Để Ý Tôi Đi Mà - Chương 99: 99: Chương 97
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Để Ý Tôi Đi Mà


Chương 99: 99: Chương 97


Tết Dương lịch nghỉ ba ngày, cuối cùng học sinh lớp 12 cũng có dịp nghỉ xả hơi.
Tuy nhiên sau khi giáo viên giao xong bài tập về nhà, đứa nào đứa nấy lại cảm thấy thà rằng không nghỉ.
Buổi chiều tan học, tài xế nhà họ Doãn đã đợi sẵn từ lâu, lúc Doãn Triệt mở cửa ngồi vào xe, Doãn Trạch liếc cậu một cái: “Tôi còn tưởng anh không về nhà.”
“Năm mới phải về nhà chứ.”
“Nỡ xa bạn trai anh?”
“Không phải em cũng nỡ xa bạn gái em hả?”
“Tôi với cậu ấy hẹn nhau mùng 1 đi chơi rồi.”
“À, ra vậy.” Cậu không hẹn Tưởng Nghiêu, cũng không nghĩ ra phải hẹn.
Cậu không phải tuýp người nói được câu “một ngày không gặp tôi nhớ cậu lắm” như Tưởng Nghiêu, ba ngày ngắn ngủi còn đòi hẹn hò, khác nào cậu rất quấn người.
Doãn Trạch biết tỏng cậu: “Thỉnh thoảng anh thật sự rất chậm chạp.”
“Cũng bình thường.”
“Dạo này cái nhìn của mọi người trong trường đối với anh ngày càng tệ, anh không cảm nhận được à?” Doãn Trạch nói: “Hôm qua tôi còn nghe người khác nói anh lôi bạn cùng lớp lên sân thượng đánh người ta khóc, bạn trai anh đứng ra hoà giải, dìu người ta xuống.”
Doãn Triệt phì cười: “Tụi nó đồn linh tinh đấy.”
“Tôi biết là tin đồn vớ vẩn, nhưng người khác biết không? Tụi nó sẽ chỉ hiểu về anh thông qua tin đồn.

Vả lại dù giải thích tụi nó cũng không nghe, vốn dĩ có rất nhiều người ghen ghét anh sẵn rồi.”
“Ghen ghét anh? Vì Tưởng Nghiêu sao?”
“Không chỉ vì anh ta mà còn vì anh tự dưng nâng cao thành tích, vì hoàn cảnh gia đình anh.

Anh đạt được thứ dù tụi nó có cố gắng đến mấy cũng không giành được một cách dễ dàng, tụi nó có thể không ghen ghét anh sao?”
“Kệ thôi, họ cũng chỉ nói mồm, chẳng thể làm gì anh thật.”

Doãn Trạch giễu cợt: “Tuỳ anh, dù sao cũng là chuyện của bản thân anh.”
Sau bữa tối, Doãn Quyền Thái nói có việc, gọi riêng Doãn Triệt vào phòng sách.
“Chai nước con đưa có kết quả kiểm tra rồi, con tự xem đi.”
Doãn Triệt nhận báo cáo lật xem, thành phần gồm đường cát trắng, sữa, trà…!Có vẻ không có gì bất ổn, cho đến khi cậu nhìn thấy một chất mình không biết.
“Đây là gì ạ?”
“Một loại chất xúc tác.”
“Xúc tác cái gì?”
“Omega ph@t tình.”
Doãn Triệt giật thót.
Người bỏ thuốc cậu muốn cậu ph@t tình sớm, mà hiện tại cậu vẫn chưa thể kết hợp một trăm phần trăm với pheromone của Tưởng Nghiêu, cũng tức là rất có khả năng cậu không thể thuận lợi trải qua kỳ ph@t tình.
Omega không qua được kỳ ph@t tình, kết cục ra sao cậu rõ hơn ai hết.
“Chai nước ai đưa cho con?” Doãn Quyền Thái nghiêm túc hỏi: “Thế này gần như đồng nghĩa với mưu sát, sao trong trường lại có người căm ghét con đến mức ấy?”
Doãn Triệt ngẩng đầu: “Bố, việc này tạm thời để đấy đã.”
“Để đấy là để đấy thế nào, con không ý thức được sự việc nghiêm trọng bao nhiêu sao?”
“Con biết, nhưng con cảm thấy người đưa con chai nước không căm ghét con tới nỗi đó?”
“Con có bằng chứng gì?”
“Con không có, cho nên con muốn tìm bằng chứng trước.

Hơn nữa lần này con cũng không tận mắt nhìn thấy cậu ấy bỏ thuốc, không có chứng cứ thì báo tên cũng vô ích, chi bằng quan sát thêm mấy ngày, kiểu gì cũng xuất hiện manh mối.”
Doãn Quyền Thái từng làm luật sư, hiểu rõ đây là phương án tốt nhất hiện giờ, chỉ có thể đồng ý: “Con ở trường nhớ chú ý an toàn nhiều hơn, nhất là phương diện ăn uống.

Bố sẽ nói lại với hiệu trưởng của con, điện thoại con mang theo bên người, xảy ra chuyện lập tức liên lạc với bố.”

“Vâng.”
Doãn Quyền Thái gật đầu, chuyển đề tài: “Đúng rồi, bố nghe mẹ con nói lần này con thi rất tốt?”
“Cũng tạm ạ.”
“Mẹ con khen con khắp nhóm chat với trang cá nhân, bảo là cố gắng của con cuối cùng cũng có đền đáp…!Nhưng mà…!chắc không phải như vậy đâu đúng không?”
Doãn Triệt không thể không phục sát đất khả năng quan sát nhạy bén của bố mình.

Có vẻ không giấu được nữa, cậu bèn thẳng thắn thú nhận: “Trước đây con hơi nổi loạn, cố tình thi không đàng hoàng.”
Doãn Quyền Thái lắc đầu: “Không phải con nổi loạn mà là quá hiểu chuyện, không bao giờ muốn làm bố mẹ lo lắng, việc gì cũng gánh vác một mình, haiz, suy cho cùng vẫn là năm ấy bố…”
“Bố.” Doãn Triệt ngắt lời bố: “Năm ấy bố là anh hùng trong lòng con, bây giờ vẫn vậy.”
Doãn Quyền Thái sững sờ, hồi lâu sau mới xoay người, giọng khàn khàn: “Ầy, không nhắc nữa, không nhắc nữa…”
Chuyện năm xưa là vết sẹo mà bố con họ luôn không muốn vạch ra, nhưng hiện tại vết thương đã lành, không cần thiết giữ lại vết sẹo để khoảng cách xa hơn.
Doãn Triệt ngẫm nghĩ, lựa chọn mở lời: “Bố, con có lời muốn nói với bố…”
Nói một lèo hơn một tiếng, lúc kết thúc hai bố con đều đỏ hoe vành mắt.
Bố cậu nói phải yên tĩnh một mình, cậu rời phòng sách trước.
Thời gian vừa qua chín giờ, vẫn kịp về phòng làm bài tập một lúc.
Tối nay đón năm mới, nhóm lớp ầm ĩ rộn ràng, điện thoại rung mãi không ngừng, Doãn Triệt bèn cài đặt màn hình luôn sáng, dựng một bên vừa làm bài vừa thỉnh thoảng ngó một hai cái.
Chương Khả – thanh niên mấy hôm trước còn đầm đìa nước mắt – lại đang lải nhải liên hồi, nhưng nội dung nói chuyện đã từ xàm xí về trò chơi điện tử trở thành hỏi bài tập toán, túm Dương Diệc Lạc hỏi mãi không ngừng, Dương Diệc Lạc cũng kiên nhẫn, giải thích từng bước cho cậu ta.
Chu Hạo Lượng: “Hai cưng có thể nhắn tin riêng không! Nhìn hai cưng chăm chỉ học hành mà tao thấy tội lỗi quá!”
Chương Khả: “Hôm nay một mình tao phải lôi kéo cả lớp học tập!”
Quách Chí Hùng: “Mày không lôi kéo nổi đâu, tối nay ai còn ngồi học? Ra ngoài hẹn hò hết rồi ông ơi.”
Bàn tay đang chuẩn bị lật trang của Doãn Triệt khựng lại.

Chương Khả: “Tầm bậy, lớp mình được nổi mấy mống đi hẹn hò? Diệc Lạc cậu nói xem có phải không?”
Dương Diệc Lạc: “À thì…!Thật ra bây giờ tớ cũng đang ở ngoài…”
Chương Khả: “??? Vậy cậu còn giảng bài cho tôi?”
Dương Diệc Lạc: “Bạn học giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm…”
Chương Khả bó tay: “Không không không tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu mau hẹn hò đi, tôi hú @Hàn Mộng, lão Hàn giảng bài cho tao!”
Hàn Mộng: “Xin lỗi nhá, đang đi mua sắm với người ta.”
Chương Khả: “??? Mày có bạn gái hồi nào? @Trần Oánh Oánh, lớp trưởng! Tin cực lớn! Lão Hàn có em yêu rồi!”
Trần Oánh Oánh: “Cậu ta đi mua đồ với tôi, một mình bà đây không vác được, có gì mà ngạc nhiên.”
Chương Khả: “…”
Chương Khả tuyệt vọng: “Thế không ai dạy tao được à, chắc chắn anh Nghiêu cũng đang đi hẹn hò.”
Tưởng Nghiêu: “Tôi được, bài nào gửi đi.”
Doãn Triệt gấp sách lại.
Chương Khả vui mừng khôn xiết: “Vãi chưởng?? Anh Nghiêu ở nhà á? Không đi hẹn hò với anh Triệt hả?”
Tưởng Nghiêu: “Trời lạnh hẹn hò cái gì, ở nhà bật điều hoà không sướng chắc.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Doãn Triệt chợt nghĩ đến buổi tan trường hôm nay, lúc sắp đi Tưởng Nghiêu hỏi cậu: “Cậu nhớ tối nay là ngày gì không?”
“Giao thừa chứ ngày gì?”
Khi ấy cậu không nghĩ nhiều, bây giờ tự nhiên lại nhớ ra.
Giao thừa năm ngoái, Tưởng Nghiêu tỏ tình với cậu.
“Mùa đông năm nay lạnh thật, buổi tối tôi phóng xe sang chỗ cậu đón năm mới chắc chết cóng mất.” Tưởng Nghiêu cười nói: “Lúc đấy mặc ấm một chút, ôm tôi chặt vào.”
“Thế thì không cần tới nữa, ở nhà gọi video thôi.” Khi ấy cậu trả lời.
…!Cậu đúng là chậm chạp.
Chương Khả vẫn đang cà khịa trong nhóm chat: “Người duy nhất không độc thân phải ở nhà trong nhóm, anh Nghiêu hơi thảm nhỉ.”
Tưởng Nghiêu: “Có anh Triệt của cậu, tôi là người hạnh phúc nhất nhóm, không chấp nhận phản bác.”
Doãn Triệt mặc áo phao, cầm chìa khoá trên bàn chạy xuống tầng.
Cậu ra cửa, đi thẳng đến cổng khu dân cư.

Sợ bố mẹ phát hiện mình đêm hôm lén lút đi hẹn hò với bạn trai, Doãn Triệt không gọi tài xế nhà mình, vừa chạy vừa tìm ứng dụng đặt xe trong điện thoại.
Điền xong điểm đón và điểm đến, Doãn Triệt toan bấm nút đặt xe, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy một chiếc mô tô bắt mắt đỗ nơi lề đường, cùng với cậu trai đang dựa vào xe.
Cậu trai đứng ngược sáng, toàn thân viền một màu vàng chói ngời, dù tóc bị gió thổi tung cũng vẫn rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngẩn ngơ.
“Sao cậu ra đây?” Tưởng Nghiêu cất lời trước: “Tôi còn định đến không giờ tặng cậu bất ngờ…”
Chưa dứt câu đã có một bé thỏ nhào vào lòng hắn.
“Cũ rích quá đấy.”
Tưởng Nghiêu ôm cậu: “Vậy lần sau đổi bất ngờ khác sáng tạo hơn.”
Doãn Triệt ngước mặt: “Đã bảo không cần đến cơ mà?”
“Tôi cảm thấy chắc hẳn cậu muốn gặp tôi.” Tưởng Nghiêu mỉm cười: “Nếu tôi đoán sai, cùng lắm lại phóng xe về, nhưng nếu đoán đúng thì cậu có thể nhìn thấy tôi đầu tiên rồi.”
Doãn Triệt chậm rãi siết chặt cánh tay.
Tưởng Nghiêu nói đùa: “Ôm chặt thế này là cực kỳ nhớ tôi phải…”
“Ê.”
“Hửm?”
“Mang chứng minh thư không?”
“Có chứ, tôi đi xe lúc nào cũng mang, nếu không gặp cảnh sát giao thông kiểm tra…”
“…” Doãn Triệt nói nhanh như gió.
“…!Cái gì?” Tưởng Nghiêu nghi ngờ mình nghe nhầm, người yêu hắn không thể nào nói ra câu đó.
Doãn Triệt kiễng chân ghé vào tai hắn, lặp lại lần nữa:
Lần này hắn đã nghe thấy rõ ràng:
“Anh ơi, đi thuê phòng không?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương Khả: Anh Nghiêu à em tới hỏi bài đây! (Một tiếng sau) Anh Nghiêu anh đâu rồi!!!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN