Trần Hề không kịp đề phòng, nín thở, một lát sau, cánh môi của cô bị cạy ra giống như bị người ta đút cho ăn một quả cầu lửa, chạy từ khoang miệng đến lưỡi, nóng đến mức cả người muốn run lên, Trần Hề mặt đỏ bừng, vì thiếu dưỡng khí. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô không phải người hay xấu hổ, tính của cô cũng rất mạnh dạn, có thể gọi là lâm nguy không sợ, cực kỳ can đảm, cho nên cô nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đáp lại Phương Nhạc bằng sự nhiệt tình khó tả.
Phương Nhạc dừng một chút, anh không muốn thua, anh tùy cơ ứng biến, cùng Trần Hề bắt đầu một trận đấu kịch liệt anh đi em đến.
Hai người không còn non nớt hôn nhau như ngày đầu nữa, nhưng cũng không tốt hơn là mấy, giống như còn chưa học đi đã học chạy trước rồi, mấy ngày trời không gặp mặt, thiếu mất cơ hội, chủ yếu là mấy ngày nay Phương Mạt lúc nào cũng dính lấy Trần Hề, họ không có cách nào âm thầm gặp nhau được, thậm chí cũng rất ít gửi WeChat, bởi vì sau ngày Phương Mạt thất tình, ánh mắt chan chứa nước mắt, giả vờ tội nghiệp hỏi: “Em cứ nói chuyện phiếm với ai mãi thế, chị thất tình mà, em an ủi chị một chút không được sao, hu hu hu…”
Trần Hề còn làm được gì đây, chỉ có thể vứt WeChat và bạn trai vừa nhận chức được hai ngày sang một bên, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho bạn thân.
Cho nên, mặc dù họ ở chung một mái nhà, đi sớm về trễ cũng có thể thấy mặt, nhưng bởi vì Phương Mạt ngăn cản, hai người đều mơ hồ có loại cảm giác mất mát, vội vàng muốn tìm điều gì đó ở đối phương, nhưng lại thiếu đi thời gian học tập, nên cả hai người đều cởi bỏ lớp mặt nạ trưởng thành điềm tĩnh của mình vào trong nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt này.
Hơi thở hai người nặng nề, âm thanh của những nụ hôn triền miên thêm một màu mơ hồ, cho đến khi gáy Trần Hề đụng vào cửa, họ mới bớt lại không hôn nhau nữa, sau đó bất đắc dĩ buông ra.
Bàn tay Phương Nhạc giữ lấy gáy của Trần Hề, giọng vẫn chưa thể điều chỉnh được, khàn khàn nói: “Đụng đau không?”
Mấy đêm nay Trần Hề ngủ chung với Phương Mạt, tướng ngủ của Phương Mạt cực kỳ không tốt, nếu không phải “tay đánh” thì chính là “chân đá”, tối hôm qua Trần Hề ngủ không ngon, hôm nay lại nói chuyện cùng cô ấy rất lâu, vốn dĩ cô có hơi mệt, vừa rồi bị Phương Nhạc ôm lấy, làm cô sợ hết hồn, tim cũng vọt lên tận cổ họng, bây giờ hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, chẳng qua nhịp tim bị kích động vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Giọng của Trần Hề có một chút khàn, lại có hơi mềm mại nói: “Không đau.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Đêm đó phòng không mở đèn, ánh trăng mặc dù sáng nhưng không thể nhìn rõ màu sắc trên mặt của nhau, hôm nay trên hành lang ánh đèn sáng ngời cuối cùng cũng bán đứng họ, sắc mặt Trần Hề nóng như lửa đốt, đôi mắt như chứa nước, cổ của Phương Nhạc cũng ửng đỏ, sắc đỏ tràn đến tận bên tai, gân xanh trên cổ nổi lên rất rõ ràng, yết hầu cứ nhảy lên nhảy xuống, cả người cực kỳ căng thẳng.
Trần Hề lên tiếng trước: “Cổ anh đỏ thật đó.”
Phương Nhạc có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể mình, một tay anh giữ lấy gáy của Trần Hề, một tay khác ôm lấy eo của Trần Hề, Phương Nhạc bỏ tay xuống lùi về sau một bước, nhưng đầu óc của Trần Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai tay cô vẫn luôn nắm chặt hai bên áo thun của Phương Nhạc, bây giờ Phương Nhạc lùi về phía sau, cơ thể cô không tự chủ được mà áp sát vào người anh.
Hai tay Phương Nhạc không có chỗ đặt, Trần Hề muốn dán sát vào anh, tay anh chỉ có thể rủ xuống hai bên chân. Anh không thể không cong lưng lại, cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với Trần Hề.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian ở riêng, Phương Nhạc không muốn thả người vào lúc này, anh nhỏ giọng, huống chi sắc mặt của Trần Hề cũng rất đỏ, anh nói: “Mới nãy anh dọa em sao?”
Trần Hề nói: “Có một chút.”
“Phòng anh vẫn luôn mở cửa, em không nhìn thấy à?”
“Em thật sự không nhìn thấy.” Tâm trí của Trần Hề đều là muốn đi tắm và đi ngủ, đèn hành lang sáng rực, phòng ngủ của Phương Nhạc không thể giống ngọn hải đăng dẫn đường, nên Trần Hề không để ý đến.
Phương Nhạc hỏi: “Trở về cũng không nghĩ đến việc chào anh sao?”
“Có nghĩ đến mà.” Trần Hề nói: “Em có thể vào phòng trước rồi lại ra chào anh, cửa nhỏ không phải luôn mở sao, ai mà ngờ động tác của anh…” Trần Hề nói đến đây, nhìn Phương Nhạc, mọi thứ đều im lặng.
Phương Nhạc cười một tiếng: “Ừ, bởi vì anh nhìn thấy em cho nên phản ứng của anh tương đối nhạy.”
Lời này nghe rất quen tai, ba ngày trước Trần Hề cướp ly trà sữa từ trong miệng của Phương Nhạc, sau đó cô nói động tác của mình tương đối nhạy bén.
Trần Hề nhớ ra hỏi: “Môi anh đã khỏi chưa?”
Đã nhiều ngày rồi, mới nãy còn vừa hôn xong, Phương Nhạc không biết làm sao đành nói: “Em nói xem?”
Trần Hề cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc rồi: “Được rồi.”
Phương Nhạc cười một cái, hỏi cô: “Phương Mạt đã khá hơn chút nào chưa?”
“À.” Trần Hề còn như bà cụ non thở dài: “Vẫn chưa đâu, cũng không biết bao giờ chị ấy mới bình thường lại nữa.”
Phương Nhạc nói: “Thế em cứ ở bên cạnh chị ấy cả ngày thế sao?”
Trần Hề: “Đương nhiên rồi, nếu không làm thế, em cũng không yên tâm được.”
“Chị ấy sẽ không vì chút chuyện này mà suy nghĩ linh tinh.”
“Em biết, nhưng mà chị ấy không vui, bên cạnh có người ngồi cùng có thể phân tán một chút lực chú ý của chị ấy.”
Phương Nhạc suy nghĩ một chút nói: “Mấy ngày nay nếu như có thời gian, em đưa chị ấy đi leo núi đi, hoặc làm chút chuyện vận động gì đó, để cho chị ấy chơi mệt một chút, rồi cũng chẳng có tâm trạng không vui nữa.”
“Em cũng nghĩ như thế, để xem đã.”
Hai người trò chuyện không quá lâu, bởi vì Phương Mạt vẫn còn đang trong phòng ngủ chờ Trần Hề, Trần Hề phải tắm nữa, nên chừng nửa tiếng là được rồi.
Phương Nhạc đứng ở cửa, nhìn Trần Hề vào phòng ngủ lấy quần áo, nói thêm đôi câu rồi Trần Hề mới đi vào nhà vệ sinh.
Phương Nhạc vừa trở về phòng không bao lâu, nghe thấy Phương Mạt từ trong phòng ngủ chạy ra, cách một cánh cửa nhà vệ sinh rêu rao với Trần Hề: “Tên khốn kia, hôm nay còn đi ăn uống vui chơi, anh ta còn đăng lên vòng bạn bè, nói là đến ăn thử đồ của hai cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên mạng, một người đàn ông như anh ta thì ăn bánh ngọt làm gì chứ? Anh ta chắc chắn đã có chuyện mờ ám từ lâu rồi, nói chị không thông cảm chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, muốn chia tay với chị nên mượn cớ…”
Phương Nhạc bị nghe những lời căm giận trong lòng của Phương Mạt, anh ngồi dựa vào đầu giường, nhấp vào tin nhắn thoại mà Phan Đại Châu đã gửi qua WeChat trước đó.
Trước đó đang gọi điện thoại bỗng nhiên cúp máy, nên Phan Đại Châu nói: “Mày thì buổi tối có chuyện gì? Tao còn chưa nói xong thì đã cúp máy của tao rồi, có phải mày thấy khó chịu không, tao sợ mày bị đả kích, thật sự không muốn vạch trần mày, trước đó mày nói mày và Trần Hề ở bên nhau rồi, đây chính là suy nghĩ từ một phía của mày phải không? Hạ Hạ nói, Trần Hề nói mày vẫn còn độc thân. Này anh em, tao có hơi lo lắng cho trạng thái tinh thần của mày đó, ngày mai mày đến quầy thịt nướng của tao đi, hoặc là tìm thời gian tao chơi bóng cùng mày cũng được? Còn bên phía Trần Hề, mày có thể quên đi, dưa hái xanh thì không ngọt, mày đừng ép chính mình đến bệnh tâm thần như thế.”
Tin nhắn thoại khá dài, sau khi Phương Nhạc nghe xong, ngón tay nhấn màn hình, muốn gõ gì đó, cuối cùng ở ngoài cửa vẫn còn giọng la hét om sòm, anh đánh từng hàng một.
“Tao nói chuyện với cô ấy rồi, không có chuyện gì.”
Một lát sau, Phan Đại Châu mới trả lời lại: “Mày có thể coi là tỉnh táo không, đương nhiên tao biết mày và cậu ấy không có chuyện gì cả!”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời này một hồi lâu, sau đó quăng điện thoại sang một bên, lười phản ứng với tên ngốc này.
Ngày hôm sau, vốn dĩ Trần Hề muốn đưa Phương Mạt đi leo núi, nhưng Phương Mạt không muốn, cô ấy đã có kế hoạch từ lâu rồi, hôm nay cô ấy phải đi đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên mạng ở Hà Xuyên, Trần Hề liều mình đi cùng cô ấy, thừa dịp Phương Mạt đăng lên vòng bạn bè, thì cô gửi tin nhắn cho Phương Nhạc.
Trần Hề: “Anh có bận gì không?”
Phương Nhạc: “Đang ăn cơm.”
Trần Hề: “Sao muộn thế mới ăn vậy?”
Phương Nhạc: “Hôm nay có một nhóm học sinh tiểu học đi đến tham quan viện bảo tàng. Giờ hai người đang ở đâu?”
Trần Hề: “Chờ lát nữa Phương Mạt đăng vòng bạn bè sẽ biết ngay thôi, có định vị đó. Đúng rồi, em nghĩ ra một ý này.”
Phương Nhạc: “Ý tưởng gì?”
Trần Hề: “Tối đến chờ Phương Mạt ngủ, chúng ta ra ngoài ăn khuya nhé?”
Phương Nhạc lời ít ý nhiều đáp một chữ: “Được.”
Cả ngày hôm nay Phương Mạt chơi hết mình, về đến nhà thì cạn kiệt sức lực, Phương Nhạc về nhà muộn, Trần Hề và anh gặp nhau ở phòng khách, bởi vì có Phương Mạt nên hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau một cái, không nói lời nào, chỉ chờ khoảng thời gian ở riêng hiếm hoi vào ban đêm.
Tối đến Phương Mạt vừa ngả lưng xuống giường, Trần Hề nói: “Hôm nay mệt quá, ngủ sớm nhé.”
Phương Mạt nói: “Đúng thế, mệt chết chị rồi, lâu rồi không đi đường nhiều như thế, chân cũng đau hết cả lên.” Vừa nói xong, Phương Mạt nhảy lên một cái, mở máy xoa bóp chân, mở tần số cao nhất, Phương Mạt nói: “Cũng không thể xoa cơ bắp, chờ chị xoa bóp xong rồi thì em cũng xoa bóp một chút đi.”
“… À.” Trần Hề lặng lẽ gửi WeChat cho Phương Nhạc, nói anh chờ cô một chút.
Phương Mạt xoa bóp xong, khiến Trần Hề cũng vội vàng theo, Trần Hề nói: “Tự em làm được, chị đi ngủ đi.”
Phương Mạt ngáp một cái rồi nằm xuống, một lát sau, cô ấy lại ngồi dậy lần nữa.
Trần Hề làm qua loa lấy máy mát xa được hai phút, lúc này đã đặt máy mát xa sang một bên, thấy thế cô hỏi: “Sao thế?”
Phương Mạt chuyên nghiệp nói: “Chị quên mất, máy mát xa chỉ có thể làm thả lỏng cơ bắp thôi, còn bên trong không thể để như thế được, còn phải kéo dãn cơ nữa. Em đừng có lười, đứng lên, cùng kéo giãn cơ với chị nào!”
“…À.”
Vì thế Trần Hề lại xuống giường, học theo Phương Nhạc thực hiện động tác kéo giãn cơ toàn thân, từ vai cổ đến sau lưng, mãi đến tận đùi và bắp chân, làm hết toàn bộ động tác kéo giãn cơ thể khoảng chừng hai mươi phút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phương Nhạc cầm điện thoại lên, vẫn luôn chờ trong phòng ngủ của mình, cành liễu trên mặt trăng, đêm khuya vắng người, dưới tiểu khu đã chẳng thấy ai đi trên đường nữa, ngay cả mèo hoang cũng chui vào hộp giấy yên tĩnh ngủ rồi, Phương Nhạc mới lần nữa nhận được tin nhắn của Trần Hề.
Trần Hề: “Vừa nãy Phương Nhạc hoạt động kéo giãn cơ thể, lấy lại tinh thần, bây giờ chị ấy muốn thức cả đêm xem cậu bé bút chì.”
Phương Nhạc: “…”
Cuộc hẹn hò đêm khuya đầu tiên của hai người cứ như vậy kết thúc, sáng sớm ngày hôm sau, Phương Mạt tinh thần phấn chấn bưng tô mì trong phòng ăn, vừa ăn vừa nhìn máy tính bảng, một lòng tập trung vào nó, thương lượng với Trần Hề lát nữa nên đi đến chỗ nổi tiếng nào.
Hà Xuyên quá rộng lớn, chắc chắn không thể đi hết trong một ngày.
Trần Hề vừa trả lời Phương Mạt, vừa ở trong nhà bếp múc mì, Phương Nhạc phải ra ngoài nên anh nhanh chóng ăn hết sạch đồ ăn của mình, cầm bát không đi vào nhà bếp, bỏ vào trong bồn rửa, mắt nhìn thẳng hỏi: “Đêm nay thì sao?”
Trần Hề cũng đưa mắt nhìn thẳng nói: “Chờ đi.”
Phương Nhạc rửa bát xong úp lên.
Phương Nhạc bình thường không ăn khuya bên ngoài, buổi tối ngày hôm trước anh đã tìm được mấy quán bán đồ ăn khuya có đánh giá không tệ, tối hôm nay anh lại sàng lọc một lần nữa, còn gửi tin nhắn hỏi Trần Hề, là muốn ăn bánh bao tôm, hay ăn hoành thánh, hoặc là cháo.
Trần Hề nói là cháo, đồng thời cô cũng báo một tin tốt, lúc này Phương Mạt đã mơ màng sắp ngủ rồi.
Phương Nhạc khẽ cười, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo, thay bộ đồ ngủ trên người ra, ăn mặc chỉnh tề, chờ Trần Hề ra ngoài.
Thời gian lại từng giây từng phút trôi qua, không có trăng sáng, cũng chẳng có tung tích của mèo hoang, ngoài cửa sổ mưa phùn đang kéo dài, Phương Nhạc lại nhận được tin nhắn của Trần Hề thêm lần nữa.
Trần Hề: “Xin lỗi anh, bây giờ Phương Mạt lại tỉnh rồi, chị ấy đang cãi nhau với bạn trai cũ.”
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề cũng hết cách, hôm nay cô đã kéo Phương Mạt mát xa chân từ rất sớm, còn cùng cô ấy hoàn thành bài vận động giãn cơ, Phương Mạt còn bày ra dáng vẻ trẻ con dễ dạy, khen Trần Hề nắm bắt rất nhanh.
Vận động xong, Trần Hề nói mệt, tắt đèn đi ngủ, ngày hôm trước Phương Mạt xem cậu bé bút chì cả đêm, tối nay thật sự muốn ngủ sớm nên nghe lời nằm xuống.
Mắt thấy Phương Mạt sắp ngủ say, điện thoại của Phương Mạt đột nhiên vang lên, màn hình sáng chưng trong đêm tối, Phương Mạt nhận được điện thoại của anh trai giao đồ ăn gọi đến, anh trai giao đồ ăn nói hai ngày nay cô ấy đi chơi khắp nơi, xem ra tâm trạng rất tốt, có phải đã ở bên người khác lâu rồi, cho nên mới cố ý giày vò anh ta, mượn cơ hội này nói chia tay với anh ta không?
Hai người chỉ trích đối phương giống hệt nhau, đêm hôm khuya khoắt, Phương Mạt và anh trai giao đồ ăn lên tinh thần khẩu chiến.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời sáng choang, Trần Hề và Phương Nhạc gặp nhau ở nhà ăn, hai người ngồi bên cạnh Phương Mạt, Phương Mạt vừa tính ăn sáng, thì điện thoại lại nhanh chóng vang lên tiếng WeChat, Phương Nhạc cầm đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Hề, Trần Hề bị anh nhìn làm cho chột dạ, cố bình tĩnh mà ăn không nói gì.
Hai ngày liên tục Phương Nhạc bị thả chim bồ câu, lại không ngừng nhận được tin nhắn của Phan Đại Châu. Phan Đại Châu như mới biết yêu, thiếu niên này thời thời khắc khắc đều muốn tỏ hết lòng mình, Phan Đại Châu nói mãi không hết chuyện mỗi một câu đều nhắc đến tên Trương Tiểu Hạ.
Mới đầu Phương Nhạc còn kiên nhẫn trả lời, sau đó Phan Đại Châu gửi mười câu, anh chỉ trả lời một câu.
Tối hôm đó Phương Nhạc làm thêm ở viện bảo tàng đến chín giờ hơn, thu dọn xong về nhà đã mười giờ. Nhà không một tiếng động, Phương Nhạc không nhanh không chậm về phòng ngủ, mở đèn phòng ngủ lên, cửa nhỏ bên kia là một mảnh tối đen, anh nhìn một cái, sau đó cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, tắm xong anh lấy khăn lông tùy tiện lau tóc vài cái.
Phương Nhạc đóng cửa phòng ngủ lại, vén chăn ngồi lên giường, đang muốn xem điện thoại, bỗng bên tai truyền đến tiếng “Ken két”, ánh đèn bỗng nhiên tăng gấp đôi, Phương Nhạc ngước mắt nhìn, thấy bên kia cánh cửa nhỏ đang rộng mở mà đèn đuốc thì sáng chưng.
“Phương Nhạc.” Có người gọi tên anh.
Phương Nhạc bỏ điện thoại xuống, sải bước đi đến cửa đối diện, nhìn Trần Hề của anh đang cười híp mắt ngồi ở mép giường, Phương Nhạc cũng khẽ cười.
“Ngạc nhiên không?” Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc cúi người xuống, một tay nâng gáy của Trần Hề, hôn lên môi cô: “Ngạc nhiên, vui mừng, sao Phương Mạt thả em về thế?”
Hai ngày nay Phương Mạt cãi nhau với anh trai giao đồ ăn, càng cãi nhau càng vui vẻ, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không cần Trần Hề ở bên cạnh để cản trở nữa.
Trần Hề nói: “Sớm biết cãi nhau có hiệu quả như thế, em nên để hai người họ cãi nhau sớm một chút.”
Phương Nhạc buồn cười, ngồi xuống, Trần Hề khoanh chân trên giường, hai người mặt đối mặt, nhỏ giọng thì thầm lúc nửa đêm.
Ánh trăng sáng ngời, sao sáng đầy trời, trong tiểu khu lại không còn bóng người, ba con mèo nhỏ đang ngủ trong hộp giấy.
Hai người giống như có chuyện nhiều không nói hết, đến khi kim giờ và kim phút giao nhau, thời gian thật sự không còn sớm nữa, Phương Nhạc đành phải về phòng.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Phương Nhạc đi qua cửa nhỏ, tay vừa đụng vào chốt cửa đã nghe thấy Trần Hề gọi anh lại: “Đừng đóng cửa.”
Phương Nhạc quay đầu.
Trần Hề nằm trên gối, nghiêng đầu nói với anh: “Anh đã từng sống trong trường chưa?”
“Không có.”
“Lúc học kỳ hai của năm lớp 8 em đã từng sống trong trường, lúc ấy phòng ngủ của bọn em thường xuyên tắt đèn rồi nói chuyện tới nửa đêm.” Trần Hề chưa thỏa mãn nói: “Để cửa mở, em vẫn luôn muốn nói chuyện với anh như thế này.”
… Phương Nhạc một lời khó nói hết nhìn Trần Hề.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!”
Sợ mọi người quên mất, cho nên ở đây nhắc nhở mọi người một chút, trước Phương Nhạc có hỏi Phan Đại Châu và Hạ Hạ, Đại Châu trả lời như trên.