Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng - Chương 22: Cô ngốc như vậy sao sống được đến bây giờ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng


Chương 22: Cô ngốc như vậy sao sống được đến bây giờ?


Lâm Triệt vào phòng tắm, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Phòng tắm nơi này còn lớn hơn phòng khách nhà cô, bồn tắm mát xa lớn cảm giác có thể dùng để bơi lội.

Nhưng mà cô rất ít dùng bồn tắm lớn, cảm thấy còn không quen.

Hôm nay nhìn bồn tắm đã bị người hầu thêm đầy trước, hơi nóng ấm áp bốc lên, nghĩ muốn cởi quần áo, cẩn thận bước đi vào.

Thời điểm dựa vào trong nước, quả nhiên cảm thấy người thoải mái rất nhiều.

Chỉ là nhớ tới lời nói của bác gái, nhớ tới lời nói của Cố Tĩnh Trạch.

Tần Khanh lập tức muốn cùng Lâm Lỵ kết hôn.

Vừa mới bắt đầu nhận thức Tần Khanh, là trong trường học, anh là đội trưởng đội trống trong trường học, cô là tay trống nhỏ, cô bởi vì bị thương, bị anh đưa về Lâm gia, dọc theo đường đi, thân thể anh lúc đó còn thật gầy yếu, lúc đó cõng cô còn mang theo một ít giống trẻ con, thời điểm đến Lâm gia, mồ hôi đầy đầu, cô đau lòng nhìn anh, chỉ cảm thấy, lúc đó anh là người đối với cô tốt nhất trong toàn bộ thế giới.

Khi đó, bọn họ vẫn là học sinh tiểu học.

Cũng là thời điểm kia, Lâm gia nghe được, anh dĩ nhiên là Nhị công tử Tần gia, cho nên thường xuyên mời anh đến Lâm gia chơi.

Ai biết, anh liền như vậy nhận thức Lâm Lỵ.

Cô tắm ngâm nước trong bồn toàn thân lười biếng, buồn ngủ, sau đó, lại chỉ cảm thấy đầu nhất thời choáng váng, cả người trực tiếp ngã xuống trong bồn tắm lớn.

Rào rào một tiếng.

Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài nghe thấy được thanh âm, vội chạy tới.

Kéo cửa ra, liền nhìn đến Lâm Triệt đang cố gắng đi ra bên ngoài, mặt đỏ sẫm, bị sương mù bao phủ, bộ dáng rất khó chịu.

Cố Tĩnh Trạch liền phát hoảng, bất chấp cái khác, đi lên trước đem người mò lên.

Lâm Triệt giống như là bắt được cọng rơm cứu mệnh, hai tay đi lên ôm cổ của anh.

Thân thể ẩm ướt, gắt gao dán ngực của anh, làm quần áo của anh cũng thấm ướt một nửa.

Cố Tĩnh Trạch bước chân dài ra, vài bước đem Lâm Triệt bế đi ra ngoài.

Nhanh chóng đặt ở trên giường, vỗ vỗ gò má:

  • Cô làm sao vậy? Lâm Triệt? Tỉnh tỉnh.

Lâm Triệt mở miệng to thở phì phò, đầu choáng váng đã chậm rãi khôi phục lại.

Nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mắt cau mày thật sâu, trong ánh mắt toàn bộ là lo lắng, lòng của cô không khỏi giật mình.

  • Không có việc gì, tôi chỉ là, tôi cảm thấy choáng váng đầu.

Cô ôm gò má mặt mình.

  • Cô làm sao rồi hả?

Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói.

  • Đại khái là chưa từng tắm ngâm nước, hôm nay cao hứng ngâm một chút, kết quả thời gian lâu, thời điểm ngâm nước đã cảm thấy có chút choáng váng, không nghĩ tới lúc đứng dậy…

Nguyên lai là như vậy, lo lắng trong lòng Cố Tĩnh Trạch tiêu tán đi hơn phân nửa, hơi hơi đứng lên một ít, mới chú ý tới…

Lâm Triệt không mặc quần áo.

Toàn thân da thịt bóng loáng bị ngâm trong nước ấm hiện lên phấn hồng, thân thể lồi lõm gây hứng thú dưới tình huống như vậy, đường cong càng thêm rõ ràng hiện ra ở trước mắt anh, nhất là phần ngực, chói lọi làm cho người ta nghĩ nhìn chút cũng không được.

Cố Tĩnh Trạch giật mình, đã cảm thấy một luồng nhiệt xuyên qua đầu, bỗng chốc, bụng dưới cũng sưng đứng lên.

Kiên cường khiến bản thân dời ánh mắt khỏi thân thể cô, anh cầm lấy chăn phủ lên cho cô.

Lâm Triệt cũng phát hiện bản thân không đúng, lúc này trên mặt hồng giống như muốn đổ máu, gắt gao cầm lấy chăn, lòng cũng mang theo lo lắng.

  • Cô chẳng lẽ cho tới bây giờ chưa từng tắm bồn sao?

Cố Tĩnh Trạch nói:

  • Ngâm nước một chút thế nhưng còn có thể choáng váng.

Lâm Triệt nói:

  • Đó là đương nhiên, anh cho là ai đều cũng y như anh, trời sinh cái gì đều hưởng thụ qua, tôi ở Lâm gia luôn luôn ở phòng của nữ giúp việc, nào có chỗ cho tôi tắm bồn.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một cái:

  • Hiện tại như thế nào?

Lâm Triệt trừng mắt anh:

  • Anh quay đầu lại… tôi mặc quần áo.

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ quay đầu đi:

  • Nên nhìn đều đã nhìn qua rồi.
  • Anh…

Lâm Triệt tức giận trên mặt nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều phồng lên.

Vội bay nhanh mặc quần áo vào, mới cảm thấy bản thân có chút cảm giác an toàn.

Cố Tĩnh Trạch quay đầu, nhìn khuôn mặt cô lúc này vẫn đỏ sẫm nhỏ nhắn, môi cũng bị bọt nước càng vểnh lên, cầm khăn lông lau tóc ướt át, vài giọt nước đang từ lọn tóc chảy xuống, dừng ở trên một đoạn cổ trắng của cô.

Yết hầu hơi hơi giật giật, anh cảm thấy thân thể của chính mình thế nhưng đã chậm rãi nóng lên.

Lúc này, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Anh cầm lấy, nhìn đến mặt trên hiện lên hai chữ “Huệ Linh”.

Ho khan một tiếng, anh dời ánh mắt khỏi thân thể cô, đưa tay bấm nghe điện thoại.

  • Huệ Linh, như thế nào?

    Anh hỏi.

Lâm Triệt nghe được hai chữ Huệ Linh, cũng quay mặt đi đến, nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nắm điện thoại, nghe thấy Mạc Huệ Linh ở bên trong nói:

  • Tĩnh Trạch, em trở về nghĩ một chút, em hôm nay nói lời là quá xúc động, anh không cần tức giận.

Cố Tĩnh Trạch nói:

  • Không sao, anh có thể lý giải, cho nên không có tức giận.

Thanh âm Mạc Huệ Linh uyển chuyển nói:

  • Em là vì quá yêu anh, cho nên mới tức giận, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh là người hiểu biết em nhất, em thật sự không có cảm giác an toàn, em biết anh ở cùng với cô ta, sẽ rất lo lắng, em biết, anh vốn thành thói quen làm việc không để đường lui, không cho đối phương lưu một chút lỗ hổng, anh cũng là vì suy nghĩ cho hai người chúng ta, là em rất không hiểu chuyện rồi.

Nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch nói:

  • Làm sao có thể, Huệ Linh, chuyện này từ lúc vừa mới bắt đầu vốn là anh làm không tốt, em không cảm giác an toàn cũng đúng, bởi vì anh làm còn chưa đủ.
  • Dù sao, mặc kệ anh quyết định gì, em còn là sẽ luôn ủng hộ anh, anh biết đó, em vĩnh viễn đều là đứng ở phía bên anh.
  • Cảm ơn em, Huệ Linh.

    Anh nói.

Lâm Triệt vào lúc này đã lau tóc khô, chuẩn bị đi lấy máy sấy, trên chân vừa động, cảm thấy vừa mới té ngã nhất định là đập vào chân, có chút cảm giác đau đớn, khiến cô phát ra thanh âm, bước chân cũng đứng ở nơi đó.

Cố Tĩnh Trạch chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhíu mày đi qua.

  • Thế nào như vậy.
  • Không có việc gì, vừa mới có thể chạm vào, tôi đi tìm thuốc nước bôi vào là tốt rồi.

    Lâm Triệt đỡ cái bàn đứng lên nói.

Sau khi Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một lúc lâu, thấy cô còn muốn động, đến gần rồi vài bước nói:

  • Được rồi, cô đừng lộn xộn.

Nói qua, trực tiếp đưa tay ôm vòng eo của cô, trực tiếp đem người ôm trong ngực.

  • Ai ôi…

Hai chân cô cách mặt đất một chút, nhìn gương mặt cương nghị của Cố Tĩnh Trạch, từ góc độ này nhìn, gò má anh góc cạnh rõ ràng, đường nét của hàm dưới đẹp mắt kinh người, xứng trên cặp mắt thâm thúy kia, cả người hoàn mỹ không còn chỗ nào chê được.

Lâm Triệt nói:

  • Anh làm gì?
  • Cô thành thật chút đi không nên động, ngốc muốn chết.

    Anh nói xong, cúi đầu lườm cô một cái.

Lâm Triệt giật mình, biết anh là đang giúp cô, đàng hoàng tử tế một cử động cũng không dám, bị anh đặt ở trên ghế sofa, mới giơ chân lên đến nhìn nhìn.

Trên mắt cá chân có một mảnh xanh tím thập phần dễ thấy.

Cố Tĩnh Trạch nói:

  • Thật là kỳ quái, cô làm sao sống qua nhiều năm như vậy, tắm rửa một cái đều có thể ngã thành như vậy.

Lâm Triệt không phục nói:

  • Tôi quen những ngày khổ rồi, không hưởng thụ nổi cuộc sống của thiếu phu nhân được không.

Cố Tĩnh Trạch nâng con ngươi lên, lại lườm cô một cái:

  • Vậy thì hiện tại bắt đầu làm quen, dù sao vị trí thiếu phu nhân này, cô còn phải làm vài năm.

Trong lòng Lâm Triệt lại lần nữa nóng lên, nghĩ đến còn phải cùng anh sống cùng nhau vài năm nữa… cô chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

——–

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN