Rốt cuộc thì Thôi Cẩm Trạch cũng bắt đầu phát sinh xung đột với ta.
Ngồi trên xe ngựa, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, giọng nói rét lạnh: “Khi nãy ngươi làm cái gì vậy?! Ngươi có ý gì hả?”
“Rõ ràng huynh trưởng cũng thấy hết rồi mà, ta phải lòng tiểu hầu gia, ta thích chàng.”
“….Ngươi điên rồi đúng không? Trong nhà đã chọn lựa được hôn sự cho ngươi rồi, huống hồ thân phận của ngươi sao có thể so sánh với Khương tiểu thư, ngươi ngại nhà họ Thôi chưa đủ trò cười cho thiên hạ đàm tiếu hay sao?”
“Trò cười? Trò cười gì?”
Có thể thấy được hắn đang cực lực ẩn nhẫn cơn tức giận của mình.
Nhưng ta vẫn bày ra dáng vẻ khó hiểu, hỏi lại hắn: “Huynh trưởng đang nói gì vậy? Chẳng lẽ việc đón ta về nhà là trò cười của nhà họ Thôi sao?”
“Thôi Âm, ta đã từng nói rồi, ngươi phải biết thân biết phận, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta cũng còn nhớ huynh trưởng đã từng nói, nếu đã trở về thì ta chính là trưởng nữ của nhà họ Thôi. Chỉ cần có ngươi ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt ta.”
Ta khẽ cong khóe miệng, như cười như không nhìn hắn: “Còn chưa được nửa tháng mà đã thay đổi rồi cơ đấy.”
Trong mắt Thôi Cẩm Trạch lóe lên vẻ lạnh lùng: “Từ lúc ngươi quay về đến giờ đã từng có ai bắt nạt ngươi! Đừng quên ở vùng thôn quê huyện Mi kia người đã sống như thế nào! Bây giờ hưởng thụ cơm ngon áo đẹp ở nhà họ Thôi mà vẫn còn chưa hài lòng hay sao?! Nếu không nhờ nhà họ Thôi thì sao ngươi có thể xứng với dòng dõi của phủ Quận công? Thôi Âm, tất cả những gì mà bây giờ ngươi đang có đều là nhà họ Thôi cho ngươi!”
“Tất cả những gì bây giờ ta đang có?”
Ta cảm thấy rất buồn cười: “Ta có cái gì cơ? Là mấy bộ áo váy cũ Thôi Viện ném cho ta sao? Hay là sự ghét bỏ của phụ thân? Hay là thái độ hùng hổ hăm họa của người là huynh trưởng như ngươi?”
“Thân phận trưởng nữ của nhà họ Thôi còn chưa đủ sao?”
Thôi Cẩm Trạch lạnh nhạt nhìn ta, đã hoàn toàn mất hết phong độ: “Thôi Âm, ngươi nên cảm ơn chứ không phải chất vấn! Lúc trước bà ta ôm ngươi về Ung Châu, kể từ khi đó người đã không còn là con gái nhà họ Thôi nữa rồi. Bây giờ đón ngươi về kinh đều là lòng tốt của nhà họ Thôi.”
Ta nhìn hắn bằng bộ dạng uể oải, tựa lưng vào thành xe, ngắm nghía móng tay mình.
Trên mặt Thôi Cẩm Trạch hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã giận tái cả mặt lại, hắn mím môi nhìn ta, nói: “Không cần biết nhà họ Thôi đón ngươi về có mục đích gì nhưng thân phận trưởng nữ nhà họ Thôi bây giờ của ngươi là thật! Cuộc sống giàu sang phú quý sau này cũng là thật! Đã nhận được ích lợi thì ngươi nên biết thân biết phận, nếu ngươi còn không thành thật thì ta sẽ đưa ngươi về lại Ung Châu!”
“Vậy đâu có được, chẳng lẽ huynh trưởng chưa từng nghe được câu mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó à? Ta không về đâu.”
Ta nhìn hắn rồi bật cười, nhướng mày: “Yên tâm đi, sau này ta sẽ thành thật. Làm gì có ai muốn về nông thôn ở huyện Mi chọc phân cơ chứ.”
Một khi chiếc khăn che đậy sự xấu xa đã bị giật ra thì tất cả mọi người đều chẳng thèm giả vờ thêm nữa. Ta trở thành một sự tồn tại đặc biệt ở nhà họ Thôi.
Bọn họ không cho phép ta rời khỏi Đinh Lan Uyển, chẳng khác nào đang giam lỏng ta ở nơi đây. Hai đứa nha hoàn và bà vú được phái tới trông coi lại ngày càng lộng hành và trắng trợn hơn. Nhìn người mà đối đãi thôi, cơm nước đưa tới đều là cơm thừa canh cặn. Ấm trà trên bàn cũng rỗng tuếch chẳng có gì.
Thậm chí các nàng còn ăn trộm đồ của ta.
Số trang sức ít ỏi trong hộp cũng bị mất bảy tám phần.
Ta ngồi mài dao trong sân, bỗng dưng lại cảm thấy rất buồn cười, lập tức quay ra nói với Hòe Hoa: “Ta là tiểu nhân có thù tất báo, các nàng đối xử với ta như vậy, quả thật là ngu dốt không ai bằng.”
Hòe Hoa nhìn thoáng qua bốn phía, đè thấp giọng nói: “Diêu phi nương nương mời cô nương vào cung.”
“Dao đã mài xong nhưng chó còn chưa g i ế t, ta không đi đâu.”
“Sớm hay muộn cũng sẽ g i ế t thôi.”
“Ta muốn đích thân g i ế t.”
“Diêu phi nói Lam Quan đã biết người tới kinh thành, ngày nào hắn cũng phát cáu muốn tới đây tìm cô nương, sắp không ai ngăn nổi hắn nữa rồi.”
Ôi, cái tên ngốc đó! Hồi ấy ta dỗ dành hắn cứ đi với Diêu Cảnh Niên trước đi, ta nói dối rằng mấy hôm nữa sẽ tới tìm hắn.
Hắn nhất định đã tức điên cả lên.
Ta cười một tiếng, vừa lòng thưởng thức con dao đã được mài bóng loáng của mình: “Bảo hắn chờ chút đi, sắp xong rồi.”
“Hòe Hoa, tháng sau là ngày giỗ của mẹ ta, bản cô nương muốn g i ế t chó!”
Vốn dĩ ta đã định bỏ qua cho nhà họ Thôi bọn họ. Nào có thể đoán được lần này vào kinh lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Nghe nói mẹ kế Tô thị của ta mồ côi từ thuở nhỏ, sau này được nuôi lớn bên cạnh bà nội ta. Bà ta là con gái của dì cha ta, cũng biểu muội của ông già đó.
Nha hoàn hồi môn Tú Thanh của mẹ ta từng nói cho ta biết, sau khi mẹ ta tới nhà họ Thôi thì có một biểu cô nương qua lại rất thân thiết với bà ấy, tình cảm của hai người sâu nặng hệt như tỷ muội ruột thịt.
Ngươi nói xem có khéo không, Thôi Viện vừa hay nhỏ hơn ta đúng một tuổi.
Chuyện này nói lên điều gì?
Mẹ ta chân trước vừa bị bỏ, chân sau Tô thị đã gả cho cha ta, ngay sau đó lập tức mang thai.
Cái này phải trách ta, ngày trước lúc g i ế t cậu hai, ta quên hỏi ông ta rằng khi đó ngoại trừ ông ta ra có còn người nào bày kế hãm hại mẹ ta không.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ta, ngay cả ta cũng phải tới khi vào kinh mới được mở mang kiến thức, gặp được nhân vật như Tô thị và Dương di nương.
Hai kẻ khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao.
Quá trình thăm dò tin tức quả thật đã gặp rất nhiều khó khăn trắc trở. Bên cạnh cụ bà có một bà vú lớn tuổi, cũng được coi như đã nhìn Tô thị lớn lên.
Mấy năm trước bà ấy rời khỏi nhà họ Thôi, được người nhà đón về quê dưỡng lão. Lúc mới tới kinh thành ta còn chưa có nhiều mối quan hệ, cuối cùng vẫn còn phải nhờ đến Diêu phi trong cung giúp đỡ tìm hiểu một phen mới tính ổn thỏa.
Sau này nàng gửi cho ta ba chữ — có thể g i ế t.
Hôm đó ta đứng ở trong sân, giương mắt nhìn lên bầu trời trong xanh như vừa mới được gột rửa, hoảng hốt nhớ đến bài Bái Nguyệt Đình do mẹ ta hát.
Đúng thật là cao thủ, một âm mưu quỷ kế tuyệt diệu.
Tô thị lừa gạt mẹ ta, cậu hai lợi dụng vị biểu huynh kia, mỗi người đều có ham muốn của riêng mình, cùng nhau hợp tác, hoàn mỹ đến độ không có một lỗ hổng.
Lâu nay ta còn đang thắc mắc, nhà họ Thôi canh gác nghiêm ngặt như thế, vậy năm đó cậu hai lén ôm ta ra ngoài như thế nào, rồi lại dẫn mẹ ta trở về Ung Châu ra sao.
Tốt thật đấy, tất cả mọi người đều đạt được ước nguyện của mình mà không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.
Ngoại trừ mẹ ta và vị biểu huynh bị hy sinh kia.
Gió thu xào xạc, mưa chiều hoang vắng.
Một bộ hài cốt cuộn trong chiếu rơm.
Một đôi giày thêu thẫm ướt m á u đ ỏ.
Thế đạo này quả thực vẫn trước sau như một, làm người ta kinh tởm đến phát ói.
16
Năm hôm trước ngày giỗ của mẹ ta, ta gặp lại Lam Quan.
Bây giờ hắn khó lường vô cùng, nay đã trở thành ngự tiền đái đao thị vệ (*).
(*) Thị vệ được đeo đao trước mặt vua.
Năm đó hắn theo Diêu Cảnh Niên vào kinh thành, được nhà họ Diêu nhận làm nghĩa tử, đồng thời cũng tiến cung làm thị vệ.
Lam Quan trà trộn ở phố phường nơi thôn quê từ ngày còn nhỏ, sức lực lớn vô cùng, lại còn có một thân võ nghệ rất tốt.
Hơn nữa hắn còn là một kẻ chẳng hề sợ c h ế t.
Cũng bởi vì như thế nên khi hoàng đế bị ám sát, hắn chính là người đầu tiên xông lên g i ế t thích khách, cũng kịp cản cho hoàng đế một đao.
Từ đó hắn đã trở thành ngự tiền đái đao thị vệ. Tuy hắn không hề có lòng dạ, cũng chẳng biết đối nhân xử thế, lại còn là một kẻ ngốc, nhưng cũng vì như vậy nên trái lại càng được hoàng đế tín nhiệm.
Vài ngày sau khi ta bị nhà họ Thôi giam lỏng, Tô thị đột nhiên sai Dương di nương tới đưa cho ta một chiếc váy mới may. Váy lụa mỏng kết hợp với gấm vàng, trông xa hoa rực rỡ, lung linh sáng bừng.
Dương di nương cười tủm tỉm nói: “Thẩm công gia mới có đích tôn, ngày mai phu nhân sẽ đi tới quý phủ chúc mừng, tiểu thư mặc bộ váy này vào rồi cùng đi với mọi người nhé.”
Bọn họ tính toán tốt đến nỗi không khỏi làm ta nhướng mày.
Đích tôn của Thẩm công gia chính là con trai trưởng của công tử Thẩm Chiêu và Tam công chúa, e là toàn bộ triều dã và hoàng thân quốc thích đều sẽ tới quý phủ chúc mừng.
Đương nhiên Triệu thế tử của phủ Quận công cũng sẽ đi. Hẳn là muốn để ta ăn diện đẹp đẽ cho hắn ta xem xét trước đây mà.
Khó trách Dương di nương thân thiện tích cực như thế, bởi nếu ta không đi thì người phải đến phủ Quận công làm tục huyền sẽ là cô con gái Thôi Thù của bà ta.
Ta mỉm cười nhìn vẻ mặt ân cần của bà ta, đồng ý rằng sẽ đi.
Vốn dĩ kế hoạch của ta là vào ngày giỗ của mẹ ta, ta sẽ làm thịt bà ta luôn. Nhưng nếu bây giờ bọn họ còn muốn chơi thì ta đành phải theo đến cùng.
Hôm đầy tháng cháu đích tôn của Thẩm công gia, khách khứa trong phủ nối liền không dứt, náo nhiệt cực kỳ.
Đương nhiên Thôi Viện và Thôi Cẩm Trạch cũng đi cùng, một kẻ ngồi trong bàn tiệc của đám con em thế gia, nhàn rỗi đánh cờ. Một cô ngồi cùng các nữ quyến, ngồi bên bếp lò xúm xít vẽ tranh.
Ta mặc chiếc váy Dương di nương đưa tới, cũng xem như khá ngoan ngoãn thành thật. Chẳng qua lúc các nàng đang thưởng thức sân vườn của Thẩm công gia thì ta lại nằm nhoài trên lan can, nheo mắt rồi lười biếng ngáp một cái.
Khóe miệng há ra còn chưa kịp khép lại, tầm mắt đột nhiên lại chạm phải một đôi mắt sâu thẳm ở đình nghỉ chân cách đó không xa. Cơn buồn ngủ kia tan biến ngay lập tức, ta bỗng vực lại tinh thần.
Quý công tử có vóc người cao ráo, thanh thoát như ngọc, người mặc một chiếc áo bào màu tím xa hoa, mặt mày lạnh lẽo như tuyết kia đúng là Ngụy tiểu hầu gia.
Lần trước trêu chọc y chỉ bởi vì ta muốn cho vị Khương tiểu thư coi thường ta kia một chút giáo huấn mà thôi. Nhưng thái độ của ta với tất cả mọi chuyện trên đời vẫn luôn là ba phần hứng thú, ba phần xúc động. Vượt qua ba phần đó ta sẽ lại cảm thấy mất hết hứng thú, tẻ nhạt vô vị.
Tuy rằng dung mạo của Ngụy tiểu hầu gia quả thực đẹp đẽ hệt như trích tiên, nhưng thật ra ở trong lòng ta sự kinh ngạc than thở đó qua đi thì cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
Mặt mày của Lam Quan cũng đâu có kém gì, nhưng chẳng phải hắn vẫn cùng ta cầm một con dao g i ế t chó, đi chân trần khắp mười lăm huyện ở Ung Châu đấy thôi.
Từ thuở bé ta đã sống một cách vô cùng thực tế, mệnh không do ta định, vậy thì đi tới hoàn cảnh nào thì phải chấp nhận cách sống của hoàn cảnh đó.
Vừa giải quyết xong áo cơm no ấm thì mẹ ta đã c h ế t, chỉ còn ta giống như một linh hồn lang thang bị bỏ lại trên thế gian này.
Ta chẳng muốn phản ứng y thêm nữa. Nhưng giây phút đó ta lại trông thấy Khương Tri Hàm và Thôi Viện đang bước về phía mình. Cháu gái của Khương thái phó đi đến đâu cũng là ánh trăng rực rỡ được mọi người vờn quanh. Nàng vô cùng đoan trang, lúc che miệng cười trông cứ hệt như tiên nữ trên trời.
Nếu như không phải hôm nay lúc nhìn thấy ta, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ ghét bỏ và khó chịu thì có lẽ ta sẽ không thèm đi trêu chọc Ngụy Trường Thư thêm nữa.
Nàng chán ghét ta đến thế còn bởi vì hôm đó ở quán trà, ta làm người trong lòng của nàng bị thương.
Ta nghe thấy nàng nói với Thôi Viện: “Sao nàng ta lại tới đây vào dịp trọng đại như thế này? Vậy mà nhà muội vẫn dám thả nàng ta ra ngoài sao?”
Vườn của Thẩm công gia rất rộng, nơi đây có tiếng là cảnh đẹp nức tiếng Kinh thành.
Ngụy Trường Thư đứng ở đình nghỉ chân cách đó không xa, bốn phía cây cối xanh ngát và cũng rất yên ắng vắng lặng.
Bên cạnh y chỉ có một người hầu.
Ta đứng lên, các nữ quyến ngồi xung quanh đang trò chuyện vui vẻ, không có ai chú ý đến ta.
Ta đi tới đình nghỉ chân đó tìm y. Sau khi chào hỏi, ta hỏi y: “Vết thương của tiểu hầu gia đã ổn hơn chưa?”
“Vết thương nhỏ mà thôi, đã không có gì đáng ngại.”
Y vẫn giống hệt trước đây, thản nhiên mà lạnh lùng, xa cách lại tự phụ.
Nhưng giờ phút này ta chỉ muốn trêu chọc y, muốn xé toang vẻ đạo mạo kia ra thành một vết rách, muốn nhìn dáng vẻ y không còn đoan chính tự giữ như thế nữa.
Ta lặng lẽ liếm môi một cái, trên mặt vẫn mang theo vẻ yếu ớt bất lực, bước tới phía trước rồi khẽ nói: “Nếu đã không còn gì đáng ngại, người có thể cho A Âm xem qua được không? Để ta đỡ phải ngày nhớ đêm mong, không thể chợp mắt.”
Ta cúi thấp đầu, Ngụy Trường Thư vẫn đứng đó không nhúc nhích, chẳng hề trả lời rằng có được hay không.
Ta kéo ống tay áo của y: “Tiểu hầu gia, ta nhìn một chút là được.”
Giọng nói ấy chứa đầy khẩn cầu.
Ngụy Trường Thư vẫn đứng yên không hề cử động, nhưng gã hầu bên cạnh y đã xoay người sang chỗ khác, yên lặng lùi ra phía sau.
Thấy vậy ta liền kéo y tới ngồi trên băng ghế đá trong đình nghỉ chân.
Cũng mặc cho ánh mắt sâu thẳm của y đang nhìn chằm chằm vào ta, ta xốc ống tay áo bào màu tím của y lên, nhìn thấy vết sẹo đã lành kia bây giờ không cần băng bó bằng vải mỏng nữa.
Cánh tay y mạnh mẽ, rắn chắc, đường cong khỏe khoắn.
Ngón tay ta mơn trớn vết sẹo kia, vuốt ve rồi lại cầm tay y như lần trước.
Bàn tay y ấm áp, lòng bàn tay to rộng, vết chai mỏng hơi cộm tay ta.
Ta sờ bàn tay y, khóe miệng vẫn ngậm cười, giọng nói êm dịu: “Ngày nào ta cũng nhớ tiểu hầu gia, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, cả ngày trong đầu đều là hình bóng người.”
“A Âm biết rõ đối với bản thân ta mà nói, người ở nơi xa mà ta không thể chạm tới, nhưng ta không khống chế nổi bản thân mình, ta muốn đến gần người, muốn ngước nhìn người, dù chỉ có thể nhìn thêm một lần thôi cũng đã thỏa lòng ao ước.”
“Tiểu hầu gia, người có thể cho ta cơ hội này không?”
Đôi mắt của Ngụy Trường Thư dài hơn mắt đào hoa một chút, trông hệt như một đầm nước sâu không thấy đáy, bị bao phủ bởi một lớp sương mù quyến rũ. Cho dù y không cười thì vẫn cứ câu hồn đoạt phách (*).
(*) Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.
Y nhìn chăm chú vào ta, trong ánh mắt ấy còn mơ hồ giấu kín vài thứ ta không hiểu, đôi môi mỏng kia khẽ mím lại, y gọi ta: “Thôi cô nương….”
Tiểu thư thế gia hầu hết đều đoan trang thủ lễ, ta lại cứ muốn cho y biết rằng nữ tử lớn lên ở nông thôn thô bỉ như thế nào, rồi lại điên cuồng ra làm sao.
Y chỉ vẻn vẹn gọi ta một tiếng, ta liền nắm chặt lấy tay y, hơi dùng chút sức rồi đứng dậy ngồi vào lòng y.
Ta bám lên cổ y, chạm má vào mặt y rồi ghé vào bên tai y thì thầm: “Tiểu hầu gia, người gọi hãy gọi ta là A Âm đi.”
Thân thể y căng cứng, vành tai đỏ ửng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại toan đẩy ta ra.
Buồn cười! Ta đã g i ế t chó từ ngày nhỏ xíu, sức lực của ta mạnh mẽ tới cỡ nào cơ chứ.
Ta kề sát vào thân thể y, liều lĩnh ôm chặt lấy y, rướn người lên hôn môi y —
“Chỉ lần này thôi, tiểu hầu gia, người đừng từ chối ta…Ta thật sự quá thích người, thích đến nỗi sắp điên mất rồi….”
Trong đình nghỉ chân chỉ có hai chúng ta, ta bức thiết muốn chạm vào y, dùng sức bám chặt y lại, sợ rằng mình sẽ không thành công.
Sau đó tay y chợt đặt vào lưng ta, y dùng sức nhấc ta lên khiến ta lập tức biến sắc.
Ngay lúc ta cho rằng y muốn ném văng ta ra ngoài thì ta lại ngồi vào lòng y một lần nữa, có điều bây giờ đã đổi thành một tư thế càng chính xác hơn, thuận tiện để tay y đỡ sau gáy ta, chiếm cứ quyền chủ động.
Y đè ta sát lại gần mình hơn, đôi mi hơi rung động, rũ mắt xuống chủ động hôn ta.
Giây phút đó đầu óc ta trở nên trống rỗng.
Từ trạng thái vội vàng ban nãy, lập tức đã biến thành một kẻ ngốc.
Vốn dĩ ta dự tính sẽ chấm mút y một chút, khiến cho y cảm nhận được sự phóng đãng của ta, kết quả là y còn phóng đãng hơn cả ta.
Ta có chút không quá thoải mái, từ nhỏ đến lớn ta đã quen với việc chiếm lấy quyền chủ động trong tất cả mọi chuyện, lúc này tất nhiên là phải phản kích lại, vậy nên đôi tay ta bắt đầu không thành thật.
Kết quả chính là hai chúng ta ngồi hôn nhau ở giữa đình nghỉ chân, triền miên khó tách, suýt chút nữa đã kìm nén không được.
Chỉ tiếc là gã hầu trung thành tận tâm của y trông coi rất nghiêm ngặt, không cho bắt luận kẻ nào tới gần.
Cái ta muốn nhìn đến là dáng vẻ sụp đổ của Khương Tri Hàm và người nhà họ Thôi.
Bọn họ mất mặt thì ta lại càng vui sướng.
Ngụy Trường Thư xem như vẫn có vài phần tự chủ, lúc ta còn đang ngồi trong lòng y thì y đã kết thúc nụ hôn dài dằng dặc kia, ấn đầu của ta vào lồng ngực mình, y nói: “Chớ lộn xộn.”
Giọng nói ấy khàn đến nỗi không thể nghe nổi, tuy là lời cảnh cáo nhưng lại có vẻ khá đớn đau.
Trái tim của y đập nhanh tới nỗi sắp nhảy cả ra ngoài, thân thể căng cứng, khẽ khàng thở dốc.
Ta dựa vào lòng y, vươn tay ra ôm lấy y, khóe miệng chứa chút ý cười xấu xa mà y không thấy được, cố ý động đậy cơ thể.
Y kêu lên một tiếng, dường như đang cực lực kiềm chế, càng dùng thêm sức lực đè ta lại: “Thôi Âm, đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu cảnh cáo khi nãy đã biến thành một lời thỉnh cầu không thể nề hà.