Để Ý Tôi Đi Mà - Chương 27: Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Để Ý Tôi Đi Mà


Chương 27: Chương 27


Dưới ánh chiều tà, hai người một đứng trong cửa một đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn nhau không nói.
“…”
“…”
Tưởng Nghiêu thở dài, khai nhận: “Tôi là chính tôi, là pháo hoa với sắc màu riêng biệt.” [1]
[1] Lời bài hát “Tôi” của Trương Quốc Vinh.
“…”
Sau khi suy xét tại sao mình lại buột miệng hỏi câu ngu ngốc ấy, Doãn Triệt nhấc chân đạp Tưởng Nghiêu: “Cút, sang bên kia mà phát nổ.”
Hôm sau, sự việc học sinh A1 báo cáo giáo viên dạy Toán lớp mình đã lan ra toàn khối, lũ nhóc tuổi này dù ít dù nhiều cũng có chút tâm lý nổi loạn, thích thách thức uy quyền.

Chuyện học sinh báo cáo giáo viên, ít nhất trong lịch sử trường Trung học số 1 là chưa từng có, nghe có vẻ cực ngầu, cực trâu bò.
“Lần đầu tiên tao cảm thấy làm người của A1 lại vẻ vang vậy đấy.” Chương Khả nói: “Đi trên đường lưng cũng thẳng tưng.”
“Bây giờ tao đi tới đâu cũng cảm thấy mọi người đang nhìn mình.” Hàn Mộng vén tóc: “Nhưng chắc không liên đến việc này, tao trời sinh đẹp sẵn rồi.”
Trần Oánh Oánh: “Ọe, mắc ói quá.

Nhắc nhở hai anh chút nhé, hôm nay là thứ sáu, lão Ngô đã nói sẽ có xếp hạng toàn khối điểm thi giữa kỳ gửi cho phụ huynh, cam đoan hai anh về nhà là có thể được bố mẹ hỏi thăm tha thiết ngay.”
Chương Khả: “…”
Hàn Mộng: “…”
Cô giáo mới họ Mã dạy một tuần, nhà trường thấy năng lực của cô không thành vấn đề, có thể dẫn dắt hai lớp nên đã để cô chính thức phụ trách môn Toán lớp 11A1.

Về phần Trần Thục Mai, bà cảm thấy không thể tiếp tục ở lại với đám nhóc báo cáo mình, xảy ra chuyện cũng không ngóc nổi đầu với đồng nghiệp, vì thế chủ động xin từ chức, chuyển đến một trường cấp ba ở chỗ khác, học sinh nơi đấy hư hơn học sinh trường Trung học số 1 rất nhiều, e là có thể làm bà tức điên.
Lớp A1 biết chuyện còn ngỡ ngàng: “Không phải chứ, bọn mình chỉ muốn cô xin lỗi thôi mà.”
“Thà bỏ đi cũng không xin lỗi, coi trọng mặt mũi đến thế cơ à?”
Cũng có người hỏi: “Có phải bọn mình làm quá rồi không?”
Tưởng Nghiêu nghiêng đầu hỏi bạn cùng bàn của mình: “Cậu nói xem? Nếu cảm thấy quá thì không phải tôi không thể để cô quay lại tiếp tục dạy bọn mình.”
Doãn Triệt chăm chú viết công thức: “Bọn mình không ép cô, chuyện do cô tự làm, ra đi cũng là lựa chọn của cô, không quá đáng.”
Tưởng Nghiêu cười khẽ: “Nói cũng phải.”
Hóa ra thỏ con cũng không thánh mẫu lắm, nhưng vì sao khi ấy phải gánh tội thay hắn? Không thể hiểu nổi…
Tiết sinh hoạt lớp cuối buổi chiều, Ngô Quốc Chung không đề cập chuyện này, chỉ cười khà khà nói: “Đã gửi xếp hạng cho phụ huynh các em, nhớ nhắc phụ huynh xem đấy nhé.”
Lũ học sinh dưới bục giảng gào thét đau khổ.

