Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi - Chương 143: Hồi ức 4: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi


Chương 143: Hồi ức 4: Chuyện xưa của Sở Tử Ngọc


Gần tới Giáng sinh, tâm trạng Sở Tử Ngọc ngày càng bực bội, sáng nay còn ầm ĩ một trận với anh hắn.

1

Nguyên nhân là anh hắn muốn dẫn hắn đến dự một buổi tiệc.

Nói là tiệc nhưng hai bên đều biết tỏng là xem mắt.

Những buổi xem mắt như thế này Sở Tử Ngọc đã tham dự không dưới hai con số.

Hắn là con út nhà họ Sở, tốt nghiệp xong giữ một chức vụ hữu danh vô thực trong Sở thị, đi làm còn phải xem hắn đã ngủ dậy chưa, tâm trạng có vui không, cuối năm còn được chia cổ tức hậu hĩnh.

5

Cha Sở Tử Ngọc cảm tạ trời đất, “Con cứ thế này là tốt rồi, tiếp tục giữ vững, đừng tâm huyết dâng trào đi lập nghiệp nhé.”

8

Vì vậy Sở Tử Ngọc có lý do chính đáng để ăn no nằm ườn, nhưng cá ướp muối cũng có ước mơ, nếu hôn nhân của hắn có chút giá trị với gia tộc thì hắn sẽ cưới! Dù sao kết hôn với ai cũng vậy thôi.

Lần nào đối phương cũng thích hắn, nhưng cứ hẹn hò một thời gian thì hắn lại bị đá.

Trước kia Sở Tử Ngọc xem mắt hết sức tích cực, sáng nay anh hắn gọi tới, đối tượng là em gái giám đốc một công ty mạng, nhỏ hơn Sở Tử Ngọc hai tuổi, cũng thích chơi game, hai người rất hợp nhau, Sở Tử Ngọc lại nổi cáu vô cớ, “Em không muốn kết hôn.”

Anh hắn khó hiểu, “Bị sốt à?”

Sở Tử Ngọc vẽ mấy vòng trên sổ rồi uể oải nói, “Không phải.”

“Vậy em nói sảng gì thế hả.” Anh hắn cũng chẳng để ý, từ nhỏ đến lớn Sở Tử Ngọc chưa bao giờ cáu kỉnh, “Thời gian là năm rưỡi chiều, đến chỗ em thích ăn nhất ——”

“Em không kết hôn!” Sở Tử Ngọc gắt gỏng, “Sau này cũng không bao giờ xem mắt nữa!”

Anh hắn buồn cười, “Không xem cũng được, vậy em mau tìm em dâu về nhà đi.”

“Em không tìm mà cũng chẳng cưới gì hết.” Sở Tử Ngọc vẫn khăng khăng nói, “Em không kết hôn.”

Anh hắn sửng sốt mấy giây rồi nổi giận, “Sở Tử Ngọc em đúng là được chiều quá hóa hư rồi mà! Em không kết hôn thì định làm gì, ở độc thân cả đời à?”

1

Sở Tử Ngọc cũng lớn tiếng, “Đúng vậy!”

“Cái thằng ranh này!” Anh hắn nổi nóng, “Mày cứ đợi đó, anh tới đập chết mày ngay đây!”

Trong điện thoại loáng thoáng có tiếng anh hắn lên xe, Sở Tử Ngọc vội vàng cúp máy rồi mặc đồ chuồn ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng.

1

Hắn biết anh trai sẽ không đập mình chết thật, nhưng hắn không cách nào giải thích với anh trai lý do hôm nay mình nổi điên.

Hắn thế mà lại nổi điên……

Sở Tử Ngọc hít sâu rồi mở cửa lên xe, ngồi thừ ra một hồi không biết đi đâu, thật ra trong lòng có một nơi, nhưng hắn……

Do dự thì do dự nhưng Sở Tử Ngọc vẫn khởi động xe.

Hai tiếng sau, hắn đến hẻm Lộc Giác.

Con đường này vẫn chưa cải tạo, bị một đám cao ốc mới xây bao quanh, khung cảnh vẫn như hơn mười năm trước, cửa hàng tiện lợi kia cũng được sửa chữa để theo kịp thời đại, nhìn như cửa hàng mới.

Sở Tử Ngọc đi vào tiệm, con mèo cầu tài trên quầy vẫy tay chào hắn, “Chào mừng quý khách!”

Nhân viên mới ở quầy thu ngân lịch sự mỉm cười với hắn.

Sở Tử Ngọc cười đáp lại.

Kệ hàng rực rỡ muôn màu, Sở Tử Ngọc vô thức chọn một đống ôm trong ngực, trở lại quầy tính tiền, hắn nói ra số điện thoại.

1

Nhân viên nhập số rồi nói: “Cửa hàng đang có chương trình mừng lễ Giáng sinh, điểm tích lũy của anh đổi được hết quà đấy ạ, khi nào rảnh anh ghé tiệm lấy nhé.”

2

Sở Tử Ngọc sửng sốt, hai năm rồi hắn không tới mà điểm tích lũy vẫn chưa bị xóa, thật biết cách làm ăn, thảo nào hơn mười năm rồi mà vẫn chưa bị đào thải, hắn cười, “Nhất định phải đến rồi.”

Sở Tử Ngọc xách túi đồ ăn vặt lớn ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trời âm u xám xịt, chẳng bao lâu sau tuyết bắt đầu rơi.

Sở Tử Ngọc xòe tay ra, tuyết rơi lả tả vào lòng bàn tay hắn lành lạnh, hệt như lễ Giáng sinh mười một năm trước, trời cũng đổ xuống một trận tuyết mịn như vậy.

Sở Tử Ngọc còn nhớ đó là học kỳ cuối lớp mười hai.

……

Toàn thân hắn chỗ nào cũng từng “bệnh” nên viện cớ anh hắn bị té cầu thang, thành công trốn khỏi lớp tự học buổi tối rồi đón xe đến hẻm Lộc Giác.

1

Trên đường, mặt Sở Tử Ngọc bị máy sưởi trong xe hun đỏ rực, hắn ôm chặt ba lô trong ngực, ba lô lúc nào cũng dẹp lép lần đầu tiên căng phồng như vậy.

Trong ba lô đầy ắp sô cô la và bánh kẹo mà tuần trước mẹ hắn đem từ nước ngoài về, còn có một quả táo đỏ rất to.

Sở Tử Ngọc ăn hết bánh kẹo và sô cô la rồi chọn những thứ mình thấy ngon nhất nhét đầy ba lô.

Sở Tử Ngọc đã tính trước.

1

Kế hoạch hôm nay của hắn vô cùng hoàn hảo, đến hẻm Lộc Giác rồi bỏ tiền thuê một người qua đường đem bánh kẹo vào cửa hàng, Thẩm Hoài Dư tuyệt đối sẽ không biết người đứng sau là hắn đâu!

Xe taxi đến đầu hẻm Lộc Giác, phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ nên xe không thể vào, Sở Tử Ngọc lập tức xuống xe.

Đêm Giáng sinh, con đường này hết sức náo nhiệt, cách trang trí của các cửa hàng mang đậm không khí lễ hội, người đông như kiến, chen vai thích cánh, Sở Tử Ngọc ôm ba lô cẩn thận luồn lách đi tới, phía trước mơ hồ có tiếng cãi vã.

“Tao là cậu mày! Hai mẹ con mày ở nhà tao ăn chực uống chùa, mày kiếm được tiền thì phải đưa cho tao!”

Đường dành riêng cho người đi bộ ầm ĩ huyên náo nhưng tiếng mắng chửi của gã đàn ông vẫn nghe rõ mồn một.

Sở Tử Ngọc ra sức chen lấn, muốn đến xem náo nhiệt.

Rầm!

Một âm thanh chát chúa vang lên, đám đông phía trước lập tức dạt ra, Sở Tử Ngọc ôm ba lô bị đẩy lên hàng đầu, hắn phải dồn hết sức lực xuống chân mới tạm đứng vững, dưới đất vương vãi các sản phẩm bán hạ giá, trước mặt hắn hơn hai thước là chiếc xe hoa xinh đẹp của cửa hàng tiện lợi bị hất tung xuống đất.

Một gã đàn ông trung niên mặt đỏ tía tai chỉ vào một nam sinh mắng xối xả.

Sở Tử Ngọc nhìn theo ngón tay gã, trông thấy Thẩm Hoài Dư đeo tạp dề màu đỏ thẫm, trên tạp dề in cây thông Noel và logo cửa hàng tiện lợi.

1

Đôi mắt đen luôn lạnh nhạt kia nhìn Sở Tử Ngọc một cái rồi nhanh chóng dời đi, tựa như đó chỉ là ảo giác.

Gã đàn ông trung niên tiếp tục hùng hổ, “Rốt cuộc mày có đưa tiền không thì bảo?!”

Người qua đường hoặc là tránh đi rắc rối này, hoặc là âm thầm nhìn ngó Thẩm Hoài Dư, còn Thẩm Hoài Dư vẫn bình tĩnh đứng đó, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Máu toàn thân Sở Tử Ngọc lập tức dồn hết lên đầu, hắn bay tới đạp mạnh vào lưng gã đàn ông trung niên làm gã té nhào xuống đất, đau đớn ôm eo xuýt xoa, đang định nhìn xem ai đá mình thì Sở Tử Ngọc đã nắm tay Thẩm Hoài Dư chạy nhanh tới trước.

Sở Tử Ngọc nắm chặt bàn tay lạnh buốt kia, nhịp tim còn nhanh hơn bài hát “Merry Christmas” ven đường, hắn không phân biệt được phương hướng nên chạy loạn trong dòng người như ruồi không đầu, chẳng biết qua bao lâu, sau lưng vang lên một giọng nói, “Rẽ trái.”

1

Sở Tử Ngọc lập tức rẽ trái.

“Ngã ba thứ ba rẽ phải.”

Sở Tử Ngọc đếm nhẩm, đến ngã ba thứ ba lập tức rẽ phải, bỗng nhiên vắng hoe, trên lầu có tiếng ca hát, Sở Tử Ngọc ngẩng đầu lên mới biết bên cạnh là quán bar, đây là con hẻm sau quán bar, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu hỏi Thẩm Hoài Dư, “Cậu không sao chứ?!”

Cũng chính vào lúc này, Sở Tử Ngọc phát hiện hình như Thẩm Hoài Dư lại cao thêm một khúc.

Bình thường cách quầy thu ngân nên không thấy rõ, giờ hai người cách nhau một nắm tay, hắn chỉ đứng tới chóp mũi Thẩm Hoài Dư, rõ ràng hắn đã cao 181 rồi mà……

1

Sở Tử Ngọc đang ảo não thì Thẩm Hoài Dư rút tay về, “Không sao.”

Đây là lần đầu tiên hai người thật sự nói chuyện với nhau, Sở Tử Ngọc chà xát mu bàn tay vào áo khoác, “Cậu không biết tớ đâu nhỉ, tớ tên……”

“Sở Tử Ngọc.”

Sở Tử Ngọc trố mắt, “Sao cậu biết!”

“Có lần trên ba lô cậu đeo thẻ học sinh.”

Gò má Sở Tử Ngọc nóng lên, hết sức vui vẻ, ấp úng nói, “Cậu, cậu nhớ tớ à……”

10

Thẩm Hoài Dư hờ hững hỏi: “Ăn cơm chưa?”

11

“Ăn……” Sở Tử Ngọc vừa định nói ăn rồi thì cắn lưỡi sửa lại, “Chưa ăn!”

Thẩm Hoài Dư dẫn hắn đi ăn một món lẩu hết sức thần kỳ, thịt đồng giá mười tệ một đ ĩa, cơm và rau củ miễn phí, rẻ đến khó tin.

Hương vị lại ngon chưa từng có, Sở Tử Ngọc ăn ba chén cơm, còn gọi thêm nước lẩu hai lần.

Khi tạm biệt Thẩm Hoài Dư, rốt cuộc Sở Tử Ngọc mở ba lô lấy ra một gói quà đưa cho y, “Hôm nay là lễ Giáng Sinh, cậu……” Hắn không dám nói mình biết hôm nay là sinh nhật Thẩm Hoài Dư, “Cậu chọn đại một món làm quà Giáng sinh đi!”

Thẩm Hoài Dư cầm lên một thanh sô cô la trắng.

Gò má Sở Tử Ngọc lại nóng ran, hắn cũng thích nhất sô cô la trắng.

6

Sở Tử Ngọc vui vẻ về nhà, nhưng chỉ một lát sau bụng hắn đã đau quặn, nôn mửa liên tục nên được đưa vào bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán là viêm ruột cấp tính.

Cha mẹ và anh hắn đều túc trực bên cạnh, mẹ hắn rưng rưng nước mắt, “Đã dặn con không được ăn đồ ngoài đường rồi mà, chẳng sạch sẽ gì đâu……”

Sở Tử Ngọc chỉ biết cười, “Hehe, không sạch không sạch, ăn rồi mà có bệnh đâu!”

——

Nhớ lại chuyện cũ, Sở Tử Ngọc bật cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, trên cửa sổ sát đất của cửa hàng đã trang trí ông già Noel và cây thông.

Ngày mai là sinh nhật Thẩm Hoài Dư.

Sở Tử Ngọc siết chặt quai túi nylon, khi hoàn hồn lại thì đã đến dưới nhà Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm.

“Anh đi ngang qua……” Sở Tử Ngọc nhìn lảng chỗ khác, “Ghé chơi chút xíu thôi.”

Yến Hạc Thanh cười, “Vào đi anh.”

Sở Tử Ngọc cởi giày vào phòng khách, không thấy Lục Lẫm nên quay đầu hỏi: “A Lẫm đâu rồi?”

Lục Lẫm có việc đến công ty, nhưng Yến Hạc Thanh biết rõ mục đích Sở Tử Ngọc tới đây nên giảm bớt quy trình vắt óc quanh co lòng vòng của hắn, cậu nói thẳng: “Thầy em có việc tìm anh ấy nên đi rồi ạ.”

Sở Tử Ngọc âm thầm dỏng tai lên, giả bộ điềm nhiên hỏi: “Giáo sư Thẩm ăn cơm hôm đó ấy à? Tìm A Lẫm có việc gì thế.”

“Mai là sinh nhật giáo sư Thẩm, tối mai mở tiệc sinh nhật ở ——” Yến Hạc Thanh không nhanh không chậm nói, “Quán bar Mirror.”

Cậu không biết chuyện Sở Tử Ngọc và Thẩm Hoài Dư, giờ nói cho Sở Tử Ngọc biết địa điểm, đi hay không đi là quyền của hắn.

Mí mắt Sở Tử Ngọc khẽ động, lảng sang chuyện khác, “Hoa hồng lại nở rồi à?”

Lần trước hắn tới chơi là đầu mùa đông, Rainy Blue rụng lả tả, không ngờ hôm nay lại nở ra mấy bông, mặc dù không giống thời kỳ nở hoa phủ kín cả ban công nhưng giữa mùa đông vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Yến Hạc Thanh cũng phối hợp với hắn, “Rainy Blue chịu lạnh được mà.”

Sở Tử Ngọc cười ngồi xuống ghế sofa, “Ngày này năm ngoái nếu ai nói với anh A Lẫm sẽ trồng hoa đầy ban công vì người nào đó thì còn lâu anh mới tin.”

Trên bàn trà đặt một đống tài liệu, Sở Tử Ngọc nhìn lướt qua, toàn những chữ kỳ quái giống như nòng nọc, hoàn toàn xem không hiểu.

1

Quả nhiên người học giỏi cũng thích người học giỏi.

Đâu như hắn…… Đừng nói chữ khoa đẩu mà tiếng Anh hồi tiểu học cũng quên sạch từ lâu.

Sở Tử Ngọc ăn một bữa hoành thánh thịt tươi do Yến Hạc Thanh nấu rồi về nhà.

Anh hắn không có ở đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, tắm xong ngã phịch xuống giường ngủ.

Nhắm mắt ngủ một hồi, hắn lại mở ra, cầm điện thoại nhìn chằm chằm thời gian.

11:56.

Còn 4 phút nữa là đến sinh nhật Thẩm Hoài Dư.

Hay là đến dự tiệc sinh nhật góp vui nhỉ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Sở Tử Ngọc lập tức ném điện thoại rồi nằm lại xuống gối.

Không đi!

Hắn và Thẩm Hoài Dư không phải bạn bè mà cũng chẳng phải người yêu, cùng lắm xem như quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi, còn hôn nhau một lần thôi, đâu cần phải đi!

36

Sở Tử Ngọc tắt đèn rồi ép mình ngủ.

……

Mấy giây sau, hắn mò lấy điện thoại rồi kéo mười mấy minh tinh vào nhóm chat.

[ Tối mai đến quán bar Mirror nhậu đi, anh bao hết!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN