Lúc Doãn Triệt về đến nhà họ Doãn, Kiều Uyển Vân đã kêu người chuẩn bị một bàn tiệc đón năm mới thịnh soạn, chẳng mấy khi Doãn Quyền Thái cũng rời công ty về nhà sớm, trước nay gia đình họ luôn chú trọng hình thức.
Kiều Uyển Vân tự tay gói một ít sủi cảo, cô không hay làm việc nhà nên gói không đẹp, có điều vị vẫn khá ngon, Doãn Quyền Thái ăn môt bát: “Lần sau những việc này giao cho giúp việc, đừng để mình mệt.”
Kiều Uyển Vân mỉm cười: “Em gói có mấy cái sủi cảo, gì mà mệt chứ?”
Bốn người không thể ăn hết cả đống đồ ăn, mỗi món gắp vài ba miếng là no.
Doãn Trạch đứng dậy đầu tiên, nói “con lên tầng đây” rồi về phòng mình nằm dí.
Hôm nay hiếm khi hai anh em không cãi nhau, Kiều Uyển Vân rất vui: “Thời kỳ nổi loạn ấy mà, hai ba năm nữa là hiểu chuyện, tiểu Triệt à con đừng so đo với nó.”
Thật ra cô cũng biết con trai lớn chưa bao giờ tị nạnh, nhưng vẫn sợ con có chuyện gì kìm nén trong lòng.
“Nếu thằng bé quá đáng quá thì con nói với mẹ nhé, mẹ giúp con dạy bảo nó.”
“Không sao, con không để bụng.”
Sau bữa cơm, Doãn Triệt xem tivi và nói những chủ đề vặt vãnh linh tinh với mẹ, chẳng hạn như con của nhà họ hàng nào kết hôn rồi, sao nam trong một bộ phim truyền hình gần đây cực kỳ đẹp trai, rồi ở trường nghe thầy cô giảng bài có hiểu không.
Rất nhiều học sinh trường Trung học số 1 đều cho rằng chắc hẳn cuộc sống hàng ngày của nhà họ Doãn đều ngợp trong vàng son, đêm đêm nhảy múa hát ca.
Thật ra đâu lố như vậy, đấy toàn là suy nghĩ chủ quan của các cô nhóc cậu nhóc trẻ trâu xem quá nhiều phim ảnh sách truyện mà thôi.
Hơn mười giờ tối, bậc phụ huynh không thể thức đêm đã đi ngủ trước, không xen vào cảnh tưng bừng của giới trẻ.
Doãn Triệt về phòng mình, tắm rửa xong xuôi bèn nằm giường nghe nhạc.
Xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, cậu có thể trông thấy một vài ngôi sao nhỏ điểm xuyết giữa bầu trời đêm sâu thẳm.
Đêm ở thành phố hiếm khi nhìn thấy sao.
Cậu ngồi dậy lục giấy bút trong cặp, gấp một ngôi sao thảy vào túi bút, chờ bao giờ về trường sẽ bỏ lọ sau.
Doãn Triệt lại nằm xuống giường, một bài hát vừa được phát xong.
Cậu trở mình nằm sấp nhìn điện thoại, đung đưa chân khiến sợi dây đỏ trên mắt cá chân dao động theo.
Nhóm lớp rất sôi nổi, có bạn khoe bữa tối, có bạn chơi game, có bạn gửi đoản văn, hầu hết đều tán dóc vẩn vơ.
Chương Khả luôn là đứa lắm mồm nhất, spam điên đảo: [Tụi bay xem móng giò kho mẹ tao ninh này, ôi mỹ vị nhân gian.]
[Vãi chưởng Diệc Lạc, tối cậu chỉ năm cái sủi cảo thôi á? Cậu không đói à? Cậu nhìn Gấu ăn cả tô kìa.]
[Gala tối nay chán quá, không lướt bình luận được, thôi chơi game vậy, anh nào dắt thằng em này với?]
Trần Oánh Oánh luôn là đứa chủ trì toàn cuộc kiêm cà khịa: [Chương Khả ông đừng spam nữa, người khác vừa gửi đã bị tin nhắn của ông đẩy đi rồi, tem tém lại cho tôi.]
Hàn Mộng luôn là đứa nói móc Trần Oánh Oánh: [Lớp trưởng chức lớn quyền cao, sợ ghê.]
Dương Diệc Lạc luôn là đứa nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng rất kiên trì: [Ừm thì…!thật ra tớ ăn sáu cái sủi cảo, Chương Khả cậu đếm sai rồi.]
Quách Chí Hùng luôn là đứa gửi tin nhắn thoại, giọng cũng như người, cực kỳ hào hùng: [Đây chỉ là tô đầu tiên thôi, mày đừng có mà bịa đặt, bố có thể ăn hết ba tô.]
Những bạn khác dù ít dù nhiều cũng sẽ xen vào mấy câu, các thiếu niên dường như không bao giờ hết chuyện.
Doãn Triệt nhìn nhóm lớp ríu ra ríu rít, phát hiện Tưởng Nghiêu không tham gia.
Hắn đang làm gì nhỉ?
Brừ! Điện thoại cậu rung lên, thông báo tin nhắn trong ứng dụng.
Doãn Triệt thoát nhóm lớp, trông thấy anh bạn cùng bàn nào đó mà mình đang nhớ thương gửi tin nhắn:
[Thỏ con, làm gì đấy?]
Doãn Triệt nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, sau đó vùi đầu vào gối.
Gối mềm lắm, mềm như trái tim cậu vậy.
[Nghe nhạc.]
[Nghe bài gì?]
[Không biết, phát ngẫu nhiên.]
[Ò…!Đêm nay chờ năm mới không?]
[Xem đã, ngủ rồi thì không chờ nữa.]
Tưởng Nghiêu không trả lời, cậu lại thành công đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt rồi.
Màn hình điện thoại tối dần, lúc gần đen kịt thình lình sáng lại.
Tưởng Nghiêu gửi lời mời gọi video.
Doãn Triệt ngơ ngác, bấm nhận: “Cậu làm gì thế hả?”
Tưởng Nghiêu cũng nằm trên giường trong phòng mình.
Hắn để điện thoại lại gần, khuôn mặt đẹp trai đến mức bất kham pha giữa thiếu niên và thanh niên, chưa trút bỏ hết vẻ ngây ngô nhưng nét trưởng thành đã dần xuất hiện.
Bình thường hắn cười rất xán lạn, hệt như một anh bạn ấm áp, bây giờ lại nhếch môi trông đến là lưu manh.
Hai kiểu con trai được yêu thích nhất chốn học đường, một mình Tưởng Nghiêu chiếm hết.
Thật sự được trời ưu ái mà.
“Muốn nghe nhạc với cậu.” Tưởng Nghiêu nở nụ cười: “Sẵn tiện chờ năm mới luôn.”
“Muốn nghe không biết đường tự mở chắc.” Doãn Triệt nói vậy nhưng vẫn rút tai nghe, phát nhạc bằng loa ngoài.
“Bài này không hay, chuyển bài khác đi.”
“Cho cậu nghe là tốt rồi, không được chọn.”
Tưởng Nghiêu nhướng mày: “Thỏ con, nói chuyện với ai đấy? Tin tôi đến tận nhà đánh cậu không?”
“Ai đánh ai còn chưa chắc.”
“Ngông cuồng quá nhỉ? Vậy…” Tưởng Nghiêu ngập ngừng: “Vậy tôi cho cậu đánh trước nhé.
Hôm qua quên nói, xin lỗi vì đã giấu cậu bấy lâu nay.”
“Xin lỗi làm gì.” Doãn Triệt ngồi dậy: “Cậu đã bảo cậu có lý do riêng mà? Tôi lại chẳng trách cậu.”
Tưởng Nghiêu thở phào: “Thế thì tốt, vậy sau này…!vẫn làm anh em chứ?”
“Ừ.”
Điện thoại phát ngẫu nhiên đến một bài hát tiếng Anh xưa cũ, giọng nữ du dương ngân nga chậm rãi:
“Its amazing how you can speak right to my heart,
Without saying a word you can light up the dark,
…”
(Bài When you say nothing at all.)
Gần không giờ, tin nhắn trong nhóm lớp nhảy càng lúc càng nhanh, Doãn Triệt đang gọi video với Tưởng Nghiêu, không mở cửa sổ nhỏ, chỉ chăm chăm dòm hắn mãi mà không nhìn thứ gì khác.
Nhìn cũng không vào đầu.
“Còn năm phút, cậu muốn ước năm mới không?” Tưởng Nghiêu hỏi.
“Không phải sinh nhật, ước cái gì mà ước?”
“Ước thì lúc nào chẳng được, ước nhiều ông trời càng dễ nghe thấy.” Tưởng Nghiêu nhắm mắt, mau chóng ước xong: “Đến lượt cậu, nhanh lên, lát nữa không giờ chắc chắn có rất đông người ước, ông trời không nghe thấy đâu.”
Còn có thể loại logic này nữa.
Doãn Triệt câm nín, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bừa: “Mong sang năm tôi vẫn có thể đợi đến không giờ chờ năm mới.”
“Đấy mà là điều ước à, đơn giản quá, sang năm tôi lại gọi video cho cậu, đảm bảo cậu không ngủ được.
Không tính, ước lại.”
“Điều ước của tôi cần cậu lo? Lảm nhảm nữa thì cúp đây.”
“Đừng đừng đừng.” Tưởng Nghiêu ngừng giây lát, nói tiếp: “Ầy, nhóm lớp đang nhắn nói về một việc đau lòng nhất trong năm qua, để những ký ức buồn ở lại năm cũ”, cậu có không?”
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: “Cuối học kỳ trước không đi thi được.”
“Thế thôi? Ham học vậy hả?”
“Không được chắc?”
“Được thì được, nhưng mà…” Tưởng Nghiêu cười khẽ: “Nhóm lớp không nói chuyện này, cậu không liếc cái khác mà nhìn tôi suốt phải không?”
Doãn Triệt sững sờ.
“Không sao, không có gì phải xấu hổ, anh tự biết mình đẹp trai điên đảo.”
“…!Cút.”
Dù đẹp trai lên rồi nhưng con người hắn vẫn thế, rất ngứa đòn.
Tưởng Nghiêu phá lên cười: “Giờ nói về việc vui vẻ nhất của cậu trong năm nay đi, để bọn mình mang theo niềm vui ấy bước sang năm mới.”
“Cậu là MC dẫn gala à? Nói không cho mồm ăn da non.”
“Đừng so đo tiểu tiết chứ.
Tôi nói trước nhé, việc vui vẻ nhất trong năm nay của tôi là làm bạn cùng bàn với cậu, mong kỳ sau, kỳ sau nữa, kỳ sau nữa nữa, kỳ sau…!À không đúng hết rồi, tóm lại mong rằng có thể ngồi cùng bàn với cậu đến lúc tốt nghiệp.”
Doãn Triệt phì cười: “Thần kinh, cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
“Không cần hỏi cũng biết chắc chắn cậu đồng ý.”
“Cậu lấy đâu ra tự tin đấy, hỏi tôi đi.”
“Cậu nói thế thì tôi không hỏi nữa, kiểu gì cậu cũng nói ngược lại với tôi.” Tưởng Nghiêu lải nhải: “Cậu nói xem cậu có thể làm theo ý tôi một lần không? Cho tôi chút mặt mũi đi chứ?”
“Mặt cậu dày thế còn cần người khác cho cậu mặt mũi à?”
“Chậc, lại bắt đầu đúng không? Tôi xin lỗi rồi mà, bây giờ bọn mình hết nợ, nói móc tôi nữa là đêm nay tôi tới Tây Thành đánh cậu.”
“Cậu không biết ngượng hả, không hỏi ý kiến của tôi là lỗi của ai?”
Tưởng Nghiêu phục rồi: “Được được được, lỗi của tôi, hỏi thì hỏi.
Bạn Doãn Triệt, bạn có đồng ý làm bạn cùng bàn của tôi mãi không? OK cậu không cần nói nữa tôi biết đáp án…”
“Tôi đồng ý.”
“…!Hả?” Tưởng Nghiêu đứng hình.
Thời gian trên điện thoại nhảy đến “00:00”, xa xa bên ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng pháo hoa nổ tung trên trời.
Doãn Triệt ngước mắt nhìn, từng bông pháo hoa rực rỡ giữa trời đêm làm lu mờ những vì tinh tú.
“Tôi nói là tôi đồng ý.” Cậu lặp lại.
“Việc vui vẻ nhất trong năm nay của tôi cũng là làm bạn cùng bàn với cậu.”
Có lẽ đó cũng là việc vui vẻ nhất trong suốt quãng đời này.
“Tưởng Nghiêu, cảm ơn cậu.”
Màn hình bên Tưởng Nghiêu đột nhiên tối om.
Cuộc gọi chưa kết thúc, thời gian vẫn đang chạy, chỉ là hình như camera bị thứ gì chắn mắt.
“…!Ê?” Doãn Triệt gọi.
Tầm nửa phút sau, màn hình lại sáng, cảnh sau lưng Tưởng Nghiêu chuyển từ phòng ngủ ra ngoài trời, chắc hẳn đang đứng trên ban công phòng mình.
Gió thổi tung tóc hắn, gương mặt giữa đêm tối nhìn không rõ, chỉ có đôi mắt được màn hình điện thoại hắt vào là vẫn sáng ngời.
“Cậu dở à, tối mùa đông ra ban công hóng gió.” Doãn Triệt thấy hắn mặc áo phông có vẻ rất mỏng.
Tưởng Nghiêu xua tay: “Cậu đừng nói, tôi cần bình tĩnh một lúc để hệ thống lại ngôn ngữ, nói xong sẽ đi vào.”
Doãn Triệt không biết hắn giở trò gì, chờ hắn lên tiếng: “Tốt nhất cậu nhanh lên cho tôi.”
Tưởng Nghiêu hít vào thở ra thật sâu, lặp lại ba lần, chuẩn bị xong tâm lý thì cuối cùng cũng nói: “Cậu biết vừa nãy tôi ước gì không?”
“Sao tôi biết.”
“Tôi hy vọng năm nay có thể dựa vào sức hấp dẫn của mình theo đuổi được người tôi thích.”
Doãn Triệt im lặng một giây: “Ò, vậy cậu cố lên.
Vào được chưa, đừng để chưa cưa đổ người ta đã bị chết cóng bên ngoài…”
“Nhưng giờ tôi hối hận rồi.”
“…” Doãn Triệt chau mày: “Cậu lại muốn theo đuổi người khác? Sao cậu dễ thay đổi…”
“Không phải, tại tôi không thể đợi được nữa.” Tưởng Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, dựa vào vẻ về ngoài, nhân cách hay gì cũng được, chỉ cần cậu ấy thích, chỉ cần có thể nhanh theo đuổi được cậu ấy thì tội gì tôi phải ngang bướng cố chấp? Lúc thì so đo cậu ấy có phải omega không, lúc lại suy tính cậu ấy có trọng ngoại hình không, những điều ấy liên quan quái gì? Mắc gì tôi phải tự hạn chế bởi những nguyên tắc mình đặt ra?”
Tưởng Nghiêu càng nói càng to tiếng, đến đây bỗng nhỏ lại như đang lẩm bẩm, gió đêm chở theo lời thì thầm của hắn vút qua đèn đuốc sáng trưng, bay vào tai Doãn Triệt:
“Tôi nên hiểu ra từ sớm…!Tôi thích cậu ấy, cậu ấy chính là nguyên tắc của tôi.”
Sau một lúc ngẩn người rất lâu, Doãn Triệt dần tỉnh táo.
Cậu muốn xin lỗi vì trước đây mình đã cho rằng khi yêu đương, EQ của Tưởng Nghiêu không được cao.
Hóa ra hắn rất biết ăn nói.
“Cậu những câu này cho người cậu thích nghe ấy, chắc chắn có thể cưa đổ.” Doãn Triệt khẽ nhếch miệng: “Chúc cậu may mắn.”
Tưởng Nghiêu cũng cười: “Thật không? Nhưng tôi nói xong rồi, vì sao cậu ấy không phản ứng chút nào?”
“Cậu đã nói rồi? Cậu ấy không đồng ý sao?”
Tưởng Nghiêu lặng thinh, tiếp tục mỉm cười nhìn cậu.
Doãn Triệt từ từ hiểu ra, có vẻ sự việc không như cậu nghĩ.
Người mà Tưởng Nghiêu nói, hình như không phải ai khác.
“Cậu ấy điểm nào cũng tốt, chỉ là hơi ngốc.”
Tưởng Nghiêu cười tươi hơn, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi cậu.
“Đừng ngơ ra nữa, nói cậu đấy, chính là cậu, người tôi muốn theo đuổi, người tôi thích, nguyên tắc của tôi, tất cả đều là cậu.”
“Doãn Triệt, đến với tôi nhé.”
“Nói với tôi đi, nói là tôi đồng ý một lần nữa được không?”.