Thật ra ngày thường chúng nghịch ngợm thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là những cô nhóc cậu nhóc buồn rầu vì điểm, muốn thi đỗ một trường đại học tốt, không phản nghịch là bao, cũng không hận đời gì cả.
Cùng lắm là có một chút xíu cố chấp và nhạy cảm, hệt như cây non trổ nhánh vươn cành, nhỏ bé nhưng kiên cường, khát vọng trưởng thành, cũng khát vọng được khích lệ chở che.
Nếu mặc ý giẫm đạp, những cây non ấy sẽ xoắn bện lại, chưa chắc đã không thể trở về như xưa.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhưng không dễ bắt nạt, rồi cũng có ngày lớn thành cây to chọc trời.
*
Khi chiếc lá ngô đồng cuối cùng ngoài cửa sổ đong đưa rụng xuống, nhiệt độ không khí đã hoàn toàn hạ dưới mười độ.
Bất kể học sinh nội trú hay học sinh ngoại trú, dường như buổi sáng đều bị giường quấn chặt, không sao dậy nổi.

Trương giáo chủ vẫn yêu nghề ngày ngày đứng nơi cổng trường bắt thành phần đi muộn, mấy hôm nay có thể bắt được một hàng dài, nhiều hơn hẳn trước đây.

Lúc dẫn tụi học sinh không bớt lo về phòng giáo dục đạo đức viết kiểm điểm, ông lại bắt được một đứa đi muộn trong trường.
“Tưởng Nghiêu! Cậu làm sao đấy hả? Ở nội trú cũng đi muộn được!”
Tưởng Nghiêu phanh kít lại, không trốn nổi bèn mỉm cười lúng túng: “Thưa thầy, tối qua em làm bài tập đến một giờ sáng, khổ cực quá nên sáng nay không nghe thấy báo thức.”
Thật ra tối qua hắn giảng bài cho Uông Tiểu Nhu đến chín giờ hơn, dỗ em gái ngủ xong thì Triệu Thành lại gọi điện: “Anh Nghiêu, anh cẩn thận một chút, cái thằng lần trước bị anh chỉnh, cái thằng mà anh vẽ rùa lên mặt người ta ấy, mình đăng diễn đàn xong có đứa trường mình nhìn thấy, bây giờ bọn nó đang đoán có phải anh chuyển đến Trung học số 1 hay không.”
Học sinh trường Trung học số 1 và Trung học số 8 thường xem trộm diễn đàn của nhau.

Tưởng Nghiêu có thể giấu Trung học số 8 lâu như vậy phải kể đến công lao của quản trị viên diễn đàn trường Trung học số 1 là Triệu Thành, sợ tin tức của hắn lộ ra sẽ bị kẻ thù nắm thóp, diễn đàn luôn cấm thảo luận bất cứ nội dung nào liên quan đến hắn.

Vậy nên dù cho học sinh Trung học số 8 thường xuyên lướt diễn đàn của Trung học số 1, cũng chỉ mơ hồ biết rằng Trung học số 1 có một nhân vật rất đáng gờm, cụ thể ra sao lại không rõ.
Vốn dĩ hắn đã giấu kỹ càng không sơ hở, dè đâu lại có học sinh trường Trung học số 8 xem được video của Vinh Vĩ trên diễn đàn trường Trung học số 1.
Bút dạ đen, con rùa quen thuộc và thủ đoạn lăng nhục bi3n thái, nhìn sao cũng giống là tác phẩm của vị trùm trường Đông Thành mất nhân tính.
Chuyện Tưởng Nghiêu chuyển đến Trung học số 1 chỉ có đám anh em biết, học sinh khác đều tưởng hắn đã ra nước ngoài hoặc chuyển sang tỉnh khác, nếu không một alpha như hắn chuyển đến đâu mà không thành tâm điểm? Sao có thể bặt vô âm tín.
Không ai ngờ hắn lại lánh mình nơi phố thị, chuyển đến trường anh em với Trung học số 8, ngày ngày nghênh ngang đi lại trong trường, đến bây giờ ngoại trừ học sinh lớp A1 thì chẳng mấy người ngoài lớp nhận ra hắn, ngay cả hôm đại hội thể thao hắn chơi lớn cũng nhanh chóng bị tin tức khác đ è xuống.
Triệu Thành nhắc nhở như vậy khiến Tưởng Nghiêu lập tức cảnh giác, suốt đêm triệu tập đám anh em báo cáo xóa bài viết về Vinh Vĩ, tiện thể đẩy các bài khác lên, làm khuya quá nên sáng nay không nghe thấy báo thức.
Chung quy Trương giáo chủ là người từng trải, chắc chắn không nghe hắn kiếm cớ luyên thuyên, tóm thẳng tới phòng giáo dục đạo đức viết kiểm điểm, kết thúc giờ truy bài mới thả hắn đi.
Tưởng Nghiêu chưa ăn sáng, bụng đói mốc meo, nhưng đã sắp vào tiết một nên không kịp ra tạp hóa mua đồ ăn, đành rảo gót đến tòa nhà dạy học.
Đi được nửa đường thì hắn gặp người quen đi ngược hướng mình.
“Ê, Triệt Triệt!” Tưởng Nghiêu gọi.
Doãn Triệt lại gần, nhìn hắn bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi còn tưởng cậu chết trong phòng rồi.”

“Đâu có, bị Trương giáo chủ bắt đi viết bản kiểm điểm.

Sao cậu ra đây? Đi tìm tôi à?”
“Bớt nói nhảm, mau về lớp đi, sắp vào học rồi.” Doãn Triệt xoay người trở lại tòa nhà dạy học.
Tưởng Nghiêu ngơ ngác bám theo: “Cậu đi tìm tôi thật hả?”
Doãn Triệt ngó lơ hắn, lấy trong túi áo đồng phục mùa đông dày cộm ra một thứ đựng trong túi đựng thực phẩm, ném vào lòng hắn.
Tưởng Nghiêu cúi đầu nhìn, là bánh bao thịt căng tin bán buổi sáng, có hai cái vẫn nóng hôi hổi, cầm trong lòng bàn tay như bếp lò nhỏ, hơi phỏng tay.
“Vãi chưởng…!Mua cho tôi á?” Tưởng Nghiêu sốc: “Sao tự dưng tốt với tôi thế?”
Doãn Triệt ngoảnh đầu sang, khuôn mặt bé xinh giấu trong cổ áo đồng phục, trắng hệt như chiếc bánh bao trắng bóc mềm mềm trong tay hắn.
“Quà cảm ơn cho cậu, cảm ơn cậu bữa trước đã giúp tôi.” Doãn Triệt nói nhanh rồi xoay lại vọt lên cầu thang, y như chú thỏ chạy trốn, cái đuôi cũng không bắt được.
Tưởng Nghiêu dở khóc dở cười, cầm bánh bao đi lên lớp, cô tiếng Anh vẫn chưa đến, Chương Khả thấy hắn bèn hỏi: “Anh Nghiêu cầm gì đấy?”
“Bánh bao.” Tưởng Nghiêu thấy bạn cùng bàn của mình đang nhìn ngoài cửa sổ ra chiều không liên quan đến tôi, thế là cố tình nói: “Triệt Triệt mua cho tôi đó!”
Doãn Triệt lập tức quay đầu trừng hắn.
Vốn dĩ Chương Khả chưa ăn sáng no, thấy hắn có hai cái bánh bao còn định xin một cái, vừa nghe là Doãn Triệt mua thì đập tan suy nghĩ này ngay tức khắc.
Tưởng Nghiêu về chỗ, cười với bạn cùng bàn chu đáo của mình: “Sao ban nãy chạy nhanh vậy? Tôi còn chưa kịp bày tỏ lòng cảm động của tôi mà.”
“Bày tỏ khỉ gì, không ăn đi nguội bây giờ.”
“Ăn chứ ăn chứ, cậu ăn sáng chưa?”
Doãn Triệt ngập ngừng giây lát: “…!Ăn rồi.”
Nghe phát biết ngay cậu chưa ăn.
Tưởng Nghiêu bỏ bánh bao thịt đã đưa lên miệng xuống: “Chia cho cậu một cái.”
“Không cần, tôi…!Ưm…”
Tưởng Nghiêu không nghĩ nhiều, trực tiếp để bánh bao cạnh miệng cậu: “Há nào, ngoan.”
Doãn Triệt thừ người, chần chừ chốc lát rồi chậm rãi há miệng.
Môi cậu nhạt màu nhưng không trắng bệch, viền môi cũng rất đẹp, lúc há miệng ăn đầu lưỡi vô thức vươn ra theo.
Tưởng Nghiêu bỗng cảm thấy bánh bao trên tay mình cực kỳ nóng, nóng đến mức không cầm nổi.
Doãn Triệt cụp mắt, lông mi vừa mảnh vừa dài xòe ra, cắn một miếng bánh bao nho nhỏ.
Chương Khả ngoái lại bàn sau mượn bài tập để chép, mắt vô tình liếc xuống bàn cuối, ngạc nhiên quẳng bay cả vở: “Mẹ ơi!”
Quyển vở bay theo một đường parabol tuyệt đẹp, đập bộp lên mặt Hứa Bối Ni vừa đặt chân vào cửa.

“…”
“Cô Hứa ơi em…”
“Giỏi lắm Chương Khả!” Hứa Bối Ni ném trả quyển vở: “Trưa nay đến chỗ tôi đọc thuộc bài khóa!”
“Cô Hứa xin hãy tha tội!”
Giọng Chương Khả đánh thức hai đứa bàn cuối.

Doãn Triệt vội vàng dịch ra xa, nhai vỏ bánh bao, nói ậm ờ: “Cũng ngon, tôi không đói, cậu ăn đi.”
Doãn Triệt dứt lời lại cảm thấy không ổn, đồ cậu ăn thừa sao có thể kêu người khác ăn tiếp?
Nhưng dường như Tưởng Nghiêu không mảy may để bụng, ăn mấy miếng hết bay cái bánh bao cậu đã cắn, sau đó nhét cái còn lại vào ngăn bàn cậu: “Còn một cái cậu ăn đi.”
“…”
Qua một lúc, chuông vào tiết reo xong xuôi, Hứa Bối Ni cũng bắt đầu chữa bài tập về nhà hôm qua, Tưởng Nghiêu mới thình lình lên tiếng: “Đệt, nãy tôi ăn bánh bao dở của cậu làm gì?”
“…!Sao tôi biết.” Doãn Triệt nắm chặt bút: “Tự cậu muốn ăn, đừng có mà chê.”
“Không chê, chỉ là…”
Chỉ là sao lại cảm thấy sai sai thế nào ấy…
*
Giờ ra chơi tiết tự học tối.
Bạn ngồi cạnh cửa lại gọi: “Tưởng Nghiêu! Có em tìm!”
Học sinh A1 đã sắp quen rồi, người buông lời trêu chọc cũng ít đi, tiếp tục tám chuyện của mình.
Chương Khả nhìn Tưởng Nghiêu và Bạch Ngữ Vi đi với nhau, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn Bạch Ngữ Vi, tam quan của tôi lại quay về rồi, may mà không phải như tôi nghĩ.”
Trần Oánh Oánh: “Ông nghĩ cái gì?”
Chương Khả vuốt chòm râu dài không tồn tại: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tiết lộ là bị ăn đòn.”
Lúc Tưởng Nghiêu về lớp cười đến là toe toét, Chu Hạo Lượng quay xuống: “Vui mừng hớn hở thế anh Nghiêu, chuyện gì mà vui vậy? Bạch Ngữ Vi ưng cậu rồi à?”
“Chưa đâu, không vội, cứ từ từ.”
Doãn Triệt ném ngôi sao vừa gấp trong giờ ra chơi vào lọ, nói: “Tốt nhất là cậu nhanh nhẹn lên, coi chừng người ta chạy theo người khác mất.”
Tưởng Nghiêu: “Không đời nào, hai bọn tôi ăn ý lắm, vừa nãy còn cùng nhau bóc phốt người yêu cũ của bạn ấy.”
“…!Tối mịt hai cậu ra ngoài để nói chuyện đấy?”
“Không được chắc? Người yêu cũ của bạn ấy có quá nhiều phốt.”
Chu Hạo Lượng: “Tôi biết người yêu cũ của bạn ấy, không phải là…”
Chu Hạo Lượng nói được nửa chừng thì đột nhiên phanh lại: “Ôi trời tôi còn chưa làm xong bài tập, tôi làm tiếp đây.”
Đánh trống lảng rất gượng gạo.
Doãn Triệt vốn không thích hóng hớt, thấy cậu ta kỳ lạ như vậy thì buột miệng hỏi: “Người yêu cũ của bạn ấy là ai?”
Tưởng Nghiêu cười: “Thằng em trời đánh của cậu đấy.”
“…”
Cạch! Bàn sau vang lên tiếng động lớn, người ngồi bàn đầu đều giật nảy mình, Trần Oánh Oánh: “Đờ mờ, đứa nào dám ngang ngược ở địa bàn của bà…”

Bạn beta không phải dạng vừa nào đó đang đuổi theo đạp bạn alpha cùng bàn của mình.
Trần Oánh Oánh: “…!Dạ hai anh tiếp tục đi ạ.”
Về đến ký túc xá, Tưởng Nghiêu vẫn xót thương cái quần của mình, chạy sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Mở cửa đi thỏ con! Đừng trốn trong đấy không lên tiếng, tôi biết cậu có nhà! Mở cửa đi mở cửa đi, mở cửa mở cửa mở cửa đi!”
“Cậu có thấy phiền không?” Doãn Triệt mở cửa: “Tôi muốn đi ngủ.”
Thỏ con mặc áo ngủ bông màu trắng trông rất ấm áp.
Cũng khiến người ta rất muốn nhéo mấy phát.
Tưởng Nghiêu dằn nỗi xúc động nguy hiểm, xách quần đồng phục của mình cưỡng ép lách vào: “Cậu nhìn đi, đây là cái quần thứ mấy cậu đạp bẩn của tôi rồi? Có phải cậu nên đền chút tiền giặt giũ cho tôi không?”
“Bao nhiêu?” Doãn Triệt lấy điện thoại trên đầu giường mình: “Một trăm tệ đủ không? Cầm tiền rồi ra khỏi phòng tôi.”
Tưởng Nghiêu nào có thể bắt cậu đền thật, tiện tay quăng quần xuống đất, nói: “Cậu mang điện thoại à? Thế thì vào nhóm lớp đọc tin nhắn đi, mọi người đều đang chém gió đấy, thỉnh thoảng cậu cũng vào nói vài câu.”
“Không có gì để nói, chủ đề của các cậu ấy tôi không chen vào được.”
Nhóm chat của A1 chẳng có bao nhiêu việc nghiêm chỉnh, không phải đại chiến meme thì cũng là tán dóc vẩn vơ, một buổi tối có thể gửi mấy trăm tin nhắn, giải tỏa nỗi khổ ban ngày không thể nghịch điện thoại.
Tưởng Nghiêu: “Không nhắn với tụi nó đã đành, sao cả tôi mà cậu cũng không nhắn? Từ khai giảng đến giờ tin nhắn cậu gửi cho tôi đếm được trên mười ngón tay thôi đấy.”
“Bình thường cậu lảm nhảm chưa đủ nhiều chắc?” Doãn Triệt ném điện thoại về đầu giường: “Vả lại cậu với tôi có gì mà nói, nói chuyện với cô em của cậu đi.”
“Thì nói chuyện với nàng xong lại cảm thấy nói chuyện với cậu vui hơn đó.” Tưởng Nghiêu kéo ghế ngồi: “Tôi không hiểu mấy chủ đề nói chuyện của con gái, chán lắm, nói mãi nói mãi lại chẳng muốn nói nữa.”
“Không phải tối nay cậu với Bạch Ngữ Vi trò chuyện rất vui vẻ à?”
“À, tối này là vì nói đến em cậu…”
Sau đó nói đến cậu.
Sau khi Tưởng Nghiêu và Bạch Ngữ Vi bóc phốt Doãn Trạch xong, Bạch Ngữ Vi bảo: “Thật ra Doãn Triệt rất tốt với em cậu ấy, đáng tiếc em cậu ấy không cảm kích.”
Mong muốn dốc bầu tâm sự của Tưởng Nghiêu trào dâng mãnh liệt: “Đúng vậy, bạn cùng bàn của tôi quá đơn giản, đối xử với đồ vô ơn đấy tốt như thế làm gì? Nếu cậu ấy có thể san sẻ cho người khác một phần lòng tốt mà cậu ấy dành cho em trai, không biết sẽ được yêu thích hơn thằng em trời đánh của cậu ấy gấp bao nhiêu lần.”
Bạch Ngữ Vi mỉm cười: “Nói cũng phải, Doãn Triệt cũng rất đẹp trai, chắc chắn sẽ được yêu thích…!Đáng tiếc là beta.”
“Beta thì làm sao? Cậu ấy muốn đẹp có đẹp, muốn thực lực có thực lực, không kém hơn omega hay alpha.”
“Vậy cậu có nghĩ đến chuyện hẹn hò với cậu ấy không?” Bạch Ngữ Vi đột nhiên hỏi.
Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ: “…!Không đâu.”
Bạch Ngữ Vi trưng ra ánh mắt “tôi bảo mà”.
Trong lòng Tưởng Nghiêu bỗng dâng lên một nỗi hổ thẹn, hắn không diễn tả được sự hổ thẹn ấy đến từ đâu, hệt như mình đã làm sai việc gì vậy.
“Đừng lén lút nói xấu em tôi, để tôi phát hiện lần nữa thì cậu có bao nhiêu cái quần cũng không đủ cho tôi đạp đâu.” Doãn Triệt bước đến trước người hắn, sa sầm mặt: “Với cả không hiểu chủ đề nói chuyện của bạn ấy thì đi học, chút chuyện cỏn con này cũng không làm được cho người mình thích thì yêu đương cái gì?”
Tưởng Nghiêu vuốt ngực: “Cậu dữ quá à, người ta sợ á.”
“Cho cậu lời khuyên chân thành thôi.”
“Người mà anh đây từng hẹn hò có khi còn nhiều hơn alpha cậu gặp cả đời này đấy.” Tưởng Nghiêu cười: “Nên yêu đương thế nào tôi rất rõ, cậu đừng lo.”
Nếu Triệu Thành ở đây, e rằng sẽ nói: “Anh hiểu cái con khỉ, anh từng nghiêm túc theo đuổi người ta không? Mỗi cuộc tình của anh kéo dài được quá một tuần không?”
Tưởng Nghiêu không mảy may hiểu lấy điều ấy, vẫn tự tin tràn trề: “Đợi anh giải quyết xong chuyện chung thân đại sự sẽ giới thiệu một người cho cậu, cậu xem cậu kìa, chỉ biết có học, tuổi xuân tươi đẹp sao có thể không yêu đương…”
“Không cần.” Doãn Triệt mím môi, sau đó lại hé ra nói: “Tôi có người mình thích rồi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN