Chẳng hạn như bóng bay bay trong không trung, khoảnh khắc nó xì hơi, thực ra nó vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu để bay.
Mà con người cũng có quán tính.
Sau khi đánh đổi lúc ban đầu, lại không muốn dễ dàng dừng lại.
Một mực hình thành quán tính, ngay cả bản thân mình cũng quên rằng mình vẫn đang đánh đổi.
—Tô Tử Quân.
————————-
Thành phố Thâm Hạ hoàn toàn bước vào cuối thu, gió se se, hôm nay có vẻ còn lạnh hơn năm ngoái nhiều. Một vài chiếc lá ngô đồng bắt đầu xác xơ, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống đất. Lá rơi hoang tàn, lòng buồn miên man. Người ta nói ngô đồng là ẩn dụ cho buồn thương, ngày trước không hiểu cho lắm, nhưng bây giờ, có vẻ thấu hiểu vô cùng.
Năm nay, dường như sẽ vô cùng lạnh.
Tô Diệc Mân đứng trước ô cửa sổ khổng lồ trong phòng làm việc, ánh mắt anh không có bất cứ tiêu điểm nào. Đợi lát nữa sẽ có một cuộc họp rất quan trọng cần anh làm chủ, anh nhìn thời gian trên di động, vẫn còn năm phút. Ngày trước, anh luôn cảm thấy cây ngô đồng vô cùng lạc lõng với thành phố này, chỉ đến hôm nay, anh mới cảm thấy nó hợp nhường nào. Thành phố Thâm Hạ trước giờ là một thành phố tươi sáng, nó nóng thì nóng dữ dội, mà lạnh thì lạnh thấu xương, thậm chí giữa nóng và lạnh không có chút quá độ nào, từng có kỷ lục trong lịch sử giảm hai mươi ba độ trong vòng một tiếng, thật sự là một thành phố có tính khí trẻ con. Nhưng phủi đi vẻ mơ hồ bên ngoài thành phố lại có thể thấy được sự bất lực của nó.
Anh tiến vào phòng họp, tình hình công ty bây giờ vô cùng gay go, các dự án đến giai đoạn cuối bị tiết lộ những tin tức tiêu cực nghiêm trọng, rất nhiều người đã đặt mua nhà ngày nào cũng đến đòi hủy đặt. Dự án lớn duy nhất là Thanh Hà vừa bước vào giai đoạn hoàn thành, thì ngay lập tức có tin tức chất lượng công trình không đạt tiêu chuẩn. Chuyện này đã được đưa tin trên báo tận mấy hôm. Bỗng chốc, Viễn Thần hoàn toàn trở thành nhà cung cấp tâm địa xấu xa lừa gạt người tiêu dùng, tiếng nói phản đối không ngừng vang lên.
Còn Tô Diệc Mân lại chỉ yên lặng, dùng sự yên lặng để đối mặt với sự nghi ngờ của thế giới bên ngoài.
Tô Diệc Mân nghe nhóm người lương cả năm hơn một triệu này phát biểu mỗi người một ý kiến.
“Chúng ta có thể lập tức mời bộ phận giám sát đi kiểm tra chất lượng Thanh Hà rồi công bố kết quả kiểm định cho công chúng để kéo về trái tim người tiêu dùng…”
“Loạt tin tức tiêu cực trên mạng hẳn là do tập đoàn chuyên nghiệp tạo ra, chúng ta cũng có thể thuê người có chuyên môn điều tra chuyện này, bảo vệ lợi ích của mình bằng pháp luật. Như thế có thể chuyển dời tiêu điểm của công chúng, và cũng xuất hiện với thân phận người bị hại…”
Tô Diệc Mân nhìn chiếc bật lửa trong tay, khuôn mặt thờ ơ, không nói năng gì.
Cuối cùng, phó giám đốc bộ phận họ Trương đứng dậy. “Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta có thể điều chỉnh giá nhà, mọi người đều thích tranh giành mua thứ đẹp giá rẻ…”
Bấy giờ, Tô Diệc Mân đã có phản ứng. Anh thản nhiên nhìn đối phương một cái. Giám đốc Trương bèn lựa chọn im miệng, sau đó quan sát nét mặt Tô Diệc Mân.
Nếu nói mấy phát ngôn trước còn miễn cưỡng coi được, vậy thì phát ngôn này đúng là ngu ngốc. Lúc này mà điều chỉnh giá nhà thì đúng là thừa nhận trá hình rằng chất lượng công trình không đảm bảo. Hơn nữa thị trường nhà ở của Viễn Thần vẫn luôn nhắm đến đối tượng những người thành công, những người không phú thì quý đó sẽ bận tâm đến chút tiền đó chắc?
Sau nửa tiếng, Kha Hoa nói mấy câu bên tai Tô Diệc Mân, Tô Diệc Mân gật đầu tỏ ý đã biết.
Khi Tô Diệc Mân đề nghị giao Lâm Thủy Sơn Trang cho Thiên Khải, cả một đám người phản đối. Tô Diệc Mân phân tích chuẩn xác tình hình hiện tại. Viễn Thần bây giờ vốn không đủ vốn để rót vào Lâm Thủy Sơn Trang, mà Lâm Thủy Sơn Trang vẫn luôn do Thiên Khải phụ trách rót vốn, một khi Lâm Thủy Sơn Trang mất vốn thì chẳng nghi ngờ gì sẽ khiến tình hình Viễn Thần càng thêm khó khăn. Nếu ngay cả Thiên Khải có quan hệ thông gia với Viễn Thần còn bỏ mặc nó không màng thì còn có ai bằng lòng hợp tác với Viễn Thần nữa?
Lợi ích khi giao Lâm Thủy Sơn Trang ra là có thể khiến Viễn Thần giảm bớt khó khăn tài chính, đồng thời cũng khiến giới truyền thông dời tầm mắt, quan trọng hơn là có thể khiến mối quan hệ giữa Thiên Khải và Viễn Thần càng thêm hòa hợp.
Tô Diệc Mân đi ra khỏi phòng họp, cảm thấy mình chưa bao giờ mệt như thế.
Anh đi vào phòng làm việc của mình, Ôn Như Lôi đã ngồi đó.
“Bác, để bác đợi lâu rồi.”
Ôn Như Lôi giả vờ thở dài. “Trắc trở lắm à? Có vẻ gầy đi không ít nhỉ? Đừng trách bác mượn gió bẻ măng lúc này, cháu cũng nên biết đạo lý trên thương trường nói chuyện thương trường mà.”
“Đó là đương nhiên.” Tô Diệc Mân đặt một phần tài liệu trước mặt Ôn Như Lôi. “Bác, bác nhìn xem vậy đã được chưa?”
Thái độ và giọng điệu của anh đều hơi khiêm nhường, đợi Ôn Như Lôi xem xong tài liệu này. Ôn Như Lôi hít ngược vào một hơi. “Cháu muốn dùng Lâm Thủy Sơn Trang để phủi đi đề nghị muốn 20% cổ phần Viễn Thần của bác?”
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà cháu có thể làm rồi. Mong bác suy nghĩ cho thật kĩ. Một khi Lâm Thủy Sơn Trang hoàn thành thì không cần cháu nói rõ, hẳn bác cũng biết sẽ kiếm được bao nhiêu.”
Ôn Như Lôi nhìn anh một cái, người đàn ông thông minh có chủ kiến như thế từ hồi niên thiếu đến hiện tại, trên người dường như có ý chí kiên định vô cùng. Từ việc anh rời xa Viễn Thần, không màng đến việc dùng đó làm điều kiện để uy hiếp Tô Giải Phong thì đã có thể nhìn ra, chuyện cổ phần Tô Diệc Mân không định có bất cứ sự nhượng bộ nào.
“Trong ba ngày bác sẽ trả lời cháu.” Ôn Như Lôi xem xong thì thản nhiên liếc nhìn Tô Diệc Mân.
“Vâng. Cháu sẽ đợi.” Tay Tô Diệc Mân cầm chiếc bật lửa đó, lúc này anh đứng dậy tiễn Ôn Như Lôi đến cửa thang máy.
Anh vừa xoay người, Kha Hoa đã đứng sau lưng anh. Kha Hoa quan sát sắc mặt anh, không định dây đến anh vào lúc này.
Về tới phòng làm việc, Kha Hoa lại trao đổi thêm về một vài chuyện. Lúc này, sắc mặt Tô Diệc Mân có biến chuyển tốt, chị mới lên tiếng: “Lâm Thủy Sơn Trang thật sự phải…”
“Đúng. Bây giờ không giữ nổi nữa.”
Kha Hoa không nói rõ được cảm xúc xẹt qua trong đôi mắt Tô Diệc Mân có nghĩa là gì, nhưng nhất định không phải là tiếc nuối và buồn bã.
Đang chuẩn bị tan làm, Tô Diệc Mân nhận được tin tức từ Tô Tử Quân, bệnh tim của Tô Giải Phong lại tái phát.
Anh lái xe trên đường đến bệnh viện, đang là giờ cao điểm, đường vô cùng đông đúc, hiện tượng vượt xe vô cùng trầm trọng, cả đoạn đường vẫn tắc nghẽn. Tô Diệc Mân dừng xe lại, ấn còi. “Chết tiệt.”
Lúc anh tới bệnh viện, Tô Giải Phong vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật.
Ôn Như Kiều và Tô Tử Quân đều ngồi yên lặng đợi trước cửa phòng, ngay cả Ôn Như Lôi và Ôn Tâm Di cũng đã đến đây.
Anh đi tới bên cạnh Tô Tử Quân, yên lặng ngồi xuống. “Tình hình thế nào?”
Ngón tay cô lạnh băng, anh đặt tay cô trong bàn tay mình, một tay khác gỡ những sợi tóc dán trên trán cô.
“Rất tệ.” Mặt Tô Tử Quân cau lại. Nhớ tới câu nói “Bố vẫn luôn coi con thành con mình” của ông cụ đó, lòng cô bỗng thắt lại, hơn nữa, mãi vẫn không giãn ra được. Từ nhỏ đến lớn, gần như chỉ cần cô nói thì Tô Giải Phong đều sẽ mang tới tất cả những thứ mà cô muốn.
Còn bây giờ, cô nhìn ba chữ “đang phẫu thuật”, cõi lòng như trời rung đất chuyển.
Tô Diệc Mân cảm thấy mình bị đâm đau nhói. “Bố sẽ không sao đâu.” Tay anh siết chặt, không biết đang nói cho Tô Tử Quân nghe hay đang nói cho mình nghe.
Cuộc phẫu thuật tiến hành trong thời gian rất dài.
Cả nhóm người mỗi người ôm một tâm tư, ngay cả anh họ ở xa cũng đến. Tô Diệc Mân chỉ gặp anh ta một lần, hẳn là họ hàng phía Hoa Thiên Yến, có điều luôn không qua lại gì. Tô Diệc Mân không muốn đi chào hỏi anh ta, vẫn ngồi đó. Ngược lại, Ôn Như Kiều đứng dậy chào hỏi bề dưới với thân phận bề trên.
Tô Diệc Mân ôm Tô Tử Quân trong lòng, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức lực.
Ôn Tâm Di đứng một bên, trong đôi mắt toàn là vẻ phẫn nộ và xem thường. Cô ta kéo Ôn Như Lôi. “Bố, con muốn lấy Tô Diệc Mân.”
Ôn Như Lôi khẽ giọng mắng cô ta. “Bây giờ ở đây mà làm loạn cái gì?”
“Con không làm loạn. Nếu không thể lấy Tô Diệc Mân, vậy cả đời này con không lấy ai hết.”
Ngón tay Tô Tử Quân vẽ những vòng tròn trong bàn tay anh, cảm giác ngưa ngứa tuyền đến đáy lòng anh, tựa như dòng nước nhỏ chảy lâu chảy dài.