Xinh Gái Có Gì Sai - Chương 27: Xin lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Xinh Gái Có Gì Sai


Chương 27: Xin lỗi


Thời Vũ luôn cảm thấy cơm cô mời tuần đó như công cốc, bởi vì cô vừa không nhận được lời cảm ơn của Lâm Phong Dự, vừa không nhận được sự nhìn nhận khác của anh. Thực ra lời này cũng không đúng, nói chuẩn xác thì nếu cô không chạy lên tầng bốn, Thời Vũ cô sẽ chẳng có một chút xíu liên quan nào với Lâm Phong Dự.

Bây giờ trong khối có rất nhiều người muốn xem trò, cứ muốn biết Thời Vũ và Lâm Phong Dự phát triển thế nào, dù phát triển ra sao đều sẽ là thú vui của mọi người.

Dẫu sao bây giờ cũng thịnh hành trò thánh học đi với người học hành bết bát, đừng nói chứ đôi này còn có rất nhiều người ủng hộ.

Khi biết được tin tức đó, Thời Vũ quả quyết vào diễn đàn của Trung học Trường Duệ. Với chủ thớt ủng hộ cô và Lâm Phong Dự đến với nhau, cô vô cùng muốn khen ngợi đối phương, nếu không phải vì bây giờ nghèo rớt mồng tơi, cô còn muốn gửi tiền qua cho đối phương luôn.

Thời Vũ kéo lấy Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng “thưởng thức” nội dung chủ đề đó.

“Mau xem này, người này nói tôi và Lâm Phong Dự quá xứng đôi. Thưởng cho bạn ấy thưởng cho bạn ấy.”

Nét mặt của Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi là không nỡ nhìn thẳng.

“Cái này cũng ổn, nói bây giờ thịnh hành kiểu kết hợp như vậy, thánh học với người học hành bết bát… Đây là ý gì, tôi là người học hành bết bát hả? Sao có thể nói tôi như thế, tôi chỉ không đặt tinh lực vào việc học thôi, nếu tôi cố gắng, Lâm Phong Dự còn có thể được thứ nhất chắc? Tôi làm thế không phải là không đoạt vị trí của cậu ta hay sao… Người này không thưởng.”

Khóe miệng Ngôn Nhan giần giật.

“Người này có ý gì, vậy mà nói con của tôi và Lâm Phong Dự nhất định vô cùng xinh đẹp, nghĩ giỏi quá đi, ngay cả tên đứa bé cũng đặt luôn rồi, trời đất thần thánh thiên địa ơi. Không có cơ hội nữa rồi, tôi sẽ không ở bên cậu ta cả đời, nghĩ cùng đừng có nghĩ, người này không thưởng.”

……

Ngôn Nhan không nhịn được nữa, vỗ đầu Thời Vũ. “Bà coi bà là công chúa hả, biểu hiện tốt thì tặng thưởng hậu hĩnh, biểu hiện không tốt thì lôi ra ngoài đánh cho mấy gậy.”

Thời Vũ ngẩng đầu, chớp mắt với Ngôn Nhan. “Không được hả? Nếu tôi mà giàu như bà, tôi sẽ tặng tiền cho họ. Nếu khen tôi thì ai cũng có phần… Còn những người mắng tôi, hu hu hu, tra ra họ là ai, cũng gửi cho một phong thư, mắng chết họ luôn.”

“Cảm ơn trời đất là bà không giàu.”

Trông Thời Vũ đầy đáng thương. “Người giàu như bọn bà chẳng hợp tiêu chuẩn một tẹo nào, phải để người ta biết hai bà là con nhà giàu chứ, phải khoe khoang vào, thể hiện một chút rằng tiền có thể mua được tất cả chứ…”

Ngôn Nhan không muốn để ý đến những lời lải nhải của Thời Vũ nữa. “Nếu giàu mà có thể mua cho bà im miệng thì tôi vui vô cùng.”

Sau đó Ngôn Nhan bị Thời Vũ đá cho một cú.

……

Chẳng bao lâu sau là được nghỉ, nhưng đối với học sinh lớp Mười một, kỳ nghỉ này không khiến người ta cảm thấy vui vẻ và hưng phấn, bởi họ phải học thêm. Thế là sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hai ngày nghỉ chẳng khác với cuối tuần là bao.

Thời Vũ làm phần trắc nghiệm xong thì nộp bài thi luôn, sau đó cùng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chạy ra ngoài trường uống trà sữa, cùng chơi trò chơi, chơi đủ rồi mới về lớp, nghe chủ nhiệm nói về các vấn đề khi được nghỉ.

Thời Vũ về đến nhà thì cảm nhận được mình đã bị lạnh nhạt, cu cậu Thời Vũ thi lên cấp Ba khá tốt, Thời Văn Tài và bà Đới Hân thấy ai cũng khen con trai ngoan của họ, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có một cô con gái.

Thời Vũ đùng đùng tức giận, vì thế bàn bạc với cu cậu Thời Vũ, bảo cậu chàng nhân lúc bố mẹ đang vui thì đi tìm họ xin tiền, có tiền hai chị em họ chia đôi, cu cậu Thời Vũ vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên, cu cậu Thời Vũ cũng rất bối rối. “Sao chị không đích thân đi tìm mẹ xin tiền?”

“Tao muốn biết mẹ có chủ động hỏi tao có tiền dùng hay không, chủ động cho tao tiền hay không.”

Cu cậu Thời Vũ sờ đầu, nhìn trần nhà, luôn cảm thấy nguyện vọng của Thời Vũ sẽ tan vỡ.

Khi Thời Vũ muốn ra ngoài và nhìn bố mẹ mình với vẻ đáng thương, nhưng bố mẹ cô coi như không trông thấy cô, Thời Vũ cực kì ấm ức, mắt đỏ hoe, nhịn không khóc.

Vừa ra khỏi khu chung cư, Thời Vũ đã bị cốt cách của mình làm cho giật mình, lập tức tự tưởng tượng thành một anh hùng, còn khi thấy hội chị em bạn dì tốt là Ngôn Nhan, Liễu Phi Phi và Tô Viễn Trạch, cô khen mình ngút trời.

“Mấy ông bà nói xem, tôi có khí phách chưa, rõ ràng hết tiền nhưng không tìm mẹ tôi xin tiền, tôi khí phách quá ấy chứ, có nghị lực quá đi, mấy ông bà nói xem, sao tôi lại tuyệt vời thế chứ?”

Tô Viễn Trạch nhìn Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi, trong đôi mắt đầy vẻ sốc, ý là, bạn trẻ Thời Vũ vẫn luôn thế này ư?

Ngôn Nhan liếc Tô Viễn Trạch: Phát hiện ra bộ mặt thật rồi chứ? Mau cách xa bà ấy ra, bây giờ cách xa vẫn còn kịp.

Tô Viễn Trạch hít sâu một hơi. “Nhưng mà, bố mẹ bà quá đáng thế, bà ra ngoài mà không biết đường hỏi xem bà có tiền hay không. Lần nào tôi ra ngoài, bố tôi cũng đưa cho tôi một tấm thẻ đen, để tôi quẹt thỏa thích.”

Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch một cái sâu xa, thoắt cái đã thật sự ấm ức. “Tôi chỉ có thằng em trai cho tôi một nghìn tệ, người so với người đúng là tức chết người mà. Tô Viễn Trạch ông đang cố ý làm tôi mất mặt đúng không? Thôi vậy, nể tình ông là chị em tốt của tôi, tôi quyết định tha thứ cho sự khoe khoang của ông.”

Liễu Phi Phi ngẫm nghĩ. “Có lẽ là bố mẹ bà biết em trai bà sẽ cho bà tiền nên họ mới không hỏi bà đấy.”

Thời Vũ lắc đầu. “Không phải đâu, chỉ là họ không để tâm đến tôi thôi, tôi tổn thương thật sự, tôi mặc kệ, hôm nay người tổn thương như tôi sẽ không trả một xu tiền nào, tiền hôm nay do ông bà trả hết.”

Liễu Phi Phi vô cùng cạn lời. “Nói cứ như bình thường bà từng trả tiền vậy.”

“Từng trả rồi mà.”

“Phải ha, kem năm hào, mua tận mấy que. Sau đó còn dương dương tự đắc bày tỏ kem năm hào này khó mua biết mấy, bây giờ căn bản không mua được, bởi vì đã là mệnh giá một tệ rồi, ăn kem năm hào, thứ ta ăn không phải kem, mà là hồi ức.” Liễu Phi Phi nhắm mắt lại. “Ông đây nói với bà biết bao nhiêu lần rồi, hồi nhỏ ông đây cũng không ăn kem năm hào, có hồi ức tuổi thơ cái rắm.”

Có chuyện này ư?

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Vậy bà càng nên cảm ơn tôi, bà xem đấy ngay cả hồi ức tuổi thơ bà cũng không có, tôi đã bù đắp lại hộ bà rồi.”

Ngôn Nhan vỗ vai Liễu Phi Phi, thôi, đừng so đo nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, Thời Vũ có thể tìm được loại kem năm hào ở xó nào đó thực ra chẳng dễ dàng gì, dẫu sao Ngôn Nhan cũng chưa từng thấy kem năm hào được bán.

Bốn người lên kế hoạch đi đâu chơi, mấy nơi như khu vui chơi, quán trà sữa, Thời Vũ đều chơi chán rồi, chẳng có chút gì lấy làm mới mẻ. Sau khi bàn bạc cả buổi, họ chẳng bàn ra được kết quả nào.

Thời Vũ xua tay. “Đi, tụi mình đến Trung học Minh Trí, chẳng phải trường đó được xưng là ngôi trường nhiều trai đẹp gái xinh sao? Tôi đến đứng ở cổng trường họ, để họ biết, cái gọi là gái xinh không xứng tầm thế nào.”

Trường Minh Trí và Trường Duệ đều là trường cấp Ba tư lập, cũng từng được cho là trường quý tộc. Nhưng trải qua mười mấy năm cố gắng, cả hai đều trở thành trường chuyên của những học sinh có thành tích xuất sắc, là sự tồn tại mà kỳ thi lên cấp Ba hàng năm rất nhiều học sinh chen nhau phá cửa, là trường chuyên giống trường Trung học Số Một, Số Năm và Số Chín.

Bởi vì đều là trường cấp Ba tư lập nên Trường Duệ luôn bị lấy ra so sánh với Minh Trí. Nhưng hai ngôi trường này lại có phong cách khác nhau. Trường Duệ nổi tiếng với phong cách thoáng, còn Minh Trí thì có tiếng với sự quản lý nghiêm ngặt. Tư tưởng quản lý trái ngược, song hiệu quả vô cùng nhất trí, thành tích của học sinh đều cực kỳ xuất sắc.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cũng không nói ra được là có cảm giác gì với trường Minh Trí, dẫu sao ban đầu khi lựa chọn trường, họ cùng từng suy nghĩ đến Minh Trí, chỉ là bị phong cách nghiêm túc của trường Minh Trí dọa bỏ chạy.

Hiệu trưởng trường Minh Trí là một người lạ lùng, cho những học sinh không thích học vào riêng một lớp, có học hay không cũng chẳng sao, nhưng đến muộn về sớm thì đừng có tới, bạn dám làm trái tác phong của nhà trường, hiệu trưởng dám khuyên bảo thôi học. Nghe nói ngày trước hiệu trưởng đó từng dạy ra rất nhiều nhân vật lớn trâu bò, vì thế muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không sợ những phụ huynh học sinh có tiền có thế.

Đổi sang cách nói khác, ở Trung học Minh Trí, bạn có trâu bò hơn nữa cũng phải khoác lên tác phong của trường thì mới có thể vào trường, cũng phải thu cái tôi của mình lại, nếu không thì xin lỗi, tự thôi học đi!

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vừa đồng ý, Tô Viễn Trạch đương nhiên có phản bác cũng vô ích.

Tô Viễn Trạch cảm thấy, không có chuyện gì mà lại đi tham quan trường người khác, đây là rảnh rỗi sinh nông nổi hả?

Nhưng thật sự đến Trung học Minh Trí rồi, Tô Viễn Trạch liền biết, mình đã hoàn toàn nghĩ sai.

Kiến trúc của Minh Trí khác hẳn với kiểu đơn giản của Trường Duệ, khá có phong cách thành lũy. Còn tất cả học sinh đều mặc đồng phục của Minh Trí, nam nữ biến thành từng sợi, trang trí cho khuôn viên trường đẹp một cách lạ kì.

Tô Viễn Trạch chậc chậc hai tiếng. “Hình như có rất nhiều gái xinh.”

Thời Vũ lườm Tô Viễn Trạch một cái cháy mắt.

Tô Viễn Trạch lập tức im miệng, nhưng lòng thầm cảm thấy đồng phục của Minh Trí thật xinh đẹp, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ rằng đồng phục trông quê mùa, tụi nam sinh thì mặc mà bảnh hẳn, còn hội nữ sinh thì trông phơi phới sức sống, đắp cho những chàng trai cô gái bình thường thêm mấy phần phong thái.

Thời Vũ cũng cảm thấy đẹp. Xinh đẹp quá đi, chẳng trách có người nói thi vào Minh Trí chỉ là vì bộ đồng phục, dù rằng giá cả bộ đồng phục của Minh Trí đắt đỏ, năm nào cũng trở thành chuyện khiến hội phụ huynh chửi mắng, thậm chí còn lên báo.

Ngôn Nhan nuốt nước bọt. “Hình như tôi nổi loạn rồi… Tôi hối hận vì không chọn Minh Trí rồi.”

Liễu Phi Phi gật đầu tỏ ý tán thành. “Tại sao trường mình không có đồng phục?”

Thời Vũ nhắc nhở họ. “Có mà, bộ đồ thể dục, phía trước có khóa kéo, quần áo to đùng cách mạng, quần có thể buông xuống bằng gấp ba chân tôi…”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng trợn mắt, ha ha, đó cũng được coi là đồng phục hả? So với Minh Trí nhà người ta, được coi thành cặn bã có được không?

Tô Viễn Trạch ho một tiếng. “Nói một chuyện khiến mấy bà vui nhé. Vào Minh Trí, bắt buộc phải mặc đồng phục, bảo vệ cũng dựa vào việc có mặc đồng phục hay không để cho người ta vào. Có người liền kiến nghị, như thế không được, không đủ nghiêm ngặt, ngộ nhỡ học sinh ngoài trường mượn đồng phục của Minh Trí rồi vào trường thì sao, vậy nên làm thế nào đây? Cho nên còn phải kiểm tra thẻ học sinh… Mấy bà đoán xem hiệu trưởng của họ nói thế nào?”

Thời Vũ không hứng thú.

Ngôn Nhan không hứng thú.

Liễu Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, càng không hứng thú.

Tô Viễn Trạch hơi ấm ức, nhưng vẫn nói nốt: “Hiệu trưởng của họ nói, người ta có thể mượn được đồng phục cũng là có bản lĩnh, đừng đi phá hoại người khác nữa. Với lại, mượn đồng phục cũng phải tới Minh Trí, chứng tỏ người ta có chuyện quan trọng, trường Minh Trí của họ tuy quản lý nghiêm ngặt, nhưng cũng không thể không có nhân tính, cho nên cứ để người ta thuận tiện là được.”

“Úi?” Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Phong cách làm việc này sao giống trường mình thế nhỉ?”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi trợn mắt. “Chuyện hiệu trưởng của hai trường là anh em ruột mà bà cũng không biết hả?”

Thời Vũ mông lung lắc đầu.

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan đã bị Thời Vũ đánh bại.

Khuôn viên Minh Trí đẹp vô cùng, học sinh cũng hừng hực sức sống trẻ trung. Còn mấy người Thời Vũ không vào được, bởi vì họ không có đồng phục của Minh Trí. Đây là vấn đề lòng tự trọng, học sinh Trường Duệ là kẻ thù không đội trời chung với Minh Trí mà lại mặc đồng phục của Minh Trí thì còn ra thể thống gì?

Thời Vũ quyết định xin bảo vệ cho họ vào xem, sau đó nhận được sự từ chối quả quyết.

Khuôn mặt Thời Vũ rất thản nhiên. “Tôi nghe nói bảo vệ của Minh Trí cực kỳ chí công vô tư, tôi chỉ đi thử xem thôi, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”

Ngôn Nhan: …

Liễu Phi Phi: …

Tô Viễn Trạch: “Cụm chí công vô tư dùng như vậy à?”

Thời Vũ trừng mắt, Tô Viễn Trạch lập tức ngoảnh mặt đi, cậu ta chưa nói gì cả.

……

Khi bốn người chuẩn bị dọn đường về phủ thì lại xuất hiện bất ngờ.

“Ơ kìa…” Tô Viễn Trạch chỉ về một hướng với vẻ rất ngạc nhiên.

“Gặp ma à?” Thời Vũ cáu kỉnh trợn mắt, song nội tâm lại chửi mắng chú bảo vệ kia, không nể mặt quá đi mất, chỉ muốn vào trường xem thôi mà nhỏ nhen không chịu cho phép.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn sang với khuôn mặt sốc nặng. “Vãi chưởng, thật sự gặp ma rồi.”

Rõ ràng là họ đến đây tham quan Minh Trí một cách rất tình cờ, song lại có thể gặp được Lâm Phong Dự, đây là vận may gì?

Thời Vũ kích động. “Tôi trông thấy ai vậy, đó là Lâm Phong Dự, mấy ông bà có trông thấy không?”

“Bọn tôi đều thấy rồi.” Mọi người đồng thanh.

Thời Vũ chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. “Vậy cậu ấy một mình đến đây làm gì? Chẳng lẽ nhà gần đây? Không đúng, nhà cậu ấy nghèo như thế, nhà cửa gần đây không rẻ đúng không?”

Đâu chỉ là không rẻ, là đắt cắt cổ mới đúng.

Sau đó họ đã biết Lâm Phong Dự muốn làm gì rồi, bởi vì Lâm Phong Dự đi đến cổng trường Minh Trí, anh muốn vào trong trường?

Thời Vũ nhìn sang mấy chị em tốt của mình. “Tôi nói mấy ông bà nghe, tuy Lâm Phong Dự đứng đầu khối mình ở trường mình, nhưng cậu ta là người chứ không phải thần thánh, cậu ta bị bảo vệ trường người ta ngăn lại cũng là lẽ thường tình, mấy ông bà không được cười nhạo cậu ta…”

“Không phải…” Tô Viễn Trạch nhìn sang cổng trường với khuôn mặt kinh ngạc.

“Ông ngắt lời tôi làm gì? Ông thật sự muốn cười nhạo hả? Thế không đúng, chúng ta làm người phải khiêm nhường, đi cười nhạo vào lúc này sẽ khiến người ta có ám ảnh tâm lý.”

Ngôn Nhan ho một tiếng. “Cái đó…”

Thời Vũ xua tay. “Tôi biết, đây là cơ hội tốt nhất để cười nhạo Lâm Phong Dự, nhưng tôi là kiểu người ném đá xuống giếng sao? Đương nhiên không phải, cho nên tụi mình phải giả vờ là không trông thấy Lâm Phong Dự, phải bảo vệ người đứng đầu khối mình bằng hành động thực tế…”

Liễu Phi Phi khẽ nói: “Lâm Phong Dự vào bên trong Minh Trí rồi.”

“Cái gì!” Thời Vũ khó mà tin nổi, xoay người nhìn, tuy Lâm Phong Dự đã đi vào được một lúc, nhưng vì anh không mặc đồng phục nên vừa liếc đã có thể nhìn ra anh.

Thời Vũ cáu điên, xông đến phòng bảo vệ cạnh cổng trường Minh Trí, trừng chú bảo vệ đứng tuổi kia. “Tại sao chú cho người vừa nãy vào trường? Rõ ràng cậu ta cũng không phải là học sinh của Minh Trí cơ mà? Chú thế này là biết rõ là sai mà vẫn cố phạm, vi phạm quy định của trường Minh Trí bọn chú, cháu phải báo cáo với hiệu trưởng của bọn chú là chú không làm tốt công việc của mình.”

“Cháu đi đi!” Chú bảo vệ ung dung.

“Gì ạ?” Thời Vũ như không nghe thấy lời đối phương nói. “Chẳng lẽ chú đi cửa sau mà có được công việc này, chống lưng của chú ghê lắm ư?”

Chú bảo vệ không nhịn được cười. “Cô bé nghĩ gì thế hả, cháu cũng là học sinh đúng không, về nhà làm bài tập đi.”

Thời Vũ hừ hừ hai tiếng. “Còn lâu đi chú, cháu phải đứng ở đây rồi báo cáo là chú đã cho người vào trường.”

Sau đó Thời Vũ phóng tầm mắt vào trong trường Minh Trí, nghĩ bụng có phải Lâm Phong Dự đó có quan hệ gì với chú bảo vệ này không, cũng không biết có thể vào trong thăm thú nhờ vào Lâm Phong Dự không nữa.

Vẫn là Ngôn Nhan kéo Thời Vũ, hỏi chú bảo vệ kia với khuôn mặt tươi cười. “Bạn cháu có gì nói đó, thực ra con bé chỉ đơn thuần tò mò sao bạn kia lại vào được thôi chú, chứ nó không có ý gì khác đâu.”

Chú bảo vệ quan sát họ một cái. “Ngày trước anh trai cậu ta là học sinh trường chú.”

Hóa ra là dựa vào anh trai.

Thời Vũ quan sát mấy người bạn thân, rất buồn bã phát hiện một chuyện, họ đều không dựa vào anh trai được, chỉ có thể buồn bã xoay người rời đi.

……

Ngôn Nhan kéo Thời Vũ đi. “Đi thôi! Nhìn kĩ thì Minh Trí cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là nhìn lần đầu thì đẹp thôi, chứ cũng chẳng khác gì với trường mình, không có gì đẹp cả, tụi mình không thèm nhìn, cho nên đừng nhìn nữa.”

Liễu Phi Phi và Tô Viễn Trạch vội hùa theo.

Song Thời Vũ không chịu đi. “Không, tụi mình phải nán lại.”

Ngôn Nhan đau đầu. “Cho dù bây giờ kịp mượn đồng phục thì chú bảo vệ kia đều nhận ra tụi mình rồi còn gì?”

Thời Vũ lắc đầu. “Hừ, không cho tụi mình vào, bây giờ có mời bọn mình vào tôi cũng không vào nữa, không thể làm mất mặt Trường Duệ được… Cho nên, tôi không đi là để đợi Lâm Phong Dự ra ngoài.”

“Đợi cậu ta làm gì?” Tô Viễn Trạch có dự cảm không lành.

“Tôi muốn theo đuổi cậu ta còn gì? Bây giờ chính là một cơ hội tuyệt vời, tôi đương nhiên không thể bỏ qua.”

Sau đó Thời Vũ quyết định ngây ngốc đứng đây đợi Lâm Phong Dự.

Ba người Ngôn Nhan thật sự rất muốn vờ như không quen biết Thời Vũ, nhưng bạn bè mình tự chơi, có khóc cũng phải tiếp tục chơi cùng.

Đợi rất lâu, rất lâu, cuối cùng Lâm Phong Dự cũng đi ra.

Liễu Phi Phi thở phào một hơi. “Thời Vũ, đến lượt bà rồi.”

Song Thời Vũ lại nhìn Tô Viễn Trạch. “Ông lên, cố lên.”

Khuôn mặt Tô Viễn Trạch đầy mông lung. “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi lên làm gì?”

Khuôn mặt Thời Vũ kiểu “sao ông lại thộn như thế”. “Lần trước có phải ông tìm Lâm Phong Dự nói cậu ta quấn lấy tôi không?”

“Đúng.” Tô Viễn Trạch là một đứa trẻ thành thực.

“Thế cậu ta có quấn lấy tôi không?” Thời Vũ đầy nghiêm chỉnh.

“Không.” Tô Viễn Trạch ngẫm nghĩ. “Đó không phải lời bà dặn tôi sao?”

Thời Vũ mặc kệ quá trình, chỉ quan tâm kết quả. “Dù sao ông cũng đã đổ oan cho Lâm Phong Dự, ông đã đổ oan cho cậu ấy, bây giờ đi xin lỗi cậu ấy, không phải là chuyện nên làm sao?”

Tô Viễn Trạch: “…”

Thời Vũ thở dài. “Ông yên tâm, tôi sẽ xin hộ ông, đồng thời cũng giới thiệu thân phận của ông với Lâm Phong Dự một cách rõ ràng, như thế thì cậu ấy sẽ không nghi ngờ tôi và ông có mối quan hệ không thể cho ai biết nữa, tôi thật sự thông minh quá đi mất.”

Tô Viễn Trạch: “…”

Thời Vũ: “Sao ông còn đứng đây, còn không đi xin lỗi Lâm Phong Dự hả?”

Xin lỗi, xin lỗi cái con khỉ ấy!

Tô Viễn Trạch vô cùng muốn cắt tình đoạn nghĩa với Thời Vũ, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh có hồn của Thời Vũ và động tác cố lên đáng yêu kia, cơn bực lập tức tiêu tan. Thôi, thôi vậy, tác thành cho cô ấy là được, dù sao mình cũng không chịu thiệt.

Thế là Tô Viễn Trạch đi về phía Lâm Phong Dự.

“Lâm Phong Dự.” Tô Viễn Trạch gọi Lâm Phong Dự lại.

Lâm Phong Dự thật sự ngẩn ra, không ngờ sẽ gặp người quen ở đây. Tay anh cầm một bộ bản sao tài liệu ôn tập, xem ra là lấy được từ trong trường Minh Trí.

Nét mặt Lâm Phong Dự hơi ngỡ ngàng, rồi mau chóng khôi phục như bình thường, đổi sang nhìn Tô Viễn Trạch bằng nét mặt khó hiểu, có vẻ không hiểu đối phương có ý gì.

Tô Viễn Trạch gãi đầu. “Cái đó… chuyện lần trước, xin lỗi nhé!”

“Hử?” Đôi mày Lâm Phong Dự khẽ nhíu.

“Thì chuyện tôi bảo cậu quấn lấy Thời Vũ ấy, cô ấy đã giải thích với tôi rồi, cậu không quấn lấy cