Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 141: Hồi ức 2: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 141: Hồi ức 2: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc


Thẩm Hoài Dư lên tiếng làm sự chú ý bị Sở Tử Ngọc thu hút của đám người kia lại đổ dồn vào y.

Một nam sinh thấp hơn Thẩm Hoài Dư nửa cái đầu căm tức trừng y một cái, sau đó quát Sở Tử Ngọc: “Mày là thằng nào? Không có phận sự thì mau cút!”

Sở Tử Ngọc lập tức hiểu ra giọng nói như vịt bị bóp cổ là của nam sinh này, tướng mạo và thanh âm hết sức hài hòa với nhau.

Sở Tử Ngọc gãi cằm, hắn rất cộc tính, những kẻ bảo hắn cút lúc nào cũng phải cút trước, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, anh hắn nói làm người không thể chịu thiệt, nếu hắn dạy thằng vịt đực này một bài học thì chẳng phải sẽ cứu tên tiểu bạch kiểm Thẩm Hoài Dư sao.

Còn lâu hắn mới làm người tốt việc tốt.

Sở Tử Ngọc lại liếc nhìn Thẩm Hoài Dư, da y trắng như kem nền mà mẹ hắn bôi, không phải tiểu bạch mà là đại bạch mới đúng.

3

Sở Tử Ngọc thu mắt lại rồi tươi cười xua tay, “Tôi chỉ là người qua đường thôi! Đi nhầm! Các vị tiếp tục đi!”

Hắn quay người bỏ đi.

Đi qua góc rẽ, Sở Tử Ngọc nghe thấy tiếng chửi.

Chậc, đánh thật đấy à.

Sở Tử Ngọc dày dạn kinh nghiệm, cấp hai có một chị đại thích hắn, hắn thấy da chị đại hơi đen nên kiên quyết từ chối, thế là bị đàn em của chị đại vây đánh.

10

Hắn lấy 1 chọi 3, bầm mặt nửa tháng.

Với bộ dạng yếu xìu này của Thẩm Hoài Dư, ít nhất phải ——

Sở Tử Ngọc nhớ lại mấy giây, hình như thằng vịt đực kia dẫn theo năm người thì phải.

6 chọi 1, ít nhất cũng phải bị thương mấy tháng.

Ra khỏi hẻm nhỏ, Sở Tử Ngọc chậm rãi đi dọc vỉa hè chốc lát, bước chân từ từ dừng lại.

Hắn gãi mạnh da mặt.

Tỏ tình không thành nên đánh người, còn đánh hội đồng nữa, có hèn quá không vậy?

Hắn thờ ơ lạnh nhạt cũng hơi hèn……

Hay là yểm trợ trước rồi hẹn thời gian báo thù sau nhỉ?

Sở Tử Ngọc lập tức xoay người chạy vào hẻm nhưng bên trong yên tĩnh đến bất ngờ, chỉ có mỗi tiếng bước chân hắn.

Bị đánh xỉu rồi à?

Sở Tử Ngọc tăng tốc, gần đến góc cua thì một người đi ra.

Lúc này ánh sáng tù mù hắt vào khuôn mặt Thẩm Hoài Dư, khóe miệng và gò má đều trầy trụa.

Sở Tử Ngọc dừng lại, một tay chống đầu gối há miệng thở hồng hộc, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài Dư.

Thẩm Hoài Dư không nhìn hắn, tay trái xách ba lô đi sượt qua hắn.

Đầu Sở Tử Ngọc ong ong, hắn thích tham gia náo nhiệt nhưng không vào xem tình hình chiến đấu, xoa ngực một cái rồi đứng lên đi theo Thẩm Hoài Dư.

Hắn đi sau Thẩm Hoài Dư khoảng mười bước, rõ ràng người ta không biết hắn mà hắn lại có tật giật mình, giơ ba lô lên che nửa mặt, thỉnh thoảng còn nấp sau cột điện và thùng rác.

5

Chẳng biết vì Thẩm Hoài Dư sống gần đó hay vì không muốn đón xe mà cứ thế đi dọc con đường, đi từ lúc chạng vạng đến khi lên đèn, rốt cuộc vào một nhà thuốc.

Chốc lát sau y xách ba lô và một cái túi ra ngoài, Thẩm Hoài Dư đi thêm một đoạn rồi vào một công viên nhỏ, Sở Tử Ngọc âm thầm đuổi theo, nhìn thấy Thẩm Hoài Dư ngồi xuống một băng ghế dài, hắn cũng dừng lại rồi nấp sau bụi hoa.

Lúc này hắn cách Thẩm Hoài Dư chưa đầy hai mét.

Cạnh ghế dài có một cột đèn, ánh sáng vàng cam cũng chẳng sáng lắm, Thẩm Hoài Dư cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, cánh tay trắng đến phát sáng.

Sở Tử Ngọc đang băn khoăn không biết y bị thương chỗ nào thì thấy Thẩm Hoài Dư đưa tay trái lấy oxy già và băng gạc trong túi ra để trên ghế, sau đó mở nắp chai oxy già bằng tay trái, nghiêng vai phải tới trước rồi cầm chai oxy già đổ lên.

Lúc này Sở Tử Ngọc mới thấy cánh tay phải của Thẩm Hoài Dư máu thịt be bét, Sở Tử Ngọc chỉ nhìn thôi cũng thấy cánh tay mình đau theo, mí mắt giật mạnh, nhưng trên mặt Thẩm Hoài Dư vẫn không có biểu cảm gì, dung dịch oxy già chảy dọc cánh tay y, y đặt chai rỗng xuống rồi cầm băng gạc quấn quanh vết thương, quấn mấy vòng thì hết băng, tay phải y không thể cử động nên cúi đầu dùng răng phối hợp với tay trái cột lại.

4

Xử lý xong vết thương, Thẩm Hoài Dư mặc lại áo khoác đồng phục, thu dọn đống bừa bộn bỏ vào thùng rác rồi đi tiếp.

Sở Tử Ngọc ôm chặt ba lô rón rén theo sau.

Qua mấy con phố, xung quanh càng lúc càng náo nhiệt, Thẩm Hoài Dư vào một cửa hàng tiện lợi rồi không ra ngoài nữa, Sở Tử Ngọc không dám vào nên đứng trước cửa rướn cổ lên nhìn vào trong, mấy phút sau, hắn thấy Thẩm Hoài Dư xuất hiện.

Y đã thay đồ, nhìn có vẻ là đồng phục nhân viên.

Sở Tử Ngọc lùi lại rồi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.

Hắn nhớ mang máng đây là chuỗi cửa hàng tiện lợi, trước cổng trường hắn cũng có một tiệm, nhìn không giống cửa hàng của nhà Thẩm Hoài Dư, vậy y ——

Làm thêm à?

Từ này đối với Sở Tử Ngọc vô cùng lạ lẫm, hắn lẩm bẩm chẳng phải Thẩm Hoài Dư học lớp mười sao? Làm thêm kiểu gì chứ……

Sở Tử Ngọc không chắc lắm nên lại nhìn vào cửa hàng tiện lợi, Thẩm Hoài Dư đúng là đi vào quầy thu ngân.

Làm thêm thật sao……

Sở Tử Ngọc khẽ nhếch miệng, chờ hắn tỉnh táo lại thì đã vào cửa hàng tiện lợi, hắn đứng trước kệ hàng, thỉnh thoảng liếc nhìn quầy thu ngân, vì nằm ngay cổng vào chợ đêm nên cửa hàng tiện lợi rất đông khách, Thẩm Hoài Dư liên tục bận rộn ở quầy thu ngân, theo Sở Tử Ngọc quan sát thì hầu hết khách hàng là phụ nữ trẻ tuổi.

“…… Mua đồ hay ngắm người vậy.” Sở Tử Ngọc lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua kệ hàng.

Đều là nhãn hiệu hắn không quen, hắn vớ đại một đống đồ ăn vặt rồi tới quầy thu ngân.

Sở Tử Ngọc đổ ào ào đống hàng lên quầy rồi nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dư, y cúi đầu nhanh nhẹn quét giá.

“Có cần túi nylon không?” Thẩm Hoài Dư chợt hỏi.

Sở Tử Ngọc vô thức “hả” một tiếng rồi gật đầu, “Cần.”

Thẩm Hoài Dư giật một cái túi bỏ hết đồ ăn vặt vào, để trước mặt Sở Tử Ngọc, “Tổng cộng 221.8.”

Sở Tử Ngọc liếc nhìn tay phải Thẩm Hoài Dư, y mặc đồng phục màu đen nhưng vẫn thấy được gần bả vai có một chỗ nhô lên.

Là băng gạc.

……

Sở Tử Ngọc đang hồi tưởng thì chợt nghe Lục Lẫm gọi mình, “Sở Tử Ngọc.”

“Có!” Sở Tử Ngọc đáp ngay.

9

“Cạch” một tiếng, càng cua rơi vào ly nước.

Nước trà văng lên mặt Sở Tử Ngọc, hắn máy móc quay đầu, trông thấy Lục Lẫm đang nheo mắt nhìn mình, “Giáo sư Thẩm đang hỏi cậu kìa.”

Sở Tử Ngọc lúng túng thấy rõ, người kia ở ngay đối diện nhưng hắn không dám nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Lục Lẫm, “Hỏi gì?”

Giọng nói vang lên từ phía đối diện, “Cua chưa chín à? Hay là nói chủ quán luộc lại nhé.”

Vẫn hệt như xưa, châu rơi lả tả xuống đ ĩa ngọc.

3

Cực kỳ êm tai.

Sở Tử Ngọc vội vàng cầm đũa vớt càng cua bỏ vào miệng, nhai mà chẳng biết có vị gì, “Không cần đâu, chín rồi!”

Cả bữa cơm đối với Sở Tử Ngọc nhạt như nước ốc, suốt quá trình hắn vùi đầu vào chén, ăn xong định giành trả tiền nhưng Thẩm Hoài Dư đã trả trước.

“Tôi có việc phải đi.” Thẩm Hoài Dư từ biệt Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm, cuối cùng ánh mắt dán vào Sở Tử Ngọc nhưng cũng chỉ một giây ngắn ngủi, chẳng có gì đặc biệt.

1

Thẩm Hoài Dư lịch sự mỉm cười, “Hẹn gặp lại Sở tiên sinh.”

Sở Tử Ngọc “ừm” một tiếng, chỉ mong Thẩm Hoài Dư đi thật mau.

Lục Lẫm liếc nhìn vẻ kỳ quái của Sở Tử Ngọc rồi quay sang nói với Yến Hạc Thanh: “Anh đến công ty một chuyến, em về với Sở Tử Ngọc nhé.”

Yến Hạc Thanh gật đầu.

Lục Lẫm và Thẩm Hoài Dư cùng rời đi.

1

Sở Tử Ngọc không lên tiếng, ánh mắt dõi theo Thẩm Hoài Dư, đến khi cửa thang máy đóng lại, hắn mới lộ ra vẻ hụt hẫng thấy rõ.

Yến Hạc Thanh đều thấy hết, nhưng Sở Tử Ngọc không nói thì cậu cũng không chủ động hỏi chuyện riêng của người khác.

Hơn nữa có khả năng rất lớn đây là một câu chuyện xưa đầy tiếc nuối.

Yến Hạc Thanh im lặng vào thang máy ấn nút tầng trệt, để Sở Tử Ngọc đắm chìm trong thế giới của mình.

Thang máy xuống tầng trệt, Yến Hạc Thanh nhắc Sở Tử Ngọc, “Đến rồi ạ.”

Sở Tử Ngọc thẫn thờ đi ra thang máy, ngoài cửa mưa tuyết đã tạnh, mặt đất ướt sũng, Sở Tử Ngọc chợt nhìn sang Yến Hạc Thanh, trong mắt lộ vẻ trông mong, “Em đi dạo một vòng quanh đây với anh được không?”

Yến Hạc Thanh cười, “Được ạ, em cũng đang định đi dạo cho tiêu cơm đây.”

Sở Tử Ngọc cảm thấy Yến Hạc Thanh cực kỳ tốt bụng, lần đầu hắn thấy cậu ở quán bar thì đã biết Yến Hạc Thanh là người tốt.

Khí chất thanh cao lạnh lùng giống hệt Thẩm Hoài Dư.

1

Sở Tử Ngọc bật cười, “Để anh dẫn đường cho.”

Hắn dẫn cậu đến ngã tư lúc nãy vừa đi qua, một trung tâm mua sắm lớn đã mọc lên.

Sở Tử Ngọc thấp giọng nói: “Ở đây từng có quán lẩu, thịt đồng giá mười tệ một đ ĩa, cơm trắng và rau củ miễn phí.”

Yến Hạc Thanh biết quán lẩu này, mấy tiếng trước Thẩm Hoài Dư đã tới đây tìm.

“Lần đầu anh ăn ở đây đã bị Tào Tháo rượt.” Sở Tử Ngọc lại huyên thuyên, “Hình như không phải đau bụng bình thường mà gọi là viêm ruột cấp tính gì đó.”

Hắn vui vẻ nói, “Còn nhập viện nữa.”

Giọng Yến Hạc Thanh trong trẻo như nước suối khiến người nghe rất dễ chịu, “Vậy chắc phải ngon lắm nhỉ, anh vào viện mà vẫn muốn quay lại đây.”

Mắt Sở Tử Ngọc bỗng nhiên ướt nhòe, hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác lau mắt, nhưng càng lau càng nhiều.

Hắn chỉ mới khóc một lần, đây là lần thứ hai, đều tại Yến Hạc Thanh quá ấm áp thôi.

Sở Tử Ngọc đành mặc kệ, đỏ hoe mắt nói với Yến Hạc Thanh: “Lông mi rơi vào mắt khó chịu thật đấy.”

Yến Hạc Thanh gật đầu, “Đừng dụi, có vi khuẩn đấy, anh chớp mắt nhiều vào, để nước mắt chảy ra cuốn trôi nó đi là được rồi.”

6

Sở Tử Ngọc hơi xấu hổ, hắn nói dối mà Yến Hạc Thanh tin ngay chẳng chút nghi ngờ, hắn thật sự rất có lỗi với cậu, bị gián đoạn như thế làm cảm xúc của Sở Tử Ngọc dịu hẳn đi, hắn khoác vai Yến Hạc Thanh, “Đi nào, tìm quán game arcade đi, hôm nay anh đãi, tụi mình bao trọn quán chơi cho đã!”

2

Tìm quán game arcade gần nhất, Sở Tử Ngọc bao hết mấy tiếng còn lại của buổi chiều và cả đêm.

Hắn chỉ chơi đua xe AR, đeo kính lên, chỉ khi đắm chìm trong cuộc đua xe k1ch thích thì đầu óc hắn mới tập trung, không còn nghĩ đến Thẩm Hoài Dư nữa.

Yến Hạc Thanh không chơi mà tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra tìm sách và tài liệu thí nghiệm cần thiết.

Một người đua xe điên cuồng, một người say sưa đọc sách, đến tám giờ tối, Lục Lẫm gọi tới thì Yến Hạc Thanh mới sực tỉnh.

“Dạ, chưa ăn ạ, tụi em đang ở quán game arcade.” Yến Hạc Thanh vừa nghe điện thoại vừa nhìn Sở Tử Ngọc phía trước, hắn vẫn đang đua xe điên cuồng, “Em tự về được rồi, không cần tới đón đâu.”

Lục Lẫm hỏi: “Muốn ăn gì? Anh làm cho em.”

Nghe Lục Lẫm nói, Yến Hạc Thanh lập tức đói bụng, nghĩ ngợi rồi đáp, “Hoành thánh thịt tươi ạ.”

1

Lục Lẫm cười khẽ, “Về sớm nhé.”

Đợi Yến Hạc Thanh cúp máy, Lục Lẫm mới tắt điện thoại.

Yến Hạc Thanh chờ Sở Tử Ngọc chơi xong một ván mới đến gọi hắn, “Về nhà em ăn hoành thánh đi.”

Sở Tử Ngọc tháo kính xuống, sau mấy tiếng đua xe, giờ phút này thần kinh hắn vô cùng hưng phấn, ngẩn ra hồi lâu mới nhếch môi cười, “Thôi, buồn ngủ chết được, anh về nhà ngủ đây.”

Dù không tiện đường nhưng Sở Tử Ngọc vẫn nằng nặc đòi đưa Yến Hạc Thanh về, chờ cậu lên lầu, hắn mới quay xe về nhà.

Vào nhà Sở Tử Ngọc vứt giày rồi đi tới ghế sofa nằm phịch xuống.

Trán đập vào tay vịn ghế cũng chẳng đoái hoài.

Hồi lâu sau, hắn mới lồm cồm bò dậy chạy vào phòng ngủ, kéo ra ngăn dưới cùng của tủ đầu giường, trong đó có một cuốn album ảnh, hắn cẩn thận lấy ra.

Trang đầu tiên là ảnh tốt nghiệp mẫu giáo của hắn và Lục Lẫm, hắn lật thẳng đến trang cuối cùng.

Bức ảnh đã ố vàng nhưng Thẩm Hoài Dư trong ảnh vẫn mãi rực rỡ.

Sở Tử Ngọc rũ mắt.

Tấm ảnh này là hắn trộm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN