Edit + Beta: Tris
Khang Tây Triết nhìn cô cười cười, vì cái gì đây? Lúc trước khi mới thành lập ZA, mỗi ngày anh chỉ ngủ hai tiếng, dù vậy anh vẫn thành lập công ty giải trí Khuynh Tâm, cho dù mệt mỏi bận rộn như nào anh cũng không bỏ nó; sau này mời quản lý chuyên nghiệp về thì anh vẫn thường xuyên hỏi thăm tình huống bên đó.
Anh không đóng một bộ nào do công ty đầu tư hết, những bộ anh diễn đều là kịch bản do Trần Thông – người đại diện nửa vời, dựa theo yêu cầu của anh mà ‘thiên tân vạn khổ’ (*) tìm về. Vừa phải đảm bảo nhân vật này phù hợp yêu cầu của anh, vừa phải cam đoan không thể để lộ ra ngoài.
(*) Thiên tân vạn khổ: Hàng nghìn khổ cực
“Bởi vì em sao? Bởi vì trên danh nghĩa Trình gia cũng có một công ty giải trí, dựa theo tâm tư Trình Tấn, công ty đó sớm muộn cũng sẽ cho Trình Na; tập đoàn Trình thị để cho Trình Trạch, bọn họ mỗi người đều có nên anh cũng muốn cho em một phần đúng không?” Không phải Trình An tự luyến mà dựa theo hành động từ trước đến giờ của anh rất có khả năng chính là dạng này. Ngày trước, khi cô vẫn còn theo đuổi ngôi sao, bởi vì thích còn cùng Trần Nhã ngồi một ngày xe lửa đi xem hòa nhạc của một vị thần tượng nào đó.
Khang Tây Triết nghe vậy cười, đúng là có một phần nguyên nhân này nhưng cũng không phải toàn bộ. Khi đó anh nghĩ nếu chẳng may ZA thất bại anh vẫn còn đường lui, nếu không cơ hội để anh đến gần cô là con số 0.
Trình An không kịp chờ được câu trả lời của anh vì điện thoại của cô vang lên, là Trần Nhã gọi, cao hứng nói cho cô biết cô ấy mang thai, sắp làm mẹ; Trình An mừng rỡ thay bạn mình, dặn dò rất nhiều lời; sau khi cúp điện thoại cô tìm kiếm bóng dáng Khang Tây Triết sau đó chạy tới.
“Ông xã, tặng anh!” Trình An nói rồi đưa ra một quyển sách, đây là tác phẩm của cô cũng là bản duy nhất có chữ kí, quyển này là do anh mà viết cho nên tặng cho anh.
« Lại một lần nữa, mối tình đầu của chúng ta » nhìn thấy tiêu đề sách Khang Tây Triết liền cười, mở ra trang đầu tiên nhìn thấy bên trên viết: Cảm ơn mối tình đầu, người yêu của em – Khang tiên sinh.” Rồi anh cũng nói: “Cũng cảm ơn em, mối tình đầu, người yêu của anh.”
Khang Tây Triết ôm cả người lẫn sách đi vào thư phòng; Trình An không nguyện ý cùng anh xem những câu ngọt ngấy đến tê dại như này, giãy dụa hơn nửa ngày mới chạy ra được. Sớm biết sẽ không đưa sách cho anh. Mặc dù tên sách là như này, trong đó cũng có một ít chuyện xưa của họ nhưng rất nhiều nội dung đều là hư cấu, dù sao cũng cao hơn sinh hoạt hiện tại nha.
Thế nhưng Khang Tây Triết lại không nghĩ vậy, anh cho rằng trong sách sẽ có nhiều tình tiết ngọt hơn, cho nên trong những ngày tiếp theo Trình An từng giây từng phút đều được bao trong mật ngọt. Nay cả đồng nghiệp trong công ty đều bảo cô là người rắc cơm chó chuyên nghiệp, thực sự không còn cách nào cô đành phải xin Khang Tây Triết khoan dung thế nhưng lại bị anh hung hăng khi dễ ‘e nờ’ lần.
Sau ba tháng
Linh cảm của Trình An vẫn luôn rất chuẩn cho nên khi vừa phát hiện có gì đó không đúng sau khi tan cô liền vụиɠ ŧяộʍ mua que thử thai về, muốn cho anh một cái kinh hỉ, không nghĩ tới vừa về đến nhà liền phát hiện Khang Tây Triết cũng có những đồ vật tương tự cô.
“Không phải hôm nay anh tăng ca sao?” Trình An vốn định về nhà vụиɠ ŧяộʍ kiểm tra trước một chút, không nghĩ tới hôm nay anh còn về sớm hơn mình.
Cam Cam nhận được tín hiệu mẹ trở về liền cao hứng đi ra; trước đó mỗi khi mẹ về nó đều ở sau cửa nghênh đón nhưng hôm nay lại bị bố đoạt mất, ai bảo nó không ‘không nhanh chân’ bằng chứ. Nhưng lời nói của nó thì lại nhanh hơn a, cho nên nó đoạt lời trước: “Bố nhớ mẹ cho nên về nhà chờ mẹ đó.”
“Cam Cam, yên lặng nạp điện đi.” Khang Tây Triết trực tiếp ra lệnh, Cam Cam nghe vậy tự động nạp điện cho bản thân; không có cách nào, vừa rồi bố về liền bật chế độ tiêu tốn điện năng nhất còn để nó đi loạn khắp phòng, lượng điện trong người nó thực sự không đủ nữa rồi.
“Chuyện này nó có biết không?” Trình An lắc lắc đồ vật trong tay, Khang Tây Triết lắc đầu, nhéo cái mũi nhỏ của cô, thật là tinh nghịch, nó chỉ là người máy chứ không phải vạn năng.
Liên quan đến đứa nhỏ, cho dù bận rộn thế nào nhưng họ vẫn chuẩn bị kĩ càng các công tác chuẩn bị mang thai cho nên kinh nguyệt của cô vừa đến trễ 3 ngày, Khang Tây Triết liền đứng ngồi không yên. Anh lo lắng An An mơ hồ sẽ không nhớ được ngày cho nên hôm nay mua cái này để kiểm tra một chút.
Khang Tây Triết muốn cùng cô kiểm tra nhưng Trình An có chút xấu hổ, trực tiếp chặn anh ở bên ngoài một mình trốn vào phòng vệ sinh. Mấy giây trôi qua rất nhanh, tim Trình An đập loạn xạ, Khang Tây Triết ở ngoài chờ cũng lo lắng đi qua đi lại.
Không bao lâu Trình An vui vẻ cầm que thử thai chạy ra, Khang Tây Triết nhanh tay đón được vợ, Trình an trong ngực anh cao hứng khoa chân múa tay: “Ông xã, anh nhìn nè, hai vạch đó, chúng ta quá tuyệt đúng không?”
Khang Tây Triết mặt đầy cao hứng, cưng chiều nhìn cô: Đúng, rất tuyệt, hai người họ đều tuyệt.
Đêm đó hai người họ chưa nói cho người khác biết, bởi vì lo lắng vẫn chưa chính xác. Họ chuẩn bị đi khám lại một lần, sau khi có kết quả, Khang Tây Triết bận bịu để vợ ngồi trở lại giường rồi kích động gọi điện cho từng người thân, bạn bè; sau đó lại hẹn trước bệnh viện làm kiểm tra.
Trình An nhìn anh bận rộn, nhẹ nhàng xoa lên chiếc bụng vẫn phẳng như trước, bảo bối thuộc về bọn họ thật sự có rồi.
Sau khi có thai, Trình An kiên trì muốn làm việc, trước khi sinh ba tháng mới nghỉ nhưng về sau hai mẹ đều kháng nghị, cô không thể lay chuyển được; cũng là vì đứa nhỏ nên đến tháng thứ 5 cô vẫn nghe theo lời đề nghị của mọi người mà ở nhà an tâm dưỡng thai.
Thời gian mang thai cô không có gì khó chịu, khẩu vị cũng rất tốt nên khi được hơn 7 tháng cô từ chưa đến 100 cân tăng vọt lên 140 cân. Đến mức sau này cô không hề muốn đi ra ngoài.
(*) 100 cân = 50 kg
140 cân = 70 kg
“Bà xã, hôm nay đến công ty với anh không?” Hằng ngày Khang Tây Triết giữa trưa sẽ về nhà, nghĩ muốn đưa cô tới công ty chơi, hiện tại cô không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ xuống dưới đi lại một chút; bác sĩ nói không thể làm như vậy được, vẫn cần rèn luyện nhiều hơn một chút.
“Liệu bọn họ có cười em hay không?” Trình An có chút thẹn thùng, cô sờ bảo bảo trong bụng vừa mừng rỡ vừa ủy khuất.
Cô vẫn cho rằng mình là thể chất không dễ béo, kết quả vừa mang thai cô liền biến thành quả bóng rồi, trước đó mấy ngày Đinh Quả qua thăm cô nói một câu: “An An sao cậu lại béo thành cái dạng này rồi?” Lại thêm biểu tình khiếp sợ của cô nàng, cô mới biết mình bị Khang Tây Triết liên hợp với bố mẹ lừa lừa gạt gạt đến thảm.
“Sẽ không ai cười em đâu. An An, em đừng quá nặng nề vấn đề này, dù em biến thành bộ dạng gì đi nữa thì đều là vợ anh, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ, càng sẽ không rời đi.” Phụ nữ mang thai tâm tư luôn đặc biệt mẫn cảm, những lời này mỗi ngày anh đều nói một lần, cảm xúc của cô vẫn luôn lạc quan chỉ là khi gần đến ngày sinh, tâm tình bất an của cô ngày càng rõ ràng.
Trên đường tan làm trở về, hai người đi qua một cửa hàng mẹ và bé, mặc dù đã chuẩn bị không ít đồ cho em bé nhưng nhìn đến những đồ này cô vẫn không nhịn được yêu thích.
“Chồng à, anh thích bé nam hay bé nữ?” Lúc chọn mũ cho bé, Trình An nhìn trúng một mẫu có hai mày để lựa chọn, một cái màu hồng một cái màu lam; lúc trước đi mua đồ cô luôn mua cả hai, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào. Hôm nay bỗng nhiên cô nhớ ra hình như mình chưa từng hỏi qua vấn đề này; nhân tiện liền hỏi luôn.
Khang Tây Triết chưa từng suy nghĩ vấn đề này, chỉ cần bảo bảo của họ sinh ra khỏe mạnh, dù là nam hay nữ anh đều thích. Nếu nhất định phải chọn một trong hai, anh càng thích con gái hơn, một đứa nhỏ giống như cô.
“Là em sinh anh đều thích.” Tuy là nói như vậy nhưng Khang Tây Triết vẫn nhìn chiếc nón nhỏ hồng hồng kia nhiều hơn. Trình An nghĩ nghĩ, cuối cùng lần này cô quyết định chỉ mua một màu.
Một tháng cuối, hai vị ma ma đều tới chăm sóc nàng, bởi vì chân tay cô đều sưng vù lên nên chỉ có thể mỗi ngày ở trong phòng đi một chút, Khang Tây Triết đau lòng không chịu được, hàng ngày trừ lúc cần thiết phải ra ngoài ra anh đều ở nhà giúp cô xoa bóp, giảm bớt khó chịu cho cô.
Trung tuần tháng tư, trải qua 10 tháng vất vả thai nghén, bảo bối của họ đã ra đời; khi đến bệnh viện là bố Tống lái xe, Trình An vì sợ nên luôn cầm thật chặt tay Khang Tây Triết, cô có chút đau, chẳng qua giai đoạn trước đau từng cơn nên còn chịu được. Trước đó cô tìm hiểu không ít thông tin, cho đến thời khắc nời tất cả người thân đều bên cạnh cô, giảm bớt không ít sợ hãi.
Lúc hoàng hôn bọn họ nhập viện, giày vò hơn 5 tiếng, thành viên nhỏ bình an ra đời; Khang Tây Triết một mực ở bên cạnh bồi cô, cô nhìn anh một thân ướt đẫm mồ hôi; thật sự còn chật vật hơn cả sản phụ.
Tiếng đứa nhỏ khóc vang lên, hai người bốn mắt nhìn nhau đỏ hết cả vành mắt; Khang Tây Triết ôm cô thật chặt, cô cảm giác được nước mắt nóng hổi của anh trượt xuống cổ mình.
“Đến, bố mẹ nhìn bé một chút!” Bác sĩ ôm em bé qua cho họ nhìn, sau đó trên mặt hai người mới vui vẻ cười.
Suy xét đến tình trạng thân thể của cô, cả nhà đều nhất trí để Trình An ở bệnh viện theo dõi 1 tuẩn rồi mới mang theo bảo bảo về nhà.
Nhũ danh bảo bảo là Nguyên Nguyên, là do Dương Huệ đặt; bà hi vọng đứa nhỏ này sẽ bắt đầu hạnh phúc của con gái. Trình An cùng Khang Tây Triết đều cảm thấy rất đúng.
Nguyên Nguyên được 100 ngày, bọn họ tổ chức hôn lễ bù; Khang Tây Triết nói anh muốn để toàn thế giới biết cô là vợ anh. Sinh hoạt cũng phải có nghi thức nên Trình An thấy cũng hợp lý.
Ngày đó Trình An mặc váy cưới trắng, cầm tay bố mẹ tiến vào, Khang Tây Triết ôm con gái cùng mẹ Quan, bố Khang đứng chờ cô. Cô đi qua thấy bố Khang nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu nhà mình; chờ Trình An đi tới, Khang Tây Triết liền đem đứa nhỏ chuyển sang cho ông. Ông mặc kệ mọi người bên trên, ôm cháu gái đi khoe khang với những người bên dưới.
Lúc hai người đứng đối mặt với nhau, Khang Tây Triết đưa tay ra trước: “Xin chào, anh là Khang Tây Triết.”
Trình An mỉm cười nắm chặt tay anh: “Xin chào, em là Trình An.”
Không đợi người chủ trì lên tiếng, Khang Tây Triết liền trực tiếp ôm người trong ngực, sau đó trước mặt bao người hôn nhẹ lên môi cô, rồi quỳ một chân xuống đeo nhẫn lên; Trình An cũng lập tức đeo nhẫn cho anh.
Động tác của hai người rất nhanh, hoàn toàn không cho người chủ trì hôn lễ có cơ hội mở miệng, chờ hắn kịp phản ứng, hai người đã nắm tay chạy ra ngoài; phía sau màn hình lớn hiện vài chữ to: “Chúng ta bỏ trốn!”
Hiển nhiên người chủ trì bị hành động này của hai người làm cho ngốc luôn; không phải nói hai người họ đã sớm lĩnh chứng đến con cũng sinh rồi sao, chẳng lẽ đây là tập tục mới? Nhưng nghĩ đến yêu cầu duy nhất của họ —— nhanh! Hắn dường như đã hiểu ra điều gì, căn bản là người ta không cần người chủ trì a.
Chẳng qua khách nhân còn đang ở đây; cô dâu chú rể đều chạy rồi, hắn không thể không nói câu nào được; lập tức mời phù dâu phù rể lên phát biểu cảm nghĩ về cặp đôi ‘bỏ trốn’ này; chẳng qua những lời này vợ chồng họ không nghe được.
Lần này vẫn là Trình An lái xe nhưng không phải đến cục dân chính mà là nhà nhỏ kia của Khang Tây Triết; sau khi vào phòng cô liền bị đè ở trên tường, lúc này Trình An mới phát hiện mình bị lừa. Dựa vào cái gì một đường hưng phấn bỏ trốn rồi tự đưa mình đến tận miệng anh? Chẳng lẽ đây chính là một lần mang thai ngốc ba năm sao!
—— —— ——
Nhiều năm về sau Nguyên Nguyên cùng bạn nhỏ của mình là Cam Cam tự mình ngủ riêng được; hai vợ chồng cùng hôn lên mặt bé, chúc bé ngủ ngon. Trở lại phòng ngủ, Trình An ở trong ngực Khang Tây Triết nhìn ảnh chụp của gia đình mình: “Ông xã, anh có phát hiện ra Nguyên Nguyên càng lớn càng giống anh hay không?”
Lúc mới ra đời ai cũng nói Nguyên Nguyên giống mẹ thế nhưng sau khi 3 tuổi liền dần dần thay đổi; gương mặt bé càng có khuynh hướng giống bố nhiều hơn.
“Đúng vậy a, không chỉ con gái, người một nhà chúng ta đều càng lúc càng giống.” Khang Tây Triết nói xong, ôm cô ở trong ngực cùng vợ lật xem album ảnh, anh dừng lại tấm ảnh một nhà ba người chụp chung, Trình An nhìn một chút liền cười.
Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là có một phần tình yêu đơn giả, có một mái nhà ấm áp, bây giờ Khang Tây Triết đều đã cho cô; cô nắm chặt tay anh tinh nghịch nói nhỏ: “Hi, chồng trước. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến thế giới của em, cảm ơn anh đã yêu em. Còn có em yêu anh.” Bởi vì được anh cưng chiều nên cô với con gái mới có thể vô lo vô nghĩ; nhà bọn họ mới có thể hạnh phúc mỹ mãn.
Khang Tây Triết nghe vậy cười, kỳ thật anh mới là người cần cảm ơn cô; bởi vì sự xuất hiện của cô đem đến ánh sáng cho thế giới của anh. Nhìn người ở trong ngực đang nắm chặt tay mình; nụ cười trên mặt anh càng rộng hơn: “Vợ ơi, anh yên em.”
Quãng đời còn lại, cùng nhau làm bạn.
Chúc em và anh, một đời bình yên.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn các tiểu thiên sứ đã yêu thích và chú ý. Xin cảm ơn.
Tris: Hoàn rồi cả nhà ơi. Hạnh phúc quá đi. Huhu.