Nửa đêm, nhà họ Doãn gọi điện thoại tới.
“Anh tôi đang ở đâu?!” Vừa nối máy Doãn Trạch đã gào lên: “Điện thoại anh ấy không gọi được, tôi hỏi người của bệnh viện cũng nói không gặp anh ấy, mẹ nó có phải anh dụ anh ấy đi rồi không!”
Giọng cậu ta quá ồn làm người bên cạnh hơi cau mày.
Tưởng Nghiêu xuống giường ra khỏi phòng ngủ: “Anh cậu không sao, mệt đang ngủ rồi.
Bên cậu thẩm vấn thế nào, thằng chó kia khai nhận chưa?”
Doãn Trạch khó chịu: “Nhận rồi, thằng bi3n thái đấy khai hết ra mà như khoe khoang, còn bảo cảnh sát nhốt nó chung với bố nó, mơ đẹp vãi.
Tôi báo việc này cho bố tôi rồi, không có gì bất ngờ thì có thể buộc nó thôi học, sau này cũng không hiện hồn được nữa.”
Luật sư Doãn ra tay hiển nhiên việc này ăn chắc.
Tưởng Nghiêu yên tâm: “Cảm ơn bố mình hộ tôi.”
“Đệch mợ ai là bố anh? Đấy là bố tôi!” Doãn Trạch lại cáu kỉnh: “Bố tôi hỏi anh tôi đi đâu, tôi còn giấu giúp hai người, liệu hồn ngày mai đưa anh ấy về.”
“Vội thế làm gì, dù sao bố mẹ mình cũng biết quan hệ của tôi với anh cậu, đến nhà người yêu ở mấy ngày có sao.”
“Không được, anh ấy nhất định phải về nhà.”
“Vì sao?”
Doãn Trạch ngập ngừng chốc lát: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy.”
“À…” Tưởng Nghiêu kéo dài giọng: “Biết được gì từ chỗ Trình Hạo đúng không? Muốn xin lỗi anh cậu?”
“…!Anh biết hết?”
“Biết lâu rồi.”
“Con mẹ nó vậy mà anh không nói cho tôi??”
“Sao tôi phải nói cho cậu, tôi với cậu thân nhau lắm à?” Tưởng Nghiêu không nhiều lời: “Mấy ngày tới anh cậu không về được đâu, cậu muốn gặp thì tự vác xác tới đi.”
Tưởng Nghiêu về phòng lên giường nằm, người bên cạnh mơ màng rúc vào lòng hắn.
Omega đang ph@t tình quyến luyến alpha của mình gấp đôi bình thường.
“Đi đâu đấy…” Doãn Triệt khàn giọng hỏi.
Vừa nãy cậu lại lên cơn nóng, tính ra tối nay đã nóng hai lần, bây giờ toàn thân mệt lử, bụng trướng khó chịu, ngủ một lúc lại tỉnh một lúc.
“Nói chuyện với người ta.” Tưởng Nghiêu trả lời.
Doãn Triệt hé mắt nhìn hắn đầy lạnh lùng, đoạn trở mình chui ra khỏi lòng hắn.
Tưởng Nghiêu sáp lại lưng cậu: “Sao thế?”
“Cút.”
“Nói tí tẹo thôi mà.”
Doãn Triệt xoay người nheo mắt, lặp lại tròn vành rõ chữ: “Cút.”
Mong muốn chiếm hữu của omega đang ph@t tình cũng tăng gấp bội.
Vừa thân mật xong, giường còn chưa lạnh đã đi nói chuyện với người khác.
Tội không thể tha thứ.
“Ghen hả?” Tưởng Nghiêu còn dám cười: “Sao lại đáng yêu thế này.”
Doãn Triệt đạp hắn, thế nhưng chân không có sức lại bị hắn nắm lấy, đè ra bắt nạt một lúc lâu.
*
Hôm sau, Doãn Trạch hẹn gặp tại một quán cà phê ở Đông Thành.
Tưởng Nghiêu phóng mô tô đưa cậu đi, đỗ xe bên ngoài quán cà phê.
“Cậu không vào sao?” Doãn Triệt hỏi.
“Không, anh em cậu nói chuyện rõ ràng với nhau đi.” Tưởng Nghiêu kéo cao khăn quàng cổ cho cậu: “Nhưng cậu phải hứa với tôi, bất kể em cậu khóc lóc đau khổ xin lỗi sám hối thế nào, tôi cũng là số một trong lòng cậu, biết không?”
“…!Cậu còn ghen với nó?”
“Không phải tối qua cậu cũng ghen với nó sao?”
“Tại cậu trêu tôi thôi.”
“Mặc kệ, dù sao tôi cũng không cho phép thằng em trời đánh ấy chiếm vị trí của tôi.” Tưởng Nghiêu nghiêm mặt dọa dẫm: “Đừng quên kỳ ph@t tình của cậu vẫn chưa kết thúc, chỉ người yêu cậu mới có thể đem lại niềm sung sướng cho cậu.”
“…”
Doãn Trạch đặt cốc cà phê xuống, liếc thấy hình như bên ngoài có hai người đang đánh nhau bèn quay sang xem.
Tưởng Nghiêu vừa bị ăn đạp giơ ngón giữa với cậu ta.
“…”
Tưởng Nghiêu dõi mắt nhìn theo thỏ con nhà mình vào quán cà phê, hắn ở bên ngoài dựa xe đứng đợi, xuyên qua cả kính giám sát từng cử chỉ của người trong quán một cách ngang nhiên.
Doãn Trạch: “…!Anh có thể bảo anh ta đi không.”
Doãn Triệt: “…!Coi cậu ấy là không khí đi.”
Tưởng Nghiêu bị coi là không khí đứng ngoài trời hít khí lạnh, chán chường vào nhóm lớp tán dóc, nhưng thật ra hắn cũng không tập trung.
Sáng nay thỏ con không nóng thì chắc đến trưa sẽ nóng, kỳ ph@t tình của omega là mấy ngày nhỉ? Hình như ba ngày? Ngắn quá đi mất…
“Cậu là…!Tưởng Nghiêu đúng không?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Tưởng Nghiêu ngoảnh đầu nhìn bạn nữ trước mặt: “Tôi đây, cậu là ai?”
Bạn nữ ngượng ngùng nói: “Tớ học ở Trung học số 8, ngay bên lớp cậu.
Trước đây bọn mình…!từng hẹn hò.”
Tưởng Nghiêu hơi có ấn tượng: “À…!Triệu Thiến?”
Lớp 10 hắn từng hẹn hò với một omega trong một tuần.
“Cậu vẫn nhớ tên tớ hả.” Triệu Thiến vui lắm: “Cậu đi một mình sao? Đúng lúc tớ cũng đi một mình, cậu có muốn đi chung không? Từ hồi cậu chuyển trường tớ chưa gặp lại cậu.”
Tưởng Nghiêu xua tay: “Không, tôi đang đợi người khác, cậu ấy ở…”
Hắn quay đầu nhìn, trong quán cà phê chỉ còn một mình Doãn Trạch đang bám trên cửa kính dòm hắn lom lom, đáp lễ hắn một ngón tay giữa.
“…”
Thỏ con đâu?
“Tôi ở đây.” Giọng cậu vang lên sau lưng hắn.
Tưởng Nghiêu xoay người, Doãn Triệt đã đi đến bên cạnh hắn, nói với Triệu Thiến: “Cậu ấy đang đợi tôi, có việc gì không?”
Triệu Tình không nghĩ nhiều: “Chào cậu, cậu là bạn học của Tưởng Nghiêu phải không? Tớ là…!xem như là bạn gái cũ của cậu ấy, nếu cậu không để bụng thì bọn đi chung nhé?”
“Có để bụng.” Giọng Doãn Triệt hơi lạnh lùng: “Tôi là người yêu hiện tại của cậu ấy.”
Triệu Thiến thoắt đỏ bừng mặt, lúng túng không biết làm sao: “Ấy chết, ngại quá tớ không quấy rầy hai cậu nữa.
Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu.”
“Ừ, không sao.”
Chờ bạn ấy đi xa, Doãn Triệt quay sang nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tưởng Nghiêu dựa vào xe mô tô, chân dài chống đất, mặc cả cây đen ngầu không thể tả, nhếch môi cười với cậu: “Lại ghen à?”
Doãn Triệt túm cổ áo hắn: “Cậu thật thà cho tôi.”
Tưởng Nghiêu cọ chóp mũi cậu: “Người đã là của cậu rồi, cậu cuống cái gì.”
Doãn Triệt thả tay trừng hắn cảnh cáo, xoay người trở lại quán cà phê.
Bé thỏ đang ph@t tình bện hơi người quá.
Tưởng Nghiêu nghĩ thầm, nếu ngày nào cậu cũng ph@t tình thì tốt biết mấy.
Mỗi ngày trên người đều tỏa ra mùi của hắn, mỗi sáng thức dậy đều ôm hắn không chịu buông, mỗi buổi tối đều mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Quan trọng nhất là mong muốn chiếm hữu của cậu đối với hắn đầy đến bùng nổ, như thể muốn nói cho cả thế giới đây là alpha của mình.
Đáng yêu ứ chịu được.
Tưởng Nghiêu đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp của mình, tâm trạng phấn khởi tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.
Nhóm lớp có ít người nói chuyện, đoán chừng đều đang bận học thêm làm bài tập cả rồi.
Hắn bèn mở đầu: “Có ai không?”
Chương Khả ngoi lên đầu tiên: “Anh Nghiêu có việc gì?”
Tưởng Nghiêu: “Còn ai không? Ít nhất cũng phải hơn chục người chứ.”
Hàn Mộng: “Sao, ông muốn đánh nhau à? Những lúc thế này lại nhớ đến tôi.”
Trần Oánh Oánh: “Ông bớt tự luyến đi.
Tưởng Nghiêu, cậu tìm nhiều người làm gì?”
Quách Chí Hùng : “Cậu còn cần tìm người á, lên diễn đàn ới một tiếng nam thần ở đây mau đến nhanh, nhoáng cái là đủ một trăm người.”
Chương Khả: “Bọn mày đừng spam nữa, nghe anh Nghiêu nói đã, nhất định có việc lớn mới cần nhiều người thế này.”
Các bạn lớp A1 thầm nghĩ cũng đúng, việc mà ngay cả Tưởng Nghiêu cũng cần người giúp thì chắc chắn là việc lớn rất nan giải và hệ trọng.
Vì thế mọi người dù bận hay không bận, đang làm bài tập hay không làm bài tập, đều tạm thời gác công việc trong tay, chăm chú nhìn nhóm lớp.
“Là thế này.” Các bạn chỉ thấy một tin nhắn nhảy ra: “Tôi muốn thông báo với các cậu, mấy ngày trước tôi với bạn cùng bàn của tôi cãi nhau chia tay là giả, thật ra bọn tôi cực kỳ tình cảm.”
“…”
“Tất nhiên sau này cũng mãi mãi tình cảm.”
“Xét thấy còn mấy tháng nữa là bọn mình tốt nghiệp mỗi người một ngả, vậy nên nhân ngày hôm nay, tôi chân thành mời các cậu quay một đoạn video chúc phúc, phát trong đám cưới của tôi và Triệt Triệt sau này.”
“…”
“Mỗi người mười giây là được, không cần dài quá, dài quá không chiếu hết, đông người chúc phúc bọn tôi lắm, xin lỗi nhiều.”
“…”
Tưởng Nghiêu còn muốn gửi thêm tin nhắn đề xuất lời chúc, bỗng nhiên phát hiện không gửi được.
Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã bị xóa khỏi nhóm.
“?”
Sau khi hỏi thăm Trần Oánh Oánh nguyên nhân bị sút khỏi nhóm mà không có kết quả, Tưởng Nghiêu bỏ quách cái nhóm vô tình vô nghĩa này.
Dù sao phần lớn mọi người muốn chúc phúc họ thôi.
Tưởng Nghiêu cất điện thoại, vô thức ngó vào trong quán, và rồi không thể rời mắt.
Doãn Trạch rút khăn giấy lau mắt, khịt mũi: “Anh ơi em xin lỗi…!Em cứ tưởng, cứ tưởng…”
Doãn Triệt ngồi sang ghế sô pha bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta: “Không sao, tại anh luôn giấu em, là anh không đúng.”
“Anh ơi anh đừng an ủi em, em đúng là thằng ngu, nghĩ cũng biết sao anh có thể làm ra việc đấy, em thật sự mất não mà, em…” Doãn Trạch không kiểm soát nổi cảm xúc, ôm chầm người trước mặt: “Anh ơi em sai rồi, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, nhất định bảo vệ anh thật tốt.”
“Ừ, em có thể nói những lời này với anh là anh rất vui rồi.”
“Em không chỉ nói suông mà sẽ hành động thực tế, anh ơi anh tin em đi, bắt đầu từ hôm nay, em…”
Rầm rầm! Cửa kính rung mạnh.
Doãn Trạch ngờ vực quay đầu, có người đang bám lên cửa kính nhe răng trợn mắt, biểu cảm dữ tợn nhìn cậu ta chằm chằm, làm khẩu hình với cậu ta: “BỎ TAY RA.”
Doãn Trạch: “…”
Doãn Triệt: “…”
Khách đi qua bàn này nhìn ba cậu trai trong và ngoài quán bằng ánh mắt kỳ dị.
“Anh, em có gì nói đấy.” Doãn Trạch lau sạch nước mắt: “Bọn mình đã giảng hòa, nhưng em với người yêu anh cả đời này đều là kẻ thù.”
“…!Hiểu.”.