Trương giáo chủ vẫn làm việc nhanh như vũ bão, chỉ qua một cuối tuần đã dán giấy xử phạt lên bảng thông báo.
“Vãi chưởng? Đường Sa Sa bị ghi lỗi? Chuyện gì thế này?”
Đám học sinh hóng hớt bâu quanh bảng thông báo ở tầng một.
Nếu là người khác bị xử phạt thì có lẽ không gây xôn xao đến thế, nhưng Đường Sa Sa giữ chức trưởng câu lạc bộ văn nghệ, phụ trách các hoạt động văn nghệ lớn của trường nên rất nhiều học sinh biết mặt, ai ai cũng hít drama cực kỳ hăng hái.
Đang giờ nghỉ trưa, học sinh ăn xong trở về tòa nhà dạy học buộc phải đi qua bảng thông báo, tất cả xúm lại vây xem, người biết chuyện phổ cập tin tức cho người không biết, người được phổ cập lại phổ cập cho người đến sau:
“Ầy ầy, tao nghe nói có liên quan đến vụ của Dương Diệc Lạc, chính cậu ta tung tin đồn Dương Diệc Lạc bị lưu manh í ẹ.”
“Đấy là tin đồn à? Tao còn tưởng thật cơ…!Mắc gì cậu ta làm vậy, Dương Diệc Lạc lại chẳng thù oán gì với cậu ta.”
“Thế cậu lại không biết rồi, Đường Sa Sa cảm nắng em trai alpha lớp dưới mới vào câu lạc bộ văn nghệ, ngày nào cũng bày tỏ thiện chí với người ta, thành viên câu lạc bộ đều biết, dè đâu em trai đấy chẳng đoái hoài đến cậu ta mà cứ kè kè bên cạnh Dương Diệc Lạc, thế nên Đường Sa Sa mới ghen ghét.”
“Ghen ghét rồi đi đặt điều người ta? Tệ quá má…”
“Hả hê vãi, tao ngứa mắt nhỏ đó lâu rồi, làm trưởng câu lạc bộ thôi mà bày đặt hống hách, omega như nó cũng xứng cưỡi lên đầu alpha chắc?”
“Mà Đường Sa Sa bị cách chức thì ai làm trưởng câu lạc bộ văn nghệ mới?”
“Hình như là học sinh lớp 11A1, tên gì tôi quên rồi, cái cậu alpha ẻo lả thôi rồi ấy.”
“Đệt mợ là cậu ta á? Thế cũng khá khẩm hơn mấy đâu, Trương giáo chủ bị sao mà chọn toàn yêu ma quỷ quái…”
*
Cộp!
Cái lon rơi vèo vào thùng rác theo một đường parabol đẹp mắt, Tưởng Nghiêu quay đầu: “Sao, chú em thấy anh ném chuẩn chứ?”
Doãn Triệt vô cảm: “Cậu ném vào thùng rác hữu cơ rồi.”
Tưởng Nghiêu: “!?”
Sau khi bới được cái lon trong đống mì tôm đồ ăn vặt ăn thừa, Tưởng Nghiêu vội vã đi rửa tay, rửa xong cũng không lau khô mà vẩy nước lên mặt bạn cùng bàn của mình, hỏi cực kỳ ngứa đòn: “Mát không?”
Rồi hắn bị Doãn Triệt đạp từ đầu hành lang đến cuối hành lang.
“Đấy là anh mày phải không?” Có học sinh lớp A3 trông thấy hai người vụt qua nô nghịch trên hành lang, thế là gọi: “Doãn Trạch, anh ấy đạp ai vậy? Hình như chưa gặp bao giờ?”
Bộp! Doãn Trạch quẳng bút, đen mặt xoay người bỏ đi: “Anh ta thích đạp ai thì đạp, liên quan khỉ gì đến tao.”
“…”
*
Sau khi được đề bạt lên chức trưởng câu lạc bộ văn nghệ, Hàn Mộng lập tức đăng bài “Cuối cùng tài hoa của bố cũng có đất dụng võ!” cùng vô số icon trái tim ngôi sao, bên dưới Trần Oánh Oánh bình luận icon trợn mắt: “Võ vớ vẩn thì có.”
Trưởng câu lạc bộ họ Hàn mới nhậm chức vui mừng phấn khởi, vung tay hào khí ngút trời, càn quét tủ lạnh của tiệm tạp hóa mời cả lớp A1 ăn kem.
Chương Khả gặm que kem vị socola, chưa nuốt đã nói: “Lão Hàn tuyệt vời! Đúng là làm lớp mình nở mày nở mặt!”
Răng cậu ta dính đầy socola đen xì xì, nom đến là ngu ngốc.
Trần Oánh Oánh không nỡ nhìn thẳng: “Ông có thể ăn xong hẵng nói không…!Ê tên họ Hàn kia, sao không cho tôi một que?”
Hàn Mộng vừa phát hết kem, xách túi to đi đến chỗ Trần Oánh Oánh rồi móc ra một cái bọc cuối cùng trong túi ném lên mặt bàn em: “Sao có thể quên ngài được ạ lớp trưởng đại nhân, con có ngày hôm nay cũng là nhờ ngài bồi dưỡng, đây là hộp bánh quy đắt nhất trong tiệm tạp hóa, con mua hiếu kính ngài.”
Trần Oánh Oánh gật đầu: “Vẫn là Hàn công công hiểu chuyện, Tiểu Khả Tử nhớ học hỏi.”
Chương Khả bỗng cảm thấy que kem trong tay mình hết ngọt: “Đù, hộp bánh quy này hơn năm mươi tệ đấy! Tao cũng muốn ăn!”
Hàn Mộng cười cợt: “Mày ăn shit ấy.”
Tưởng Nghiêu được cho kem vị dâu, ngó mặt bàn bạn cùng bàn của mình thì thấy là vị vani.
“Hay bọn mình đổi với nhau đi? Ăn kem dâu chẳng alpha tí nào.”
Doãn Triệt muốn nói sao lúc cậu đeo bờm tai thỏ không kêu như thế đi, nhưng bây giờ cậu không còn sức, nhoài ra bàn ôm bụng: “Cậu cầm đi, tôi không ăn.”
Tưởng Nghiêu cúi đầu: “Sao thế? Sáng nay lớp trưởng đau bụng kinh lây cho cậu à?”
Doãn Triệt ngoảnh mặt sang, chỏm tóc trên đầu vểnh lên: “Cút, còn không phải tại cậu.”
“Tôi làm sao?”
“Vừa ăn xong đã đạp cậu, vận động mạnh đấy.”
“…” Tưởng Nghiêu rất muốn vuốt tóc xuống cho cậu, nhưng làm thế có khi hắn bị tiếp xúc với đất mẹ quá, đành nói: “Được, lỗi của tôi, tôi rót nước nóng cho cậu.”
Tưởng Nghiêu cầm cốc của cậu đi ra ngoài từ cửa sau lớp học.
Doãn Triệt ngớ người, cảm thấy mình nên cướp cái cốc về, đồ của cậu chưa từng cho alpha chạm vào.
Nhưng ngón tay với khớp xương rõ ràng của Tưởng Nghiêu cầm cốc của cậu lại đẹp đến lạ, cậu vừa thất thần thì cốc nước đã bị mang đi.
…!Thôi, dù sao Tưởng Nghiêu cũng chạm vào rất nhiều đồ của cậu rồi, đồ dùng học tập của cậu, đồ thủ công của cậu, bàn ghế trong phòng ngủ của cậu nữa.
Ngay cả tóc cậu hay khuôn mặt cậu, hắn cũng chạm vào rồi.
Trừ lần chọt má lúc đầu thì những tiếp xúc sau đó…!hình như đều được cậu ngầm đồng ý.
Máy lọc nước đặt ở đầu cầu thang mỗi tầng, tụi học sinh ở lớp xa không thích tiết nào cũng ra lấy nước, giờ nghỉ trưa hay rót đầy cốc to dùng cho cả chiều.
Cốc của Doãn Triệt cũng rất to, là loại cốc giữ nhiệt có nắp kín dày dặn, không sờ được độ nóng nên Tưởng Nghiêu đành rót một tí nước nóng lại rót một tí nước lạnh, đảm bảo nhiệt độ đủ nóng mà không đến nỗi bỏng.
Thỏ con đạp người ta khỏe như vâm nhưng thực tế chỉ là con hổ giấy, chạy mấy bước đã đau bụng, còn kêu vận động mạnh nữa chứ…!Tưởng Nghiêu nghĩ mãi lại cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên thực chất cậu vẫn là một beta bé nhỏ, sức chiến đấu chẳng đáng bao nhiêu.
Tưởng Nghiêu đang áng chừng độ ấm của nước thì có người đi đến bên cạnh.
Người này không rót nước mà chỉ nhìn chằm chằm cái cốc trong tay hắn.
“Anh lấy cốc của anh tôi làm gì? Đã được anh ấy đồng ý chưa?”
Nghe giọng điệu cao ngạo này, Tưởng Nghiêu không cần ngẩng đầu cũng biết là ai: “Lấy nước hộ cậu ấy, cậu ấy không khỏe.”
“Sao thế được, cuối tuần anh ấy ở nhà vẫn khỏe mà.”
“Bị em trai cậu ấy chọc tức đấy, nghe thấy anh mình không khỏe lại đi nghi ngờ trước chứ không thèm lo lắng, phải tôi tôi cũng tức chết.”
“…” Doãn Trạch chẳng ngốc: “Anh bớt nói bóng gió chửi tôi lại, làm bạn cùng bàn được một hai tháng đã tưởng mình rất hiểu anh tôi à? Da mặt anh ấy dày lắm, tôi có nói thế nào đi chăng nữa cũng không để tâm, chỉ giả vờ giả vịt cho người ngoài các anh xem để các anh thương hại anh ấy thôi.”
Tưởng Nghiêu cảm thấy không cần thiết phải phí lời với thằng nhóc nổi loạn này, lạnh lùng đáp: “Tôi sẵn lòng thương hại cậu ấy đấy, cần cậu lo chắc?”
“Cậu thương hại ai?”
Giọng nói thứ ba thình lình vang lên từ phía sau, cốc nước trong tay hai alpha đều run bắn.
Doãn Triệt đứng sau lưng hai người, mắt nhìn Tưởng Nghiêu: “Ai cần cậu thương hại?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Nghiêu trông thấy Doãn Triệt trưng ra ánh mắt như vậy.
Không đúng, hắn đã thấy một lần vào hôm tập trung trước khai giảng, khi đó hắn bị đạp ngã xuống đất, ánh mắt Doãn Triệt cũng như bây giờ.
Phẫn nộ, sắc bén, phòng bị, còn lẫn cả sự thất vọng mà lần trước không có.
Không biết vì sao chút thất vọng nhỏ bé ấy hệt như cây kim đâm vào đáy lòng Tưởng Nghiêu, khiến tim hắn đau nhói.
Cơn giận của Doãn Triệt bỗng dưng bốc lên và thình lình bùng nổ: “Tôi bảo cậu lấy nước à? Tôi cần cậu thương hại tôi à?”
Cậu giằng cái cốc trong tay Tưởng nghiêu, nước rót đầy bên trong sánh ra do bị lắc mạnh, vung vãi trên nền đất.
*
Tiết cuối cùng của buổi chiều, trời chợt đổ cơn mưa.
Từ khi sang thu tới giờ chưa có trận mưa nào lớn như vậy, lá cây ngô đồng ngoài tòa nhà dạy học bị hạt mưa to như hạt đậu táp rơi lả tả, chất thành đụn dưới gốc, không thể gắng gượng qua mùa thu nên đã dùng sự hy sinh của mình để đổi lấy đất đai màu mỡ nuôi dưỡng sinh mệnh mới.
Giáo viên Toán giải thích bài tập hàm số lượng giác trên bảng, lũ học trò dưới lớp buồn rầu không ngớt, có lẽ đang lo không có ô không biết về làm sao, có lẽ đang nghĩ quần áo phơi ngoài ban công phòng ngủ giặt công cốc rồi, hoặc chăng chỉ không hiểu những gì cô giáo viết.
Mặt bàn Doãn Triệt lại chất đống một ngọn núi giấy lộn.
Tưởng Nghiêu miệt mài ném giấy lên mặt bàn cậu, ném suốt hơn nửa tiết mà không mảy may tự hiểu lấy mình.
Chữ thì xấu, giở ra đọc cũng không hiểu, ném nhiều thế có tác dụng gì?
Cậu cũng ứ muốn giở ra xem.
Chuyện lúc trưa cậu xử sự quá ngu ngốc, cậu không muốn đối mặt.
Hình như từ sau khi gặp Tưởng Nghiêu, cậu càng ngày càng không bình thường, sẽ bật cười vì một vài chuyện nhạt nhẽo, cũng nổi nóng vì những chuyện vô nghĩa.
Chắc chắn cậu bị lây ngu ngốc từ Tưởng Nghiêu rồi.
“Uầy uầy!” Đồ ngu ngốc nào đó gửi tín hiệu cho cậu, cực kỳ cố chấp muốn thu hút sự chú ý của cậu.
Doãn Triệt dừng bút, bị tinh thần kiên trì không từ bỏ này làm cảm động một chút xíu, chỉ một chút xíu mà thôi.
Quên đi, cũng không phải chuyện to tát, cho hắn một cơ hội vậy.
Doãn Triệt hơi nghiêng đầu, bố thí cho bạn cùng bàn của mình một cái liếc mắt.
Tưởng Nghiêu cười tươi rói, hăng hái xoè một trang trong vở nháp cho cậu xem.
Có lẽ cuối cùng cũng nhận ra không thể làm bạn cùng bàn lạnh lùng của mình cảm động bằng chữ viết xấu đau xấu đớn, Tưởng Nghiêu thay đổi chiến thuật, vẽ nên bức tranh cũng xấu đau xấu đớn.
Hắn dùng bút mực đen vẽ hai người que nắm tay nhau trên tờ nháp trắng tinh, một người chú thích là “Triệt”, một người chú thích là “Nghiêu”…!Đấy là Doãn Triệt cố lắm mới đọc được.
Trên đầu hai người que vẽ một hình trái tim đỏ rực rỡ chói lòa bằng bút đỏ.
Bất kể nhìn thế nào cũng ra Triệt Nghiêu.
“…”
Dùng từ ngu ngốc hình dung Tưởng Nghiêu là đánh giá quá thấp năng lực của hắn, rõ ràng hắn là tên đần độn đích thực.
“Tôi vẽ xúc động lòng người nhỉ?” Tên đần độn đang tự mình cảm động: “Anh đây biết mình nói sai rồi, xin lỗi cậu, cậu đừng tức nữa mà.
Anh em tốt, nghe tôi nói, tay nắm tay mình cùng nhau sánh bước, tạo dựng nên cuộc sống hạnh phúc hey yo~” [1]
[1] Lời bài hát Hôm nay em phải gả cho anh (Đào Triết & Thái Y Lâm).
…!Nói dài nói dai còn hát nữa chứ mẹ nó.
Tên đần này có biết bài này tên gì không?
Doãn Triệt với tay xé tờ giấy nháp, nếu để người khác nhìn thấy thì toi đời.
“Cậu làm gì đấy? Đây là bức tranh tượng trưng cho tình bạn của hai ta mà!” Tưởng Nghiêu vội vàng để vở nháp ra xa, động tác hơi mạnh.
“Hai cậu bàn cuối! Làm gì thế hả!”Giáo viên Toán Trần Thục Mai quát to, cả lớp đồng loạt nhìn sang.
Cánh tay vươn dài của Tưởng Nghiêu cứng đờ giữa không khí, Doãn Triệt ra sức cướp vở nháp trong tay hắn, gần như nhào lên người hắn.
“…”
“…”
Tất cả học sinh trong lớp bỗng trưng nụ cười ngầm hiểu, nhưng vì đối tượng là Doãn Triệt nên lại cật lực kìm nén, biểu cảm rõ là kỳ dị.
Tưởng Nghiêu: “Không phải như các cậu nghĩ đâu.”
Biểu cảm của cả lớp càng kỳ dị hơn.
Trần Thục Mai cầm mẩu phấn đi xuống bục giảng, ném thẳng vào trán Tưởng Nghiêu: “Không phải như thế thì như thế nào? Cô giáo đứng trên này nói sang sảng sang sảng, hai cậu không nghe thì thôi còn ở dưới nô đùa mất trật tự, coi giáo viên mù à? Cái gì đẹp thế lấy ra cho các bạn xem?”
Tưởng Nghiêu gấp vở nháp lại: “Thôi cô ơi.”
“Còn cãi!?” Trước nay Trần Thục Mai luôn không thích có người thách thức quyền uy của mình, chỉ tay ra ngoài: “Ra ngoài đứng! Tan học ở yên đấy, tôi cho đi mới được đi!”
Tưởng Nghiêu ngoan ngoãn làm theo, cắp vở nháp đi ra cửa sau lớp học.
Tai Doãn Triệt cuối cùng cũng yên tĩnh, cầm bút tiếp tục ghi bài trên bảng, ngẩng đầu thì nhận ra giáo viên Toán đang trừng mình:
“Cả cậu nữa, ra ngoài! Làm bộ làm tịch viết cái gì mà viết.”
“…”
Thế là cuối cùng có hai người phải đứng ngoài cửa lớp A1.
Tưởng Nghiêu: “Đúng là anh em tốt của tôi, nghĩa khí!”
“Cút.” Doãn Triệt phiền chết đi được: “Lần sau cậu tìm chết đừng kéo tôi theo, cô Toán đã không ưa tôi sẵn rồi.”
“Ớ? Tại sao, không phải điểm Toán của cậu cũng không đến nỗi à?”
“Điểm Toán của Dương Diệc Lạc cao nhất lớp vẫn bị nói là không nên làm lớp phó môn Toán còn gì?” Doãn Triệt dựa tường, sau lưng lạnh ngắt, trước mặt là màn mưa dày xối xả: “Cậu tưởng làm omega với beta dễ dàng lắm chắc? Trong mắt một số người omega đồng nghĩa với yếu đuối, beta đồng nghĩa với tầm thường.”
“Cậu cho rằng làm alpha thì dễ à?” Tưởng Nghiêu nói: “Cậu nhìn Hàn Mộng đấy, được giáo viên chọn làm trưởng câu lạc bộ rồi mà vẫn còn bao nhiêu người nghi ngờ năng lực của cậu ấy.
Alpha tụi tôi cũng khổ thôi, không đủ đàn ông hay pheromone không đủ mạnh cũng sẽ bị khinh thường.
Trời sinh vậy rồi, đi đâu nói lý được?”
Doãn Triệt nhếch môi: “Phải, mọi người đều không dễ dàng gì, sống trên đời khó khăn thật đấy.”
Câu nói có phần hơi bùi ngùi, Tưởng Nghiêu đoán có lẽ bạn cùng bàn của mình đang muốn đàm đạo nhân sinh, thế là cũng tựa lưng vào tường, ngẩng đầu 45° ngắm tầng không xám xịt: “Cuộc đời của chúng ta như bầu trời này vậy, tuy có lúc bị mây đen bao phủ, thế nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta nỗ lực hết mình, tích cực vươn lên, nhất định có thể xuyên qua tầng tầng mây đen, nghênh đón ánh mặt trời xán lạn! Cố lên Doãn Tiểu Triệt!”
“…”
Chuông hết tiết vừa reo, đám học sinh đã thu dọn xong cặp sách từ lâu ùa ra khỏi cửa sau các lớp học như ong vỡ tổ.
Trần Thục Mai sợ hai đứa vi phạm kỷ luật đứng bên ngoài nhân lúc hỗn loạn chuồn mất, hôm nay hiếm có hôm không dạy quá giờ bèn đi ra ngoài lớp kiểm tra tình hình.
Người thì vẫn còn đó, chỉ là…!tư thế lại giống như khi nãy ở trong lớp.
Tưởng Nghiêu giơ cao vở nháp của mình: “Cậu đạp tiếp đi? Thỏ con, cậu nghĩ tôi hiền lắm hả? Cậu chọc tôi nữa là tôi photo tờ giấy này ra làm tám trăm bản dán khắp phòng ký túc xá của cậu, để nó ngày ngày nhắc nhở cậu hai ta là anh em tốt…”
Hắn nói được nửa chừng, trong tay bỗng trống trơn.
Tưởng Nghiêu thầm giật mình, từ từ ngoảnh đầu…!đối diện với khuôn mặt đen như Bao Công của Trần Thục Mai, có thể sánh với phim kinh dị.
“Anh em tốt đúng không?” Trần Thục Mai thẳng tay xé tờ giấy ấy xuống, dí vào mặt hai người.
Doãn Triệt ngửa ra sau, tức thì trông thấy hai người que nắm tay nhau dập dờn trước mắt.
“Nào, nắm tay nhau đi đến văn phòng tôi như bức tranh này đi, để tất cả thầy cô cùng chiêm ngưỡng tình anh em sâu đậm của hai cậu!”
“…”
“Thừ ra đấy làm gì? Vừa nãy nghịch hăng say lắm mà? Bây giờ xấu hổ rồi à? Biết sai rồi hả?”
Doãn Triệt nín thinh, rặt một vẻ khó ở liên quan quái gì đến ông đây.
Tưởng Nghiêu sợ cậu bật giáo viên, vội lên tiếng trước: “Dạ biết sai rồi ạ, cô ơi bọn em theo cô đến văn phòng, còn nắm tay thì thôi, Doãn Triệt không thích người khác chạm vào.”
“Ái chà đại thiếu gia cơ à? Quý giá đến độ không cho chạm vào người luôn?”
Sắc mặt Doãn Triệt càng khó ở hơn.
Tưởng Nghiêu nghĩ thầm trưa nay mình chỉ nói sai một câu đã bị bơ cả chiều, cô Toán móc mỉa thế này thì thỏ con lại không bùng nổ luôn chắc?
“Không phải đâu cô…” Tưởng Nghiêu toan giải thích, bỗng nhiên cảm nhận được tay áo bị kéo.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn của hắn dùng hai ngón tay trắng trẻo thon dài nắm lấy cổ tay áo khoác đồng phục của hắn.
“…”
Hệt như bạn nhỏ vào công viên giải trí đông đúc vì sợ lạc mà kéo áo phụ huynh, thế nhưng lại lo các bạn nhỏ khác chê cười nên chỉ có thể len lén nắm một góc nhỏ.
Mẹ nó đáng yêu ứ chịu được..