Không cần Hướng Vãn Vãn bảo, các sinh viên trong lớp lâm sàng đều có ý thức xếp hàng để lên xe.
Hướng Vãn Vãn đứng ở cuối hàng, Cận Tập Ngôn đứng bên cạnh cô.
Người xếp hàng ngày càng ngắn.
Cận Tập Ngôn giúp cô đeo balo lên lưng, ôm cô vào lòng.
Cận Tập Ngôn: “Khi nào được nghỉ ngơi thì gọi video cho anh.”
Nghe được lời dặn dò nghiêm túc của anh, cảm giác lưu luyến không nỡ của Hướng Vãn Vãn lại dâng lên.
Cô hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, gật đầu. Cũng không nói gì thêm, sợ mở miệng sẽ không kìm được nước mắt.
Cận Tập Ngôn xoa đầu cô: “Đừng nói chuyện với người khác giới, bọn họ đều có ý xấu thôi.”
Hai chàng trai xếp hàng trước mặt quay đầu lại tỏ vẻ không bằng lòng. Cận Tập Ngôn nhìn sang, vẻ mặt anh vốn đã lạnh lùng, bây giờ nhìn lại cực kỳ không thân thiện.
Hai chàng trai sợ hãi, không thể phản bác lại được nên đã quay đầu đi.
Ngược lại, Dư Viên Viên đang đứng cạnh chàng trai kia lại trấn an: “Bạn trai lớp trưởng yên tâm đi. Anh và lớp trưởng chúng em đều rất nổi tiếng trên Tieba* đại học B, không có nam sinh nào dám đào góc tường của anh đâu.”
*Tieba: giống confession trường.
Cận Tập Ngôn gật đầu, như anh rất hài lòng với sự phát triển nằm ngoài dự đoán của mình.
Nước mắt của Hướng Vãn Vãn lập tức nghẹn lại.
Trong mắt cô, Cận Tập Ngôn lúc này rất giống nam trà xanh luôn cố gắng vươn lên để thượng vị.
Hướng Vãn Vãn: “Tieba đại học B?”
Dư Viên Viên ngưỡng mộ nhìn Cận Tập Ngôn: “Đúng nha! Cậu và bạn trai cậu hiện tại là những người nổi tiếng nhất đại học B. Sinh viên trường mình phát hiện ra bạn trai cậu là nhân tài kiệt xuất của đại học A nữa, vì vậy rất nhiều những sinh viên nữ đại học A còn trèo sang Tieba trường mình để hóng tin tức đấy. Có thể những cô gái ghen tị với cậu đã xếp hàng đầy ngoài kia kia rồi.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Từ hôm qua đến nay, cô hoàn toàn không có thời gian nghịch điện thoại, đều là thân mật tình tứ với ai kia.
Mới ngày thứ hai đến trường, đã được thông báo trở thành kẻ thù của các sinh viên nữ đại học A và B.
Hướng Vãn Vãn đột nhiên cân nhắc xem nên mua bảo hiểm thân thể cho mình hay không.
Nếu cô ấy thực sự có ý tưởng “hồng hạnh vượt tường”, có lẽ sẽ bị các nữ sinh ở hai trường này hợp lực dìm c.h.ế.t……
Tất cả những điều này đều do danh tiếng cao của Cận Tập Ngôn mang lại.
Hướng Vãn Vãn vươn ngón tay chọc chọc vào bụng anh: “Anh à, anh thế này là không tin tưởng em sao?”
Cận Tập Ngôn cười lạnh một tiếng, Hướng Vãn Vãn bị tiếng cười này của anh dọa sợ run người.
Anh nói: “Cho đến hai hôm trước, anh vẫn tin chắc rằng em sẽ học đại học A.”
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Cận Tập Ngôn: “Sau đó như một cú tát mạnh vào mặt anh.”
Dù sao, cũng là cô làm sai trước.
Cô nắm ống tay áo anh lắc lắc, lấy giọng nịnh nọt nói: “Sao có thể thế được. Em chỉ không muốn làm anh lo lắng nữa thôi. Em định đến trường xong sẽ nói cho anh mà.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn không tin, lại oán giận nói: “Em còn block anh.”
Sợ nhất là tính toán nợ cũ.
May là lúc này Dư Viên Viên và chàng trai kia xếp phía trước họ đã lên rồi.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, thay đổi chủ đề, an ủi anh: “Anh ơi, em sắp phải đi rồi, em sẽ nhớ anh lắm.”
Sắp đến lúc chia ly, Cận Tập Ngôn cũng không tính toán với cô nữa.
Anh lấy trong túi áo khoác ra một chiếc hộp, đặt vào tay cô: “Chăm sóc tốt cho mình.”
Hướng Vãn Vãn cúi đầu nhìn cái hộp to trong lòng bàn tay: “Anh đưa em cái gì vậy?”
Cận Tập Ngôn: “Lên xe rồi mở ra xem, sau khi huấn luyện xong thì mỗi ngày đều phải mang theo, đừng để mất.”
Một cô gái trong xe thò đầu ra ngoài hét lớn: “Lớp trưởng ơi, mau lên xe thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Hướng Vãn Vãn: “Đến đây.”
Đến lúc thật sự phải nói lời chia ly, sự lưu luyến trong lòng như muốn trào dâng.
Cô cắn môi, vươn tay ôm lấy anh: “Anh ơi, anh cũng phải chăm sóc tốt cho mình, một ngày ba bữa phải ăn đầy đủ, thuốc bác sĩ đưa mỗi ngày đều phải uống hết nhé.”
Cận Tập Ngôn hôn lên trán cô, không để tâm đáp: “Ừm”
Nghe là biết miễn cưỡng đồng ý với cô.
Hướng Vãn Vãn buông anh ra, nhìn vào mắt anh, giọng điệu uy hiếp: “Anh à, anh tốt nhất nên giữ gìn sức khỏe bản thân thật tốt, nếu…..”
Bầu không khí tương thân tương ái giữa hai người lập tức bị phá vỡ.
Hướng Vãn Vãn: “Nếu anh không chăm sóc tốt cho mình hay xảy ra chuyện gì đó, em lập tức sẽ tìm cho mình một anh trai mới.”
Cận Tập Ngôn cau mày: “Em dám.”
Hướng Vãn Vãn buông tay anh ra chạy lên xe, ngồi xuống xong mới thò đầu ra lè lưỡi với anh: “Anh xem em có dám không.”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Anh quyết định rồi, ba bữa một ngày phải tăng lượng thức ăn lên, vận động cũng phải tăng lên.
Còn thuốc uống mỗi ngày…..
Thôi không tưới hoa nữa.
Các bạn sinh viên đặc biệt để dành một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống vị trí đó, Hướng Vãn Vãn nhìn Cận Tập Ngôn đang tức giận qua cửa sổ.
Cô cười vẫy tay với anh: “Anh mau về đi, nhớ kỹ phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
Cận Tập Ngôn: “Ừm.”
Hai người một trên một dưới nhìn nhau.
Tất cả học sinh đều đã lên xe, tài xế bắt đầu khởi động xe. Xe chậm rãi rời khỏi đại học B, Hướng Vãn Vãn tựa người lên cửa sổ, không ngừng vẫy tay với Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn cũng đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Cho đến khi xe chạy khuất bóng, cả hai người đều không nhìn thấy nhau nữa. Nụ cười trên mặt Hướng Vãn Vãn lập tức cứng đờ lại, hai mắt đỏ bừng lên.
Dư Viên Viên ngồi bên cạnh lấy từ trong túi ra một tờ giấy ăn đưa cho cô: “Vừa rồi vẫn còn tức giận với bạn trai cậu, sao giờ lại đột nhiên khóc rồi.”
Hướng Vãn Vãn nhận lấy tờ giấy, lau nước mũi, cô nghẹn ngào nói: “Nếu mình không tức giận với anh ấy, anh ấy sẽ không yên tâm về mình.”
Hướng Vãn Vãn kinh ngạc: “Cái logic kỳ lạ gì vậy?”
Hướng Vãn Vãn dụi dụi mắt, nghĩ đến bộ dáng tức giận của anh, cười kẽ một cái nói: “Có thể là cách mình và anh ấy yêu thương lẫn nhau chăng.”
Dư Viên Viên: “Cậu vừa cười vừa khóc, vừa mới xa bạn trai một cái liền phát điên rồi à.”
“Cẩu độc thân như cậu làm sao hiểu được.” Hướng Vãn Vãn liếc mắt nhìn cô rồi không nói nữa, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên, cô cầm lên xem. Là tin nhắn Cận Tập Ngôn gửi tới.
Cận Tập Ngôn: [Em mở quà chưa?]
Lúc lên xe rất buồn nên đã quên mất món quà anh đưa.
Hướng Vãn Vãn mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trên tay ra.
Một chiếc vòng tay màu hồng rơi vào tầm mắt.
Trên chiếc vòng tay có cài thêm một chiếc nhẫn, toàn bộ chiếc nhẫn đều được khảm bằng kim cương hồng.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn, nhịp tim Hướng Vãn Vãn hẫng một nhịp, cô cầm điện thoại lên trả lời: [Em mở rồi, vòng tay rất đẹp.]
Cận Tập Ngôn nhanh chóng trả lời: [Trọng điểm không phải vòng tay.]
Nhìn thấy những lời này, nhịp tim đập nhanh hơn, cô lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, dùng ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Dư Viên Viên ở bên cạnh thấy vậy liền nói: “Wow! Đẹp quá, đây là vòng tay hay là nhẫn?”
Vừa nói, cô vừa muốn cầm lên xem một chút.
Hướng Vãn Vãn đỏ mặt đẩy đầu cô ra, cất đồ vào hộp, vô cùng trân quý cất vào balo.
Dư Viên Viên: “Keo kiệt, nhìn cũng không cho mình nhìn? Chẳng lẽ đây là tín vật tình yêu của Cận đại thần?”
“Cậu nói lung tung cái gì đấy.”
Hướng Vãn Vãn phủ nhận, lúc đó điện thoại lại rung lên.
Vẫn là tin nhắn của Cận Tập Ngôn: [Đồ em cũng nhận rồi, vậy cứ thế mà quyết định nhé.”
Hai chữ “quyết định” có quan hệ với chiếc nhẫn trên món quà kia….
Hình như…..
Hướng Vãn Vãn dùng ngón tay cứng ngắc gõ bàn phím: “Cho nên…..anh đây là đang tỏ tình với em? Muốn em làm bạn gái của anh sao?”
Tin nhắn của cô vừa gửi đi, Cận Tập Ngôn liền gọi tới.
Nhận được chiếc vòng tay thì không sao…..nhưng đồ mà cô nhận được lại là một chiếc nhẫn nhìn có vẻ rất đáng giá…
Hướng Vãn Vãn không dám trả lời điện thoại của anh.
Sau khi điện thoại kêu một lúc lâu thì dừng lại, có thêm một tin nhắn nữa.
Cận Tập Ngôn: [Trong vòng 3 phút, nếu không trả lời điện thoại, anh sẽ đến trại quân đội để tìm em.]
“…..”
Biết tính anh nói được làm được, Hướng Vãn Vãn lập tức gọi lại.
Chuông bên kia reo một lần liền được nhấc máy.
Âm thanh Cận Tập Ngôn nhàn nhạt vang lên: “Nhẫn em cũng nhận rồi.”
Mơ hồ biết anh định nói gì, một cảm giác tê dại trực tiếp xông l3n đỉnh đầu, đầu óc Hướng Vãn Vãn trở nên trống rỗng, vô thức nói: “Là anh ép em nhận mà.”
Cận Tập Ngôn: “Nếu em không muốn, ngày mai đích thân mang đồ tới trước mặt anh.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Ngày mai? Còn trước mặt? Huống chi cô còn đang bị kẹt trong trại quân đội không ra được. Cho dù có ra được, nếu thật sự muốn trả lại anh, anh để cô tìm được anh chắc???
Vậy nên anh mới đặc biệt chọn thời điểm đó tặng cho cô chứ không phải tặng như bình thường, chính là tránh cho cô trả lại???
Hướng Vãn Vãn nghẹn lời không biết nói gì.
Cận Tập Ngôn lại nói: “Em còn chưa đủ tuổi, anh miễn cưỡng đồng ý đính hôn trước.”
“…..”
Hướng Vãn Vãn sửng sốt: “Anh ơi, anh có biết “dưa hái xanh không ngọt” không?”
Cận Tập Ngôn: “Không có dưa ăn thì mới nói như vậy.”
“…..”
Cận Tập Ngôn: “Nếu em cảm thấy đính hôn trước sẽ khiến mình thiệt thòi, thì sau khi em tập quân sự xong, anh đến đón em đi sửa tuổi, trực tiếp lãnh chứng luôn.”
“….”
Hai người mới xác định quan hệ có một ngày, đã lập tức đính hôn.
Nếu cô một mực phủ nhận, thì sau khi tập quân sự xong liền trở thành người đã có gia đình???
Từ lúc anh tìm thấy cô ở cổng trường đại học B, Hướng Vãn Vãn rõ ràng cảm thấy anh đang rất vội, như thể nếu hành động chậm một chút thì cô sẽ bỏ đi vậy.
Hai người xa cách nhau hơn hai tháng. Anh không khỏe, cô cũng không khỏe, Cô là một người rất ít khi khóc, nhưng trong hai tháng qua, số lần cô khóc thầm còn nhiều hơn mười mấy năm qua cộng lại.
Lúc này cô rất hoang mang, liệu quyết định trước đây của mình có phải là một sai lầm không?
Khoảng cách giữa hai người không hề được thu hẹp.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn anh tỉ mỉ chuẩn bị, Hướng Vãn Vãn liền muốn không quản điều gì mà đồng ý với anh.
Nhưng có những điều dường như đã được ấn định trước rồi.
Cùng lắm thì cô cố gắng thêm chút nữa.
Hướng Vãn Vãn hạ quyết tâm, cô chạm vào chiếc hộp đang để trong balo, thì thầm: “Em không có.”
Cận Tập Ngôn ở đầu dây bên kia thở nhẹ phào một hơn: “Ừm, ngoan.”