Edit + Beta: Tris
“Bác sĩ Hứa cũng thích ăn cái này sao?” Chờ người ta làm xong còn cần phải đợi một lúc; Trình An thấy anh ta không có động thái gì nên mở miệng hỏi, Hứa Thiệu Huy lắc đầu, thật sự là anh không quen ăn cái này.
“Cách vách có quán mì, nhìn qua cũng không tệ lắm, bác sĩ Hứa có thể đi nhìn thử xem.” Ngẫm lại khuya rồi mà ăn cái này cũng không tốt, Trình An từ tận đáy lòng kiến nghị; đương nhiên là buổi tối cô đã ăn cơm rồi nên đây chỉ là bữa khuya, ngẫu nhiên ăn một chút cũng không có vấn đề. Đối với đồ ham ăn mà nói, không thể ăn cay, cũng không chịu nổi mùi ớt chưng đã là trừng phạt lớn nhất rồi, cô không thể để cho cái miệng cũng chịu thiệt được.
Lẩu cay của Trình An là đóng gói mang về, không thì cô cũng không yêu cầu nhiều thứ như thế, cho nên cô cùng bác sĩ Hứa không chung đường rồi; cầm túi đồ ăn đã đóng gói kĩ, Trình An thấy anh còn chưa đi, ra đến cửa cô nâng tay chỉ đường cho anh.
“Nếu không, Trình tiểu thư ——”
Hứa Thiệu Huy còn chưa nói xong, điện thoại Trình An vang lên, nhìn đến là Đinh Quả gọi, Trình An vẫy vẫy tay tạm biệt anh ta. Hứa Thiệu Huy thấy cô cứ như vậy đi mất, có chút ảo não, nhìn cô đã đi xa anh lại quay lại tiệm vừa rồi.
“Cô gái vừa nãy gọi những gì, cũng làm cho tôi một phần giống thế.” Lúc này người trong tiệm không còn nhiều lắm, chủ quán thấy anh có chút mệt mỏi liền đi qua hỗ trợ gọi món.
_______________
“Ý tưởng vừa rồi cũng không tệ đâu, khi nào cậu viết truyện mới vậy, hiện tại fans cậu đều ở dưới truyện của mình bình luận khẩn cầu cậu mau trở lại đấy!” Đinh Quả vỗn dĩ muốn nói về truyện mới, nhưng nhìn đến dưới truyện của mình toàn bình luận gạn hỏi tin tức về Trình An, lời đến miệng rồi lại thay đổi.
Thời điểm quyển sách trước kết thúc, Trình An có thông báo với người đọc rằng cô sẽ nghỉ ngơi hai tháng, chớp mắt thời gian đã trôi qua, có người sốt ruột cũng không kỳ lạ. Cô ở Lương Thành 5 năm, một bên đi làm một bên viết sách; tuy số lượng không nhiều lắm nhưng vẫn có chất lượng bù lại, cho nên cũng có một người trở thành fans của cô, cô không công khai Weibo, tài khoản viết truyện cũng không đăng nhập được hai tháng rồi, không ít người biết cô với Đinh Quả là bạn tốt, chắc vì thế nên mới qua bên cô ấy hỏi thăm.
“Ừ, gần đây mình đang chuẩn bị, tầm một tuần nữa truyện mới sẽ ra lò.” Trình An chắc chắn nói, cô chỉ mới yêu trong tượng tượng, nhưng trong đầu vẫn có nhiều ý tưởng; động não nhiều chút, thời gian một tuần để chuẩn bị là hoàn toàn đủ.
_____________
Lúc lẩu cay của Hứa Thiệu Huy được đưa lên, anh nhìn chằm chằm nửa ngày cũng chưa hiểu: cải thìa, rau xà lách, rau chân vịt, cải trắng, quả trám, còn có một số loại rau anh không biết tên màu xanh diệp lục, không có một tí thức ăn mặn nào, cô lại không thêm gia vị, cô ăn như này là vì giữ dáng sao? Như vậy thật không tốt lắm.
“Thưa anh, bên này gia vị đầy đủ anh có thể thêm vào ăn cùng.” Thấy đũa của anh không nhúc nhích, ông chủ hăng hái giới thiệu. Hứa Thiệu Huy lớn bằng này rồi còn chưa vào bếp bao giờ, những cái gia vị đó căn bản là anh không biết dùng như thế nào, thật sự không còn biện pháp khác, anh nói một câu: “Làm phiền rồi, đóng gói giúp tôi với.”
____________
Trình An trở lại phòng bệnh thấy mẹ vẫn đang ngủ liền nhẹ nhàng đi ra ban công; phòng bệnh của mẹ là phòng riêng nên có ban công, nếu không cô cũng không mang tới đây ăn; khi ăn cô không thích bị người khác quấy rầy tí nào, An An thích lẳng lặng mà hưởng thụ mỹ thực hơn.
Mùa này nhiệt độ vừa đủ ấm; không có ghế dài, cô liền dựa vào rào chắn, đưa lưng về phía hàng đèn dầu bên ngoài, một tay nâng hộp thức ăn, một bên ăn, một bên suy nghĩ cốt truyện của sách mới.
Cô vẫn luôn thích tình cảm đơn giản, nhẹ nhàng; người yêu dưới ngòi bút của cô đều ngọt ngào ấm áp, lần này cũng không ngoại lệ, cô nghĩ sẽ viết một bản thuần túy chỉ có tình yêu say đắm.
Khẩu vị của cô rất tốt, hơn nữa lại là thể chất không dễ béo, không đến một lúc cả bát đồ ăn cay đầy như thế giờ cũng chỉ dư lại nước canh, cô xoay người đối mặt với ánh đèn bên ngoài lẩm bẩm: “Tiểu tham ăn, phấn đấu nào!”
Nghe được cách vách có tiếng động, Trình An quay đầu liền thấy Tây Triết đang đứng ở ban công bên kia, hai cái ban công này cũng có khoảng cách nhưng chỉ hơn 1 mét, cô đứng đây có thể nhìn rõ tình huống bên kia, đương nhiên người khác cũng có thể nhìn thấy cô; cô không biết hắn đến từ khi nào, chỉ là thấy hắn đang nhíu nhíu mày.
Trên ngón tay của hắn có cái gì đó lóe lóe, Trình An không cần nghĩ cũng biết nó là cái gì, đại minh tinh mà cũng hút thuốc sao, như này cũng quá phá hủy hình tượng đi!
“Em không thích tôi hút thuốc?” có lẽ nhận thấy cô không đúng, Khang Tây Triết mở miệng hỏi một câu.
Trình An gật gật đầu, cô rất không thích mùi thuốc lá, càng chán ghét khói thuốc mù mịt, chẳng qua đại minh tinh cùng với sinh hoạt của cô cách quá xa, hắn hút thuốc hay không đối với cô mà nói cũng không gây trở ngại gì, nghĩ nghĩ cô lại lắc đầu.
Xem ra cô không thấy câu hỏi anh có gì đó sai sai, quả nhiên là cái tiểu mơ hồ, anh cười cười: “Được, về sau tôi sẽ không hút thuốc lá.”
Hả? Lúc này Trình An mới phản ứng lại, hắn hút thuốc hay không thì liên quan gì đến cô? Trình An trực tiếp vẫy vẫy tay: “Tôi không có ý đó, anh Tây Triết cứ tùy ý đi.”
“Không được, ưu tiên người nhà.”
Cái này Trình An thật không biết nên trả lời thế nào, ngẫm lại mẹ của hắn cũng đang nằm viện, người thân thể không tốt càng không chịu nổi khói thuốc.
“Thật xin lỗi đã ăn cơm chiều của em.” Khang Tây Triết chỉ chỉ hộp đồ ăn trong tay cô, đều là tại anh, hại cô buổi tối còn phải đi mua đồ ăn bên ngoài.
“Không có gì, đây chỉ là bữa phụ của tôi thôi!” Trình An ăn ngay nói thật, nhìn đến góc nghiêng đẹp trai của hắn, cô lại thêm một câu: “Trù nghệ của thần tượng cũng không tồi a.”
“Trù nghệ của An An cũng rất tuyệt, hôm nào chúng ta có thể tỷ thí một chút.” Khang Tây Triết hy vọng tương lai có thể làm cùng nhau chứ không phải so tài.
Trình An không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, có chút xấu hổ gật gật đầu, tỷ thí vẫn là quên đi, chờ mẹ hắn và mẹ cô ra viện, bọn họ liền không có cơ hội gặp lại, hơn nữa cô cũng sắp “bế quan tu luyện” rồi.
Trở lại phòng, Khang Tây Triết cất bút trình triếu trong tay đi, lúc chiều công ty có mở cuộc phòng, anh cảm thấy cái bút này rất có ý tứ nên vẫn luôn cầm trong tay mà thưởng thức, kết quả khi hội nghị kết thúc anh vô tình mang luôn ra ngoài, trợ lý nói vẫn còn cái dự bị, cái này liền vô dụng; vừa nãy nhàn rỗi, nhàm chán quá anh liền lấy ra ấn chơi, không nghĩ tới bị cô hiểu lầm.
Cô không thích người hút thuốc, thật khéo, anh cũng không hút thuốc.
_______________
Trần Thông đón được em họ – Trần Nhã liền nói với cô chuyện mẹ Trình An đổ bệnh, ngày thường tình cảm anh em bọn họ khá tốt, trên đường từ sân bay về nhà, Trần Thông liền nhịn không được, nhiều chuyện kể.
“Vậy em sẽ qua thăm dì, dì Dương là người rất tốt, hồi học đại học bà ấy đi qua trường bọn em, có lần em bị bệnh, dì còn đưa em đến bệnh viện, lại còn ứng tiền thuốc cho em nữa.” Trần Nhã không phải người ở đây, vào đại học cô mới chuyển tới nơi này, tuy rằng sau khi tốt nghiệp Trình An liền đi nơi khác nhưng quan hệ của các cô vẫn rất tốt, nghe tới chuyện của Trình An tự nhiên cô muốn qua thăm.
Trần Thông vốn định hỏi một số chuyện về Trình An nhưng không biết mở miệng như nào cho phải. Cậu suy nghĩ một chút, Trần Nhã nếu cùng cô ấy có quan hệ tốt mà lại không nhờ Trình An làm phù dâu cho mình, ước chừng là vì cảm kích cô ấy. (*)
(*) Tris: ý Trần Thông là vì Trần Nhã cảm kích Trình An nên không muốn Trình An mất duyên chăng?
Sáng thứ hai, Trần Nhã cùng với chồng – Hà Phong đến bệnh viện, hôm qua cô có nói với Trình An một tiếng nên cũng biết dì Dương ở phòng nào.
“Dì ơi, dì cảm thấy thế nào rồi? Cháu là Trần Nhã, dì còn nhớ rõ cháu sao?” Trần Nhã tính tình hoạt bát, Trình An ở cửa thang máy đón cô ấy, ôm ôm một cái rồi mang cô tới phòng bệnh.
Dương Huệ có biết cô, hai người hàn huyên vài câu rồi Trần Nhã nghiêng người để Hà Phong đặt hoa quả xuống, vốn dĩ Trình An cùng Trần Nhã vẫn luôn che trước mặt hắn, hắn còn chưa nhìn thấy người, họ vừa nghiêng đi hắn liền nhìn rõ người trên giường bệnh: “Dương tổng?”
“Xin chào Dương tổng, tôi là Hà Phong ở tổ kĩ thuật.” Hà Phong ở Trình thị làm việc đã hơn 5 năm, không có khả năng đến cấp trên của mình cũng không nhớ.
Dương Huệ cũng nhận ra hắn, tổ trưởng tổ kĩ thuật A là một tiểu tử rất có tiềm lực, bà mỉm cười chào hỏi: “Tổ trưởng tiểu Hà tốt, tôi đã rời khỏi Trình thị rồi, về sau cậu giống Trần Nhã gọi dì là được.”
Hà Phong còn không biết việc này, có chút thẹn thùng gọi một tiếng dì. Trí nhớ của Dương tổng hơn người, Hà Phong nhớ có một năm công ty họp thường niên, bà vào công ty nhậm chức chưa đến một tháng đến, tên bảo an của công ty bà cũng gọi ra được, ngay cả hắn vừa mới vào công ty thực tập tháng đầu tiên cùng Dương tổng chào hỏi, bà liền trực tiếp gọi ra hắn là tiểu Hà.
_______________
Hôm nay với Hứa Thiệu Huy vốn là ngày nghỉ, chỉ là sáng sớm anh vẫn tới bệnh viện, lần này anh có chuẩn bị hoa tươi cùng giỏ hoa quả, muốn đi thăm hỏi mẹ cô một chút, thuận tiện tạo cảm giác tồn tại của bản thân với người ta. Vì không để người khác phát hiện anh cố ý tới, đầu tiên qua văn phòng thay áo blouse trắng trước, thay xong anh soi gương vài lần mới trịnh trọng ra ngoài.
Trình An nhìn thấy anh, lúc đầu có giật mình một chút, sau đó liền nở nụ cười. Hứa Thiệu Huy thấy cô hẳn là nhớ rõ hắn, đợi được cái này thật không dễ dàng, anh mỉm cười trêu ghẹo: “Trình tiểu thư, lần này nhớ rõ tôi sao?”
Trình An mỉm cười gật gật đầu rồi mời anh vào phòng, nhìn đến trong phòng lại gặp người quen, hai người đồng thời kêu lên:
“Hứa Thiệu Huy!”
“Hà Phong!”
Bọn họ vốn là bạn bè, gặp nhau cũng không phải chuyện lạ gì; chỉ là gặp ở đây có chút không bình thường lắm. Trần Nhã nhìn Trình An rồi lại nhìn Hứa Thiệu Huy, hai người này sẽ không tiến triển nhanh vậy đi, đều đã đến bước gặp mặt người lớn rồi sao?
“Anh ấy là bác sĩ ở đây, ngày hôm qua mình vừa vặn gặp được.”Trình An thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Nhã, kéo cô ấy ra mà giải thích, cô thật không ngờ Hứa Thiệu Huy sẽ cố ý qua đây.
“Ồ, thật trùng hợp a, mình còn tưởng rằng ——” Trình An nhìn nàng một cái, Trần Nhã lập tức câm miệng, nhưng mà nhìn hai người này đúng cùng nhau thật có chút xứng đôi nha!
Hà Phong biết hắn là bác sĩ, không nghĩ tới lại ở bệnh viện gặp được Trình An, thật là quá trùng hợp. Anh cố ý tác hợp cậu ấy với Trình An cho nên hướng bà xã ra hiệu, nghĩ xem có thể để bọn họ đơn độc ở chung một chỗ hay không; nhìn tình huống này, hai người họ có vẻ không thân, đây thật là một cơ hội tốt a.
Hứa Thiệu Huy hiểu rõ ý bạn mình, dùng ánh mắt nói cảm ơn, mấy người bọn họ mắt qua mày lại không giấu được Dương Huệ, bà liền biết vị bác sĩ Hứa này có thể đã coi trọng An An, không được, phải tìm cơ hội hỏi thăm tin tức của cậu ta một chút.
Mấy người họ trong này, một đám đều có tính toán riêng trong đầu, chỉ một lúc lại có người đến gõ cửa; lúc này người ra mở là Trần Nhã, nhìn thấy người đến, cô trực tiếp hô ra tiếng: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Trần Thông một tay cầm hoa, trước tiên đưa hoa cho Dương Huệ nói vài câu chúc sức khỏe, tiếp đến đưa hộp giữ nhiệt cho Trình An, nói: “Trình tiểu thư, ông chủ bảo tôi đem cái này đưa cho cô, còn nói thật xin lỗi và cảm ơn nữa.”
Trần Thông không hiểu mọi chuyện là như thế nào, hắn vừa đến công ty đã nhận được mệnh lệnh này, hơn nữa đây là nguyên bản lời nói của anh Tây Triết, vừa nói xin lỗi, vừa nói cảm ơn, đây là cái chân lý gì vậy, hắn thật không hiểu nổi.
Trình An nhìn thấy hộp giữ nhiệt này liền nhớ tới chuyện cầm nhầm ngày hôm qua, chỉ là hai cái hộp này không phải giống nhau như đúc sao, nhìn qua cả hai đều còn mới tinh, nên cô không nghĩ tới chuyện đổi lại, An Triết cố ý bảo người mang tới đổi là có ý gì?
“Ông chủ? Anh chẳng phải là người đại diện của An Triết sao, anh nói ông chủ không phải là nói hắn chứ?” Trần Thông gật đầu, công ty còn có việc gấp, hắn cần nhanh chóng trở lại, lúc này quay người mới chú ý tới có người quen.
Phù rể? Đối tượng xem mắt? Lại còn là bác sĩ? Trong não Trần Thông lập tức soạn ra vô số kịch bản. Anh à, tình địch này có chút khó nhằn a!