Trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng hắn cũng theo đuổi được người yêu.
Vốn dĩ Tưởng Nghiêu đã suy tính rất hay, hai người là bạn cùng bàn, lại đều ở ký túc xá, làm gì cũng tiện, lúc lên lớp len lén nắm tay, tự học tối đến rừng cây nhỏ đi dạo, về ký túc lại nói chuyện tới khuya, biết đâu thỏ con sẽ ở lại…!Tình cảm đi lên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên hắn đã quên, đây là tuần cuối cùng của học kỳ – tuần thi cuối kỳ.
Ban ngày không cần lên lớp tập trung, chỉ việc tới thẳng phòng thi.
Thi giữa kỳ lần trước xếp hạng khối của cả hai đều ở mức trung bình, điểm không chênh nhiều lắm, nhưng lần này rất không khéo được xếp vào đầu và cuối hai phòng thi.
Tưởng Nghiêu thi xong một môn đi về lớp, kể cả bóng của bạn cùng bàn mình cũng không thấy.
Tự học tối có thể gặp nhau, nhưng Doãn Triệt không chịu theo hắn đến rừng cây nhỏ, ánh mắt nhìn hắn như nhìn phường phạm pháp: “Cậu dẫn tôi đến đấy làm gì?”
“Còn làm gì được, nắm tay đi dạo…”
“Không nắm.”
Vẫn là sự từ chối quen thuộc và sự lạnh lùng quen thuộc.
Ngay cả tay còn không chịu nắm thì đừng nói đến việc cho hắn ở lại phòng.
Yêu nhau bốn ngày, hình thức không khác gì anh em trước đây.
Đến tận ngày thứ năm thi xong tất cả các môn, Tưởng Nghiêu đột ngột nhận ra đã sắp nghỉ đông.
Tuy chỉ nghỉ ba tuần, thế nhưng cũng có nghĩa là rất có khả năng hắn sẽ không thấy mặt người yêu trong vòng ba tuần.
Nhỡ đâu tình cảm phai nhạt thì sao? Nhỡ đâu có tình địch thì sao?
Yêu đương sao lại gian nan thế này?
Sáng thứ sáu thi xong, Ngô Quốc Chung kêu mọi người về lớp, chủ yếu nhắc nhở đám học sinh đừng quên bài tập nghỉ đông, ngoài ra còn nói những điều cần chú ý trong kỳ nghỉ đông và ngày quay lại trường trong thời gian đó.
Nhưng chẳng ai có lòng dạ nghe thầy căn dặn, tan học một cái là giọng đứa nào đứa nấy còn to hơn Ngô Quốc Chung.
“Gấu! Chơi bóng rổ không?”
“Được! Chơi!”
“Chương Khả! Tối chơi game đừng có quên!”
“Nhớ mà nhớ mà! Vẫn giờ cũ, đừng cho tao leo cây đấy!”
“Tên họ Hàn kia!” Trần Oánh Oánh chạy lại: “Vụ tình nguyện viên vừa nãy lão Ngô bảo ông đi không? Tôi với Dương Diệc Lạc định đăng ký.”
Hàn Mộng: “Năm ngoái tôi tham gia rồi, phải đến trường mầm non chơi với bọn nít quỷ, khổ không thể tả…!Ế, Tưởng Nghiêu thích trẻ con mà nhỉ? Hỏi cậu ấy đi.”
“Dẹp đê, đồ khuyết tật lòng yêu thương.” Trần Oánh Oánh gọi người khác: “Tưởng Nghiêu, đăng ký l@m tình nguyện viên không? Chơi với em bé đó.”
Tưởng Nghiêu: “Không đâu, nhà tôi có một em bé cần chăm sóc rồi.”
Trần Oánh Oánh: “Được thôi…”
Doãn Triệt nghe thấy, thuận miệng hỏi: “Không phải em cậu ra nước ngoài rồi à?”
Tưởng Nghiêu cười với cậu, nói nhỏ: “Còn một em bé là cậu mà.”
“…!Cậu là em bé thì có.” Doãn Triệt khoác cặp: “Trẻ con.”
Cậu sắp xếp vali từ tối qua, sáng nay quản gia đã dẫn người tới chuyển đi.
Thật ra đồ của cậu không nhiều, chỉ có một cái vali, dù sao cũng chỉ nghỉ ba tuần, trong lúc đó còn phải quay lại trường.
Nhưng Kiều Uyển Vân luôn lo nghĩ thái quá, không chỉ chuyển vali cho cậu mà hôm nay còn đích thân đến trường đón cậu, đứng ở cửa sau lớp A1 mỉm cười vẫy tay: “Tiểu Triệt, mẹ tới đón con này.”
Các bạn khác đều ngạc nhiên: “Mẹ anh Triệt đẹp quá đi à!”
Kiều Uyển Vân nghe thấy thì vui lắm, Doãn Triệt không ngăn các bạn xung quanh gọi linh tinh, đi theo mẹ.
Tưởng Nghiêu trơ mắt nhìn cậu người yêu vô tình của mình ra đi đầu không ngoảnh lại, chẳng chào tạm biệt lấy một tiếng.
Thích một anh bạn lạnh lùng thật là vất vả…
Hôm nay ký túc xá mở cửa cho người ngoài, toàn là phụ huynh đến thu dọn đồ đạc giúp con cái, có người ôm chăn đệm, có người khiêng vali.
Tưởng Nghiêu lẻ loi một mình, chỉ có thể tự lực cánh sinh, ném bừa một ít quần áo với sách vở vào vali rồi xách xuống tầng, lòng thầm than thở mình chẳng có ai thương xót, ngẩng lên bỗng phát hiện cậu người yêu vô tình đang đứng trước cổng ký túc xá.
Tưởng Nghiêu tức tốc chạy như bay tới, cuốn theo một cơn gió.
“Cậu đi với mẹ cậu rồi mà?”
Doãn Triệt khoác cặp, hờ hững nhìn vali của hắn: “Muốn quá giang không?”
“Tôi muốn đấy, nhưng chắc em cậu cũng ở trên xe, tôi có thể ngồi đâu? Ngồi cốp à? Hay là buộc một sợi dây sau xe kéo tôi đi?”
Doãn Triệt cười: “Cậu đừng để ý nó là được.”
“Vốn dĩ đã chẳng để ý nó.” Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: “Thôi, hôm nay có cả mẹ cậu, bộ dạng tôi thế này không thích hợp, hôm khác gặp sau.”
“Có phải cậu chưa gặp mẹ tôi bao giờ đâu.”
“Sao giống được, bây giờ tôi là người yêu của cậu mà.”
Doãn Triệt vẫn chưa quen xưng hô này lắm, quay mặt đi: “Ò, thế hôm khác gặp vậy.”
Cậu quay mặt như thế để lộ cần cổ trắng nõn giữa vùng dưới tai và cổ áo len.
Tưởng Nghiêu nhìn đi chỗ khác, song lại cầm lòng chẳng đặng liếc cậu: “Gì nhỉ…!Nghỉ đông có thể hẹn cậu đi chơi không?”
“Ừ.” Doãn Triệt mím môi, có vẻ hơi đắn đo: “Nhưng không qua đêm.”
“Hả? Tại sao?”
“Nhanh quá.”
“…”
Chết mất…!Não hắn không dọn sạch được.
Tưởng Nghiêu cảm thấy có lẽ thỏ con nhà hắn là dạng bẩm sinh biết cách trêu ghẹo.
Tự cậu không biết mình giỏi trêu ghẹo cỡ nào.
*
Về nhà, việc đầu tiên Kiều Uyển Vân làm là chụp ảnh hai đứa con nhà mình, khoe lên trang cá nhân: “Con trai nghỉ đông rồi, lại đến những ngày bận bịu.”
Mọi người kết bạn với cô đều biết hai cậu chủ nhà họ Doãn khôi ngô sáng sủa, lượt thích và bình luận ồ ạt, ngoài khen đẹp trai còn hỏi nhiều nhất là đã có người yêu chưa.
Kiều Uyển Vân biết chuyện Doãn Trạch dăm ba hôm lại thay người yêu, dù sao thằng bé cũng có chừng mực và sẽ không làm bừa, cô mặc kệ con luôn.
Còn đứa kia có độc thân hay không thì cô thật sự không rõ.
Sau bữa tối, Kiều Uyển Vân thừa dịp mang hoa quả lên mà hỏi con lớn: “Tiểu Triệt, gần đây ở trường thế nào? Quan hệ với các bạn có tốt không con?”
Doãn Triệt lắc điện thoại: “Đang nói chuyện đây ạ.”
Kiều Uyển Vân rất bất ngờ: “Thật sao? Mẹ có thể xem không?”
Doãn Triệt nhìn nhật ký trò chuyện, không có gì không thể xem nên đưa điện thoại cho mẹ.
Kiều Uyển Vân tưởng là bạn học nào, không ngờ là nhóm chat:
Hàn Mộng: [Mặt nạ này cũng được, @Trần Oánh Oánh, lớp trưởng cần không? Tôi gửi ship cho bà, đừng lúc nào cũng xuề xòa.]
Trần Oánh Oánh: [Bà đây đẹp sẵn, không cần.]
Quách Chí Hùng: [Có tác dụng thật à? Làm trắng được không, nếu được thì ship cho tao.]
Chương Khả: [Đù, Gấu ơi mày sao đấy? Mày muốn làm gấu trẩu tinh tế hả?]
Quách Chí Hùng: [Em gái tao quen bảo tao hơi đen…!Tao định tranh thủ nghỉ đông dưỡng trắng một tí.]
Hàn Mộng: [Muốn dưỡng trắng phải bôi kem chống nắng, với bớt phơi nắng nữa.
Suốt ngày mày đi chơi bóng rổ, không đen mới lạ.
Mặt nạ của tao có thể dưỡng trắng, nhưng không làm mày trắng ngay trong mấy tuần được.]
Quách Chí Hùng: [Thế có cách nào trắng nhanh không? Mày hiểu mấy cái này nhất mà, mau dạy tao đi.]
Hàn Mộng: [Mấy đồ dưỡng trắng nhanh thông thường đều hại da, khuyên mày dùng cẩn thận, cách khác…!Tao cũng không rõ lắm, tag người trắng nhất lớp mình @Doãn Triệt hộ mày, anh Triệt, online chỉ bảo kìa!]
Tưởng Nghiêu: [Cậu ấy trắng từ bé.]
Hàn Mộng: [Có hỏi ông đâu!]
Kiều Uyển Vân say sưa đọc tin nhắn của đám trẻ, cho tới khi kéo đến câu trả lời của con trai: [Quét sơn đi.]
“Tiểu Triệt…” Kiều Uyển Vân dở khóc dở cười: “Con trả lời thế này có phải hơi quá không?”
“Không sao, các cậu ấy không để ý.”
Kiều Uyển Vân đọc tiếp, lại có vài tin nhắn mới.
Quách Chí Hùng: [Anh Triệt ác quá…]
Tưởng Nghiêu: [Anh Triệt của cậu trả lời cậu là may rồi, cậu ấy còn không trả lời tin nhắn riêng của tôi, khấu đầu lạy tạ đi.]
Chương Khả: [Gì cơ gì cơ? Hai cậu có bí mật gì mà cần nói riêng?]
Tưởng Nghiêu: [Cậu đã nói là bí mật thì sao có thể tiết lộ cho cậu?]
Kiều Uyển Vẫn thấy cái tên này khá quen, thử ngẫm lại thì cũng nhớ ra: “Tưởng Nghiêu là bạn cùng bàn của con hả? Thằng bé nói trong nhóm là nhắn tin riêng cho con mà con không trả lời đấy.”
Doãn Triệt sững người, đưa tay ra: “Chắc cậu ấy mới gửi, con không nhìn thấy.”
Kiều Uyển Vân không nhòm ngó việc riêng tư của con, trả điện thoại lại: “Thấy quan hệ giữa con với các bạn tốt như vậy, mẹ yên tâm rồi.”
“Vâng, rất tốt ạ.” Doãn lơ đễnh trả lời.
“Con cũng sắp thành niên…” Kiều Uyển Vân đắn đo lựa chọn từ ngữ: “Có phải…!có thể bắt đầu cân nhắc rồi không?”
“Cân nhắc gì ạ?”
“Thì kiếm người yêu đó, trong trường con hợp ý ai không? Nếu không thì mấy người bạn của mẹ có con trai đẹp trai lắm, đều là alpha xuất sắc…”
“Con sẽ cân nhắc.”
Thực tế là cậu đã cân nhắc xong rồi.
“Con sẽ tự tìm, mẹ đừng lo.”
Kiều Uyển Vân thở phào, mừng rơn: “Vậy thì tốt…!Mẹ tưởng con vẫn kháng cự alpha nên mãi không dám nhắc chuyện này.
Xem ra bác sĩ Phùng điều trị có hiệu quả, hôm nào phải cảm ơn ông ấy đàng hoàng mới được.”
Không liên quan đến bác sĩ Phùng.
Doãn Triệt nghĩ thầm, đến bây giờ cậu vẫn không quen Tưởng Nghiêu tiếp xúc gần.
Chẳng qua vì người đó là Tưởng Nghiêu, cậu mới có thể chịu lâu hơn mà thôi.
Đợi Kiều Uyển Vân ra ngoài đóng cửa, nhóm lớp đã nói xong ba bốn đề tài, hiện đang phân công làm bài tập nghỉ đông.
Doãn Triệt tắt nhóm lớp, nhìn thấy Tưởng Nghiêu nhắn tin cho mình thật, đã vậy còn không chỉ một tin:
[Đang làm gì thế? Nhớ tôi chưa?]
[Ở nhà một mình chán quá…!Gọi đồ ăn ngoài rồi.]
[Nhưng tôi biết nấu cơm đấy, nếu cậu đến nhà tôi, tôi sẽ tự tay nấu cho cậu.]
[Sao không trả lời tôi hả thỏ con, về nhà một cái là bơ người yêu cậu luôn sao?]
[Nhắn lại chữ số cũng được mà…]
Doãn Triệt nhắn số “1” cho hắn.
Mười mấy giây sau Tưởng Nghiêu gửi một tin nhắn thoại, giọng ngậm ý cười: “Bảo cậu gửi số cậu gửi thật à? Sao tôi hèn mọn quá, ngày trước là ông con hời được tặng kèm, bây giờ là người yêu hời được tặng kèm, có thể yêu thương tôi một chút không?”
Doãn Triệt ngồi lên giường, kê gối sau lưng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất rồi gửi lời mời gọi video cho hắn.
“Mở cửa, tới yêu thương quan tâm đây.”
Mặt Tưởng Nghiêu xuất hiện trong màn hình, có vẻ vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, đẹp trai sáng láng hệt nam chính trong truyện cho con gái.
“Đờ mờ, được thương mà sợ đó, sao tự nhiên gọi video, nhớ tôi rồi à?”
Tưởng Nghiêu không trông mong nghe được đáp án khẳng định, cũng chỉ quen thói nói vậy thôi.
“Ừ.” Áo ngủ của Doãn Triệt hơi rộng, cái cổ bình thường che kín kẽ đang lộ ra toàn bộ, trắng đến loá mắt: “Hơi hơi nhớ.”
“…”
Màn hình đột ngột tối đen.
Giống lần trước, thời gian gọi vẫn đang nhảy số.
“Cho tôi năm giây, tôi dọn sạch não cái đã!”
“…!Tôi cúp đây.”
“Đừng đừng đừng!” Màn hình sáng trở lại, Tưởng Nghiêu bưng nửa bên mặt, tai phơn phớt đỏ: “Đệt, lần đầu tiên tôi phát hiện da mặt tôi mỏng như thế.”
“Người da mặt mỏng chẳng hỏi câu tự luyến đấy đâu nhé.” Doãn Triệt xoa mặt mình, vẫn may không nóng lắm, chắc không thấy rõ đâu.
Hai người chợt im thin thít.
Trước đây Tưởng Nghiêu lảm nhảm rất nhiều, những lời làm người ta vui vẻ cũng nói không ít, bây giờ yêu đương nghiêm túc lại trong sáng đến độ y như nhóc con mới biết yêu.
Mà hắn cũng mới biết yêu thật.
“Khi nào có thể đến gặp cậu? Ngày mai được không?” Nếu có thể, thật ra hắn muốn lắp cánh bay tới chỗ cậu ngay.
“Ngày mai không được.”
“Vậy thôi.” Tưởng Nghiêu ngừng giây lát, lại hỏi: “Tại sao không được?”
Đáng lẽ Doãn Triệt không định kể, nhưng hắn đã hỏi thì nói cũng không sao: “Đi điều trị, vì người yêu của tôi.”
Mắt Tưởng Nghiêu ánh lên vẻ bất ngờ, song lại lập tức lo lắng: “Chữa bệnh này sẽ đau lắm sao?”
Hắn không có hiểu biết về chứng bệnh khuyết thiếu pheromone ở beta, đợt trước sau khi nghe Doãn Triệt nói, hắn đã lên mạng tra cứu những trường hợp tương tự, có người nói bị bẩm sinh không chữa được, có người nói đợi đến khi thành niên, pheromone trong cơ thể phát d*c hoàn thiện sẽ dần phục hồi, cũng chẳng biết nên tin ai.
Phần lớn các phương pháp điều trị đều là uống thuốc, có vẻ không có tác dụng phụ, thậm chí rất nhiều beta mắc bệnh này ngại phiền phức nên không đi chữa trị.
Dù sao pheromone cũng không quan trọng với beta không có kỳ ph@t tình, nếu đối tượng hẹn hò cũng là beta, vậy thì không chữa cũng không ảnh hưởng.
Vốn dĩ Doãn Triệt có thể không điều trị bệnh, lớn chừng này chẳng phải vẫn khoẻ re hay sao? Chỉ vì người yêu của cậu là hắn, là một alpha, vì hắn mà cậu mới đi chữa.
Tưởng Nghiêu hơi áy náy trong lòng.
“Nếu đau quá thì đừng chữa nữa, tôi không để ý đâu.”
Doãn Triệt “ừm”.
Đúng là không để ý, nhưng nếu có thể chữa khỏi, chắc chắn Tưởng Nghiêu sẽ rất vui, vừa rồi ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.
“Bao giờ cậu rảnh thì nhắn tôi, tôi đợi lệnh bất cứ lúc nào.” Tưởng Nghiêu cầm khăn lau tóc: “Không rảnh thì nói chuyện cũng được, không nhất định phải gặp mặt.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Doãn Triệt nhìn hắn: “Vòng tay của cậu đâu?”
Cổ tay Tưởng Nghiêu trống không.
“Cởi ra giặt rồi, đang phơi khô, mai lại đeo.”
“Dựa vào đâu cái của cậu có thể tháo?” Doãn Triệt lắc lư chân: “Thế mà lại thắt nút chết cho tôi?”
Hôm đó sau khi cậu đồng ý với Tưởng Nghiêu, Tưởng Nghiêu đã tết ngay một sợi dây đỏ mới, khá khẩm hơn cái trước rất nhiều, nằng nặc đòi đeo lên cổ chân cậu.
“Đeo tay không được sao?”
“Vòng tay đôi quá bình thường, mình phải mới lạ một chút, đứa đeo tay đứa đeo chân, sáng tạo biết bao.”
Doãn Triệt không hiểu mạch não của hắn.
Đeo thì đeo đi, lại còn thắt nút chết cho cậu.
Mong muốn chiếm hữu của alpha có lẽ đã khắc vào xương cốt.
“Không thắt nút chết dễ tháo lắm, nếu cậu thấy bẩn thì cứ cắt đi, tôi tết cho cậu cái mới.”
“Thôi.” Vốn dĩ cậu đã không định tháo xuống.
Doãn Triệt kéo ống quần lên nhìn: “Màu tươi quá, hình như cái trước không đỏ thế này.”
“Vậy hả? Đâu tôi xem.”
Doãn Triệt không nghĩ nhiều, đổi camera sau quay cẳng chân và mắt cá chân của mình, vén quần ngủ lên cao hơn: “Nè.”
Đúng là sợi dây có màu đỏ tươi như quả anh đào chín mọng, quấn quanh cổ chân trắng nõn trông xinh đẹp quá đỗi, vô cớ toát ra vẻ phong tình đẹp đẽ.
Tưởng Nghiêu không biết nên nhìn đi đâu.
“Ừ…!Hình như tươi quá, lần sau nhớ rồi.”
Lần sau vẫn chọn màu này.
Doãn Triệt mở lại camera trước: “Còn việc gì không? Không thì tôi cúp đây.”
“Hết rồi, ngủ sớm đi.”
“Ừ, cậu ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Video bị cậu người yêu vô tình cúp ngay tắp lự.
Cuộc đối thoại yêu đương ngọt ngào kiểu như “cậu tắt trước đi, không, tôi đợi cậu tắt trước” không hề tồn tại.
Nhưng Tưởng Nghiêu rất mãn nguyện, ôm điện thoại ngắm ảnh chụp màn hình mắt cá chân cậu người yêu một lúc lâu.
Hắn mơ hồ cảm thấy mình thế này có hơi bi3n thái.
Thậm chí còn muốn làm chút chuyện bi3n thái hơn với cậu người yêu..