Cận Tập Ngôn miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cô, không nhúc nhích.
Mới sáng sớm đã bị anh nhìn chằm chằm, khuôn mặt đẹp trai còn đang ở trước mặt, Hướng Vãn Vãn có chút không biết phải “động thủ” thế nào.
“Anh ơi, hay là….anh nhắm mắt lại?”
Cận Tập Ngôn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hướng Vãn Vãn vỗ tay anh: “Anh, anh mau buông tay ra, thế sẽ dễ làm hơn.”
“Ừm, anh không ngại nếu em thô bạo một chút đâu.” Cận Tập Ngôn vừa nói vừa buông tay ra, nhắm mắt lại, dường như đang rất chờ mong.
Hướng Vãn Vãn cố nén cười, hôn lên cổ anh vài cái, cảm thấy sự phòng bị của Cận Tập Ngôn ngày càng lỏng lẻo, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn mạnh vào mặt anh.
Sau đó, cô nhảy xuống giường, chạy nhanh về phòng ngủ chính.
“Hừ.”
Cận Tập Ngôn mở mắt ra, nuối tiếc xoa mặt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng.
Trong lòng đang âm tầm tính toán tính khả năng của kế hoạch phá cửa.
Hướng Vãn Vãn mất mười phút để tắm rửa và thay quân phục, khi cô rời khỏi phòng ngủ, Cận Tập Ngôn cũng đã thay đồ và vẻ mặt đang ủ rũ nhìn về phía phòng cô.
Nhìn vết răng trên mặt anh, Hướng Vãn Vãn cười nói: “Anh, em đủ thô bạo chưa?”
Cô đang mặc một bộ quân phục, vẻ ngoài dễ thương đáng yêu đã trở thành xinh đẹp và đầy cá tính. Cận Tập Ngôn liền có cảm giác cô gái nhỏ nhà mình đã trưởng thành rồi.
Anh đưa tay ra: “Lại đây, anh ôm một cái.”
Hướng Vãn Vãn đặt balo lên ghế sofa, đứng trước mặt anh, giơ ngón trỏ chọc chọc vào vết răng trên mặt anh: “Sao thế? Là em chưa đủ thô bạo sao, hay anh muốn em cắn nốt vào bên còn lại cho cân?”
Cận Tập Ngôn một tay đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng, hơi cúi đầu, gò má trắng mịn áp vào mặt Hướng Vãn Vãn.
Hướng Vãn Vãn: “Thật sự để em cắn?”
Làn da của anh so với con gái cô đây còn trắng trẻo mịn màng hơn, lúc cắn cô không hề dùng sức, nhưng vết răng trên mặt anh vẫn rất rõ ràng.
Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, mắt rũ xuống, nhưng cứ đưa khuôn mặt đến gần cô.
Dâng lên tận cửa thế này mà không cắn có hơi tiếc.
Khoảng cách của hai người rất gần, nhưng không thể nhìn ra được khuyết điểm nào trên mặt anh, trắng trẻo sạch sẽ cực kỳ mê người.
Hướng Vãn Vãn cũng không kìm nén nữa, đưa tay ôm lấy mặt anh, so sánh một chút, liền cắn vào bên còn lại.
Trên mặt Cận Tập Ngôn lập tức liền có dấu răng.
Nhìn hai dấu răng cân xứng mà mình đã cắn, Hướng Vãn Vãn gật đầu hài lòng.
“Được rồi.”
“Ừm.”
Cận Tập Ngôn ôm cô vào lòng: “Anh sắp đi rồi, em không có gì muốn nói với anh sao?”
Nghe lời anh nói, Hướng Vãn Vãn trong lòng rất không nỡ rời xa anh, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Nhưng cô biết nếu thật sự khóc ra, theo tính cách của Cận Tập Ngôn, thì chắc chắn anh sẽ liên tục chạy tới thành phố B, hoặc là ở lại không về nữa.
Tối qua lúc ăn cơm có thấy anh nhận một số cuộc điện thoại, những người gọi đến đều giục anh nhanh chóng về xử lý công việc.
Nghe cuộc trò chuyện, có vẻ như một dự án do đoàn đội của họ thực hiện đã đến giai đoạn quảng bá, lúc này không thể thiếu trụ cột là Cận Tập Ngôn được.
Anh bỏ đoàn đội của mình để đi tìm cô, nếu không phải cô cần phải đi huấn luyện khép kín thì Cận Tập Ngôn vẫn còn chưa quay về.
Hướng Vãn Vãn ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên dấu răng: “Anh ơi, làm tốt những gì mình nên làm, em sẽ nhớ anh lắm.”
Cận Tập Ngôn: “Nhớ bao nhiêu?”
Hướng Vãn Vãn: “Tất nhiên là lúc nào cũng nhớ.”
“Nếu đã nhớ nhiều như thế, vậy anh không về nữa.”
“….”
Hướng Vãn Vãn: “Nên anh định cho em làm “hồng nhan họa thủy”?”
Cận Tập Ngôn: “….”
Hướng Vãn Vãn lại hôn lên môi anh, không hài lòng gọi một tiếng: “Anh trai.”
Ngón cái vuốt nhẹ môi cô: “Hôn anh cái nữa.”
“Lại hôn anh cái nữa, anh sẽ trở về?”
Cận Tập Ngôn miễn cưỡng gật đầu, ngay khi Hướng Vãn Vãn định hôn nhanh lên môi anh một cái, anh đã cắt ngang: “Giống như anh đã hôn em.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Nụ hôn mãnh liệt của người nào đó hiện lên trong đầu cô, hai tai Hướng Vãn Vãn đỏ bừng. Đối diện với ánh mắt mong chờ của anh, cô liền mím môi giả vờ bình tĩnh,
Đầu lưỡi khẽ chạm vào môi anh, khi Hướng Vãn Vãn đang suy nghĩ bước tiếp theo, thì người người đàn ông đã ôm lấy cô để hôn sâu hơn.
May là cũng sắp đến giờ tập trung, Cận Tập Ngôn nhanh chóng buông cô ra.
Dù chỉ hôn có một lúc, chân của Hướng Vãn Vãn cũng run run.
Cận Tập Ngôn giúp cô cầm balo, đỡ lấy cô rồi hai người đi ra ngoài.
Không quá thích sự chia ly, vì vậy Hướng Vãn Vãn nói với anh: “Anh ơi, em tự đi được, anh lên tầng thu dọn một chút, rồi chuẩn bị về thành phố A đi.”
Cận Tập Ngôn: “Anh đưa em đi.”
Hướng Vãn Vãn: “Đối diện cổng tiểu khu là cổng trường rồi, cũng là nơi chúng em tập hợp, không có gì đáng ngại cả, anh mau lên thu dọn đồ đi.”
Cận Tập Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh chỉ muốn mang em về.”
“…..”
Cảm nhận được ám chỉ mạnh mẽ muốn đóng gói cô mang về của anh, Hướng Vãn Vãn không thuyết phục anh quay lại nữa.
Nắm tay anh chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu, gặp ai trên đường cũng bị họ quay lại nhìn vài cái.
Hướng Vãn Vãn chỉ nghĩ rằng do Cận Tập Ngôn đẹp trai, mà con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.
Vài phút sau, hai người đã đi đến cổng trường đại học B.
Các bạn sinh viên trong lớp đều đã có mặt đầy đủ, nhìn thấy Hướng Vãn Vãn và Cận Tập Ngôn từ xa, một số người bọn họ đã vẫy tay chào đón.
“Lớp trưởng đến rồi!”
“Bạn trai lớp trưởng cũng đến rồi!”
Hướng Vãn Vãn vẫy tay chào lại.
Ngay cả Cận Tập Ngôn, người bình thường luôn lạnh lùng nghiêm túc, cũng bị từ “bạn trai” này dỗ tới sắc mặt vui vẻ lên, thậm chí còn gật đầu chào lại.
Khi cả hai bước đến trước mặt mọi người.
Ánh mắt của cả lớp đột nhiên trở nên đầy ý vị.
Ngô Di đi đến bên cạnh Hướng Vãn Vãn, đẩy vào vai cô, nói đùa: “Vãn Vãn thật mạnh bạo nha~”
Mọi người xung quanh cũng bật cười thành tiếng.
Nghe thấy lời này, Hướng Vãn Vãn nhướng mày, nhưng cô không biết mọi người đang ám chỉ điều gì.
Cận Tập Ngôn – người không thích nói nhiều, như có như không chạm lên mặt: “Có một số việc, em ấy quả thật rất thô bạo.”
Anh vừa dứt lời, những người vốn đang kiềm chế lại bỗng nhiên cười to hơn.
Ngô Di giơ ngón cái lên với Hướng Vãn Vãn: “Không hổ là lớp trưởng lớp chúng ta.”
Mọi người xung quanh cũng theo cô ấy, hét to lên: “Lớp trưởng thật tuyệt vời.”
“….”
Bị mọi người nhìn với ánh mắt “sùng bái” như vậy, Hướng Vãn Vãn lập tức hiểu ra tại sao buổi sáng Cận Tập Ngôn lại ngoan ngoãn để cô cắn như vậy, đồng thời cũng hiểu tại sao anh nhất quyết muốn đi cùng cô đến đây.
Chiếc áo khoác trước kia luôn cài khuy rất chặt, nay cố ý cởi khuy ra để lộ dấu răng trên xương quai xanh.
Ba vết cắn trên người anh, trực tiếp nâng lên sự uy nghiêm, bá đạo với tư cách là lớp trưởng của cô.
Hướng Vãn Vãn đưa tay cài khuy áo của Cận Tập Ngôn lại.
Cận Tập Ngôn để cô cài nó lên, nhưng trước mặt mọi người lại cười đầy cưng chiều, bình tĩnh nói: “Nóc nhà quản nghiêm.”
“….”
Hướng Vãn Vãn đột nhiên có một suy nghĩ muốn mua khẩu trang cho anh đeo lên.
Người này bình thường không thích nói nhiều, một khi đã nói sẽ làm người khác kinh hãi.