“Nghe bảo kỳ này lớp mình có học sinh chuyển đến đấy!”
Chẳng hay đứa nào hô lên mà giọng không to không nhỏ, không lôi kéo được sức chú ý của thần dân trong lớp.
Ngày tập trung trước khai giảng, ai nấy đều tất bật nhận sách nộp bài tập, tiếng ồn ào trải khắp từ phòng học lớp 11A1 ra đến hành lang, át đi giọng nói ấy, chỉ có vài học sinh ngồi mấy bàn đầu nghe thấy.
Một bạn nữ đi sang gõ sách mới lên mặt bàn người vừa phao tin: “Chương Khả, tin tình báo của ông quá nửa là tin sai, ông ngừng đi được không?”
Chương Khả chớp cặp mắt nhỏ tròn xoe: “Lần này cam đoan là thật!”
Vài học sinh khác nghe thấy bên này nói chuyện rôm rả cũng dừng việc sắp xếp sách giáo khoa mới, xúm lại góp vui.
“Ông nghe đâu đấy? Tin nổi không vậy?”
“Lớp 11 chuyển trường…!Liệu có phải không còn nước học tiếp ở trường khác không nhỉ?”
“Tụi mày toàn hỏi đâu đâu, có biết nắm trọng điểm không thế? Đương nhiên phải hỏi đấy là alpha hay omega trước rồi!”
“Thôi đê, cưng xem lớp mình được mấy mống alpha với omega? Tài nguyên khan hiếm mà cưng còn trông mong miếng bánh từ trên trời rơi xuống à?
“Ầy! Cậu nói chuẩn đó!” Chương Khả đẩy cái kính không tồn tại, ra chiều bí hiểm: “Lần này lớp mình sắp có bánh từ trên trời rơi xuống thật.”
*
Văn phòng lớp 11.
“Được rồi, thủ tục nhập học của em đều đã xong, chốc nữa theo thầy đến lớp gặp các bạn mới.”
Ngô Quốc Chung gom hồ sơ trên bàn đưa cho cậu học sinh đứng bên cạnh, nhân tiện định vỗ vai cậu chàng để khích lệ, dè đâu giơ tay ra mới thấy cậu này cao quá mình không với tới, chỉ đành lúng túng rụt về: “Tưởng Nghiêu, sau này em đã là một phần của lớp A1 chúng ta, phải hoà đồng với các bạn nghe chưa.”
Cậu học sinh nhoẻn miệng cười: “Vâng thưa thầy.”
Hàm răng trắng bóc, trông sáng sủa ra phết.
Ngô Quốc Chung thấy hắn ngoan ngoãn thì tạm yên lòng.
Chuyển trường vào thời điểm này ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, không bị trường cũ đuổi học thì gia đình cũng gặp biến cố, nhưng hồ sơ của Tưởng Nghiêu lại gần như sạch sẽ.
Nếu phải nói kỳ lạ ở đâu…
“Phụ huynh của em không đến cùng em sao?”
“Dạ, bố mẹ em bận lắm, với lại nhà em xa nên không phiền bố mẹ.”
“À…!Thầy thấy trước đây em học ở Trung học số 8 Đông Thành, nhà cũng ở Đông Thành hả?”
“Vâng thưa thầy.”
“Thế thì xa thật, em đăng ký nội trú chưa?”
“Em định lát nữa đăng ký rồi chuyển vào trước khai giảng.
Thầy yên tâm, em có thể tự mình xử lý.”
Ngô Quốc Chung mừng húm: “Bảo thấy yên tâm…!Thằng nhóc em cũng hiểu chuyện lắm.”
Tưởng Nghiêu mỉm cười cúi đầu như hơi ngại, tóc mái hơi dài rủ xuống chắn hết tầm mắt.
Hứa Bối Ni – giáo viên tổ tiếng Anh đối diện – vừa thu xong bài tập hè trở lại văn phòng, theo sau là ba bốn học sinh bê bài tập, ngoảnh đầu bắt gặp học sinh lạ mặt đứng chỗ Ngô Quốc Chung thì cười hỏi: “Lão Ngô, học sinh lớp thầy đấy à? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ.”
Ngô Quốc Chung thuận miệng trả lời: “Học sinh mới chuyển đến lớp tôi, là alpha.”
Mấy học sinh đang rì rầm chồng bài tập lên bàn nghe vậy thì mắt lập tức sáng rực, ngó sang bên cạnh Ngô Quốc Chung.
Đến khi nhìn rõ cậu học sinh mới là alpha kia, cả bọn lại tụt hứng ngoảnh về, tiếp tục chuyển bài tập.
Người nổi bật trong cánh alpha phần lớn đều có ngoại hình xuất sắc và pheromone đậm, cộng thêm số lượng khan hiếm nên thường rất được chào đón.
Nhưng cũng có một số alpha điều kiện bình thường, không khác gì các beta.
Ngoại hình của Tưởng Nghiêu rõ ràng thuộc kiểu sau.
“Chà, học sinh chuyển trường?” Hứa Bối Ni mới đi dạy được năm sáu năm, chưa gặp học sinh chuyển trường bao giờ nên tò mò hỏi: “Trước em học trường nào?”
“Trung học số 8 Đông Thành.” Ngô Quốc Chung nói: “Tưởng Nghiêu, đây là cô Hứa, giáo viên tiếng Anh lớp ta.”
Tưởng Nghiêu cúi người: “Em chào cô Hứa.”
“Ừ chào em.” Hứa Bối Ni nở nụ cười: “Trung học số 8 là trường top 1 top 2 của thành phố, sao em lại chuyển đến trường mình?”
“Cô ơi cô quá khen rồi ạ, Trung học số 1 cũng là trường top 1 top 2 mà.” Tưởng Nghiêu mỉm cười đáp lại.
Trung học số 1 Tây Thành và Trung học số 8 Đông Thành chính là trường top “1” và “2” trong các trường cấp ba trên địa bàn toàn thành phố.
Thành tích thi đại học hàng năm của hai trường chênh nhau rất nhỏ, thay phiên chiếm cứ ngôi đầu, có tiếng là trường anh em.
Anh em ở đây là cái kiểu “anh em tốt” năm nay anh đá tôi xuống thì sang năm tôi đè đầu anh, yêu nhau lắm cắn nhau đau nhiều năm, đến nay vẫn chưa thể phân được thắng thua.
Nếu Tưởng Nghiêu đã từ Trung học số 8 chuyển đến thì ắt hẳn kết quả học tập cũng không dốt đi đâu được.
Hứa Bối Ni thấy hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng không bới móc, hỏi rồi coi như thôi, trò chuyện thêm đôi câu bèn chỉ huy học sinh đi bê bài tập tiếp.
Ngô Quốc Chung nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ thì nói: “Chắc các bạn nhận sách mới xong hết rồi, thầy trò vào lớp thôi.”
“Vâng.” Tưởng Nghiêu khoác cặp chỉnh quai đeo, lúc cúi đầu, chiếc kính gọng đen trượt nhẹ xuống, mắc giữa sống mũi cao.
“Chậc…”
Hắn dựng ngón giữa đẩy mắt kính.
*
Trong lớp, học sinh xúm lại nơi bàn đầu nhiều hơn ban nãy, Chương Khả bắt chéo chân đắm chìm trong ánh mắt của quần chúng, dáng người nhỏ thó ưỡn thẳng, nói vài câu lại cầm quyển sách cuộn tròn vỗ lên lòng bàn tay cứ như đang kể chuyện không bằng.
“Cam đoan là tin thật! Nãy tôi đi nộp bài cho giáo viên Hóa, từ xa đã thấy cái bạn cao ngồng cạnh lão Ngô, ầy, chiều cao bét nhất cũng phải 1m85, làm lão Ngô trông chẳng khác nào học sinh tiểu học hố hố hố…”
Lớp trưởng lớp A1 Trần Oánh Oánh bên cạnh cậu ta nhấc chân đá bàn cậu ta: “Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc có phải alpha không? Đẹp trai không?”
“Ui chao! Bà cô ơi đừng đanh đá thế chứ, cao vổng lên vậy lại không phải alpha à? Tôi không thấy mặt nhưng chỉ nhìn bóng lưng với chiều cao ấy thôi…!chắc chắn là một A mạnh mẽ!”
“Hóa ra anh đây chỉ thấy mỗi bóng lưng à?” Một alpha khác của lớp A1 là Hàn Mộng cười xùy, vuốt ngược tóc ra sau: “Tôi còn tưởng có trai đẹp chuyển đến cơ…!Mà thôi, kệ cậu ta ngon trai hay không thì ngôi vị chàng đẹp trai số một Trung học số 1 sao thoát được tay tôi.”
Trần Oánh Oánh trợn mắt: “Mỗi ông tự cảm thấy mình đẹp, làm gì có omega nào cảm nắng ông?”
Hàn Mộng tức mình giơ lan hoa chỉ: “Trần Oánh Oánh! Đừng có mà ăn nói quá đáng nhá!”
Hầu hết học sinh trong lớp đều đã nhận sách xong, biết thầy chủ nhiệm sắp vào nên tám chuyện khẽ khàng hơn.
Tiếng rống của Hàn Mộng vang xa gấp mấy lần lúc Chương Khả nói, thành thử gần như cả lớp đều có thể nghe thấy.
Ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ lớp học, một học sinh nằm bò ra bàn ngủ đang thoáng cựa mình.
“Mày bé tiếng chút coi!” Chương Khả khẽ giọng: “Đừng đánh thức ai kia!”
“Biết rồi biết rồi, vừa nãy không để ý ấy mà…”
Mọi người im lặng vài giây.
“Rốt cuộc lão Ngô có vào không nhể?” Trần Oánh Oánh hỏi.
Em vừa hỏi xong thì cửa phòng học bị một giọng nói sang sảng oanh tạc: “Các em học sinh! Đã lâu không gặp!”
Bình thường Ngô Quốc Chung nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng hễ đứng trên bục giảng là tràn đầy năng lượng, giọng như tiếng chuông tuyên truyền giác ngộ.
Trần Oánh Oánh vỗ con tim bé nhỏ bị giật mình ngồi về chỗ: “Chẳng sớm thì muộn mình cũng bị lão Ngô dọa chết khiếp…”
Các học sinh khác cũng nhao nhao ổn định chỗ ngồi, phòng học nháy mắt đã trật tự.
Theo sau Ngô Quốc Chung là một cậu trai cao ráo.
Cậu học sinh cúi đầu, tóc mái rất dài che khuất mắt, chiếc kính gọng đen quê mùa vừa to vừa nặng chiếm nửa khuôn mặt.
Không hề có chất alpha.
Sự tò mò và nhiệt tình của học sinh lớp A1 tức khắc vơi đi quá nửa.
Chỉ vậy thôi á?
“Chúc các em có một học kỳ mới vui vẻ.” Ngô Quốc Chung cười ha hả: “Những cái khác tẹo nữa nói, trước hết giới thiệu với các em là học kỳ này lớp ta có bạn học mới, gặp nhau tức là duyên phận.
Nào, cả lớp hãy nhiệt liệt chào mừng bạn học mới!”
Học sinh dưới bục giảng phối hợp vỗ tay.
“Tưởng Nghiêu tự giới thiệu với các bạn đi em.”
“Vâng thưa thầy.” Tưởng Nghiêu nở nụ cười: “Chào các cậu, tôi là Tưởng Nghiêu.”
Hắn xoay người, cầm viên phấn trong khay đựng viết lên bảng hai…!chữ xấu không nỡ nhìn một cách phóng khoáng như nước chảy mây bay.
Chương Khả bụm miệng, giọng nói lọt ra: “Má ơi…!Chữ quái gì mà xấu hơn cả mình…”
“Khụ khụ!” Trần Oánh Oánh ho hai tiếng.
Tưởng Nghiêu làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Như các bạn đã thấy, tôi là alpha.”
Hàn Mộng ngồi cuối lớp lầm bầm: “Không thấy gì hết.”
Hắn nói lí nhí nên chỉ có bạn cùng bàn nghe được, bạn cùng bàn vừa nhịn cười vừa giơ ngón cái cho hắn: “Đúng là còn không giống hơn cả mày.”
“Biến đi, đáng ghét.”
“Sở thích của tôi rất bình thường, ví dụ như xem anime, xem phim, đọc truyện…!Nói chung chỉ có vậy.”
Ngô Quốc Chung xen vào: “Em có thích hoạt động thể thao nào không?”
Phần đông alpha đều đam mê vận động, thầy hỏi thế là muốn Tưởng Nghiêu nhanh chóng hòa nhập với cánh alpha trong lớp.
“Không ạ, em cực kỳ ghét vận động.” Tưởng Nghiêu trả lời: “Em rất thích rúc trong nhà.”
Ngô Quốc Chung không thể cứu vãn tình hình.
“Ừ, vậy một lần nữa chúng ta nhiệt liệt chào mừng bạn Tưởng Nghiêu gia nhập đại gia đình A1 chúng ta, sau này lớp mình quan tâm bạn hơn nhé.”
Tiếng vỗ tay qua quýt hơn ban nãy.
Ngô Quốc Chung nhìn cuối lớp: “Lớp mình chỉ còn một chỗ trống thôi à? Thế Tưởng Nghiêu xuống bàn cuối cạnh cửa sổ đi em, dù gì em cũng cao…!Này Doãn Triệt! Sao em lại ngủ, dậy mau!”
Vài bạn vẫn đang vỗ tay dở bỗng dừng khựng, âm thanh đột ngột im bặt.
Chương Khả làm khẩu hình miệng với Trần Oánh Oánh: Đậu má?
Tưởng Nghiêu nhìn theo mọi người, trông thấy bạn học sinh ở góc cuối cùng nằm bò suốt từ lúc hắn đi vào cuối cùng cũng nhúc nhích.
Bạn đó mặc hoodie màu trắng, đầu đội mũ áo, nãy giờ vẫn im lặng kê tay ngủ, nghe thấy giọng nói vang dội của Ngô Quốc Chung gọi mình thì chậm rãi ngóc dậy.
Bạn kéo mũ xuống lộ ra mái tóc rối tung, vài nhúm vểnh ngược lên như dây anten dòm hơi ngốc nghếch buồn cười.
Nhưng không biết vì sao mà cả lớp không ai cười cậu ta.
Lớp này cũng thắm thiết gớm.
Tưởng Nghiêu nghĩ bụng.
“Có…”
Cậu bạn vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn, nói nhẹ bẫng, nét mặt như còn mơ màng, chậm rì rì mở cặp mắt hằn nhiều tơ máu đỏ hoe.
Giống hệt bé thỏ.
Là cái kiểu làm người ta cực kỳ yêu mến.
“Doãn Triệt sốc lại tinh thần nào em, thanh niên vừa sang học kỳ mới đừng uể oải chán chường thế! Phải có chí tiến thủ!”
“Vâng…” Doãn Triệt cúi đầu như đang ăn năn.
Ngô Quốc Chung thở dài: “Tưởng Nghiêu, em vào chỗ ngồi trước đi.”
“Vâng thưa thầy.”
Lúc Tưởng Nghiêu đi xuống bàn cuối, Ngô Quốc Chung đã bắt đầu bài diễn thuyết đầu tiên trong học kỳ mới của mình, chẳng hạn như “lớp 11 là năm tương đối quan trọng! Các em nhất định phải hết sức khẩn trương!” và các thể loại lời lẽ nhàm tai đã nhắc từ lớp 10, phát huy trọn vẹn bản sắc của một giáo viên Ngữ văn, giọng nói du dương trầm bổng, dõng dạc hùng hồn vang khắp phòng học, lấn át tất thảy âm thanh.
Tưởng Nghiêu cất cặp, thấy mặt bàn mình trống không thì toan hỏi bạn cùng bàn mới phải đi đâu nhận sách, nhưng vừa quay đầu đã thấy cậu bạn lại nằm bò ra ngủ.
Bé thỏ còn ham ngủ nữa chứ.
Bàn cuối rộng rãi, hắn rất thích ngồi đây.
Nếu suồng sã một chút thì hắn có thể duỗi thẳng chân giẫm lên thanh ngang dưới bàn, ngả trước dựa sau vô cùng thoải mái.
Nhưng hiện giờ Tưởng Nghiêu chỉ đang ngồi một cách quy củ.
Mặt bàn mình không có gì đáng ngắm, hắn bèn ngó sang bàn người bên cạnh.
Bàn của Doãn Triệt bày vài quyển sách giáo khoa mới, hầu như đều có vết từng giở ra đọc, bìa mỗi quyển có nét chữ nắn nót:
Doãn Triệt
Lớp 11A1
Ngay cả độ cung của dấu ngoặc cũng tròn trịa đẹp đẽ.
Tưởng Nghiêu không nhịn được lại nhìn bạn cùng bàn đang ngủ ngon lành bên cạnh mình.
Lần này Doãn Triệt ngủ không đội mũ áo, quả đầu bông xù nghiêng sang một bên, quay mặt về phía hắn ngủ, đoán chừng bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm chói mắt.
Da cậu dưới ánh nắng trắng đến gần như trong suốt, lông mi rất dài.
Tưởng Nghiêu hơi mê mẩn.
Trắng trắng mềm mềm giống một omega.
Cảm giác chọc tay vào thì cậu sẽ phát ra tiếng kêu đáng yêu hệt như bé thỏ.
Hắn ngắm một lúc lâu, đến tận khi Ngô Quốc Chung trên bục giảng cuối cùng cũng phát biểu xong diễn văn khai giảng, tuyên bố kết thúc buổi tập trung, không còn việc gì có thể về nhà.
Phòng học lập tức lại nhốn nháo hẳn, khắp chốn vang lên tiếng thu dọn cặp sách, tiếng nói chuyện ồn ào trưa nay đi đâu ăn, tiếng than vãn tai mình sắp điếc đến nơi rồi.
Chỉ có góc này là yên ắng, cậu bạn đang ngủ dường như không hề bị quấy rầy.
Tưởng Nghiêu – ôm suy nghĩ trong sáng và thân thiện phải tạo dựng quan hệ tốt với bạn học mới – ho nhẹ một tiếng, vươn tay khẽ khàng chậm rãi chọc lên mặt bé thỏ.
Mềm y như dự đoán.
“Cậu ơi tan học rồi, cậu có thể dậy——”
Chưa dứt câu, ghế của hắn bỗng rung mạnh, ngay sau đó trước mắt quay cuồng.
Cả hắn lẫn ghế bị đạp lăn kềnh.
Tưởng Nghiêu đứng hình.
Hắn, Tưởng Nghiêu, bị người ta đạp?
Bạn cùng bàn mới đạp hắn ngã vẫn ngồi nguyên tại chỗ, có điều đã mở mắt, đôi mắt vẫn phớt đỏ nhưng rất lạnh lùng.
“Chán sống à?”.