Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê - Chương 82: 82: Tra Ra Nguyên Nhân Bệnh 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê


Chương 82: 82: Tra Ra Nguyên Nhân Bệnh 3


Dương đại phu nói xong, như tự mình hiểu ra nói: “Chẳng trách lần trước lão phu nhân kêu tiểu nhân đến xem bệnh giúp, tiểu nhân cảm thấy bệnh tình của Nhị thiếu gia rất kỳ lạ, chỉ là mã đâu linh này không màu không vị, nếu không xem bả thuốc thì dù là thần y gì cũng khó phân biệt được, huống chi lúc ấy tiểu nhân chỉ nghĩ Nhị thiếu gia bệnh do trời nóng, càng không nghĩ tới Nhị thiếu gia bệnh lâu không khỏi lại do mã đâu linh này gây nên!”Đã nói đến nước này, người trong phòng đều kinh ngạc.

Độc! Trong thuốc của Thẩm Gia Hoằng lại có độc?!Lão phu nhân trừng mắt, nhìn Vệ ma ma bằng ánh mắt sắc bén: “Vệ ma ma! Rốt cuộc chuyện này là thế nào hả?! Trong thuốc của Nhị thiếu gia lại có độc? Nhủ mẫu như ngươi đã làm gì hả?”Quát một tiếng xong, lão phu nhân cười lạnh nói: “Khó trách vừa rồi sắc mặt ngươi hồi hộp vô cùng, thì ra là biết chuyện ác mình làm sắp bị lộ rồi sao? Ngươi thật to gan!”Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, thét xong chợt thấy trước mắt tối sầm lại.

Hứa ma ma và Thẩm Thanh Hi vội đỡ lấy lão phu nhân, An di nương ôm Thẩm Gia Hoằng rơi nước mắt.

Hoằng ca nhi của bà ấy lại bị người ta hạ độc! Nếu như không có Đại tiểu thư, bọn họ sẽ mãi mãi không biết chuyện này!An di nương nghĩ vậy, nhìn Hồ thị đầy thù hận, Vệ ma ma chỉ là nhũ mẫu, mà chủ nhân của bà ta là Hồ thị! Rốt cuộc chuyện này là do ai làm, trong lòng bà ấy biết rõ ràng!Hồ thị đây là muốn lấy tính mạng của Hoằng ca nhi để hại Đại tiểu thư!“Vệ ma ma, ngươi nhìn nó lớn lên từ nhỏ, sao có thể tàn nhẫn như vậy?”An di nương rơi nước mắt lã chã, mỗi câu nói đều là xót xa, Thẩm Hoài đột nhiên vỗ ghế đưng bật dậy, Thẩm Gia Hoằng là con trai duy nhất của ông ta, càng là tính mạng của ông ta, sao ông ta có thể dễ dàng tha thứ cho người dám hại Thẩm Gia Hoằng được?“Khác cho kẻ nô tài lòng dạ độc ác! Nói, tại sao ngươi lại muốn hại Nhị thiếu gia?”Vệ ma ma bị dọa sợ đến quỳ sụp xuống, khóc nói: “Tướng gia minh giám, không phải nô tỳ không phải nô tỳ, nô tỳ không dám, nô tỳ là nhũ mẫu của Nhị thiếu gia, nô tỳ mong ai có chuyện cũng không mong Nhị thiếu gia có chuyện đâu!”Hồ thị tỏ vẻ kinh ngạc: “Trong thuốc của Hoằng ca nhi lại có độc…Vệ ma ma…Rốt cuộc chuyện này là sao hả? Là ai đã bốc thuốc? Ai lại độc ác đến vậy?”Vệ ma ma bỗng nhiên quỳ thẳng lên: “Là Vân nhi! Là Vân nhi đã bốc thuốc! Nhất định là nàng ấy đã hạ độc!”Vân nhi chính là tiểu nha đầu bên người Vệ ma ma, Hồ thị đã nói lời như vậy ra miệng, bà ta cũng chỉ có thể nói như thế.

“Vân nhi muốn làm đại nha đầu bên người Nhị thiếu gia, nhưng nô tỳ không nói cho phu nhân giúp nàng ta, Nhị thiếu gia vẫn còn nhỏ tuổi, không cần đại nha đầu hầu hạ, bọn nha đầu hầu hạ cũng không thiếu, thật không ngờ là nàng ấy lại dám hạ độc trả thù! Nàng ấy rõ ràng là muốn hại chết ta mà! Lão phu nhân! Lão phu nhân, nô tỳ thật sự không dám…”Lão phu nhân vừa hơi hồi sức, Thẩm Hoài trừng mắt: “Người đâu! Mang Vân nhi tới đây!”Bà tử đứng ngoài cửa ứng tiếng rồi đi, trong phòng, Vệ ma ma quỳ rạp trên đất khóc thở không ra hơi, lão phu nhân thấy thế nói: “Người đâu, mời sư thái và Dương đại phu tới phòng khách ngồi một chút, đừng để những chuyện nhà này làm hai vị cười chê.

”Dương đại phu đã từng thấy Thẩm Thanh Hi bị Kim ma ma kia “Độc hại”, bây giờ cũng không lấy làm lạ, Tĩnh Vân sư thái biết ý của lão phu nhân liền theo nha đầu ra khỏi phòng, rất nhanh sau đó, Vân nhi đang luống cuống cũng được đưa tới Vi Lan Cư.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN