, chủ động hôn Lục Thanh Nham.
Lưới hai người quấn quýt bên nhau, vang lên tiếng nước ám muội.
Bàn tay đang giữ chặt cậu của Lục Thanh đã thả lỏng hơn chút.
Sau đó, cậu nhân lúc Lục Thanh Nham cởi khuy áo cậu, Lâm Hữu bèn dứt khoát đâm kim vào người anh, nhanh chóng đẩy pít tông hết cỡ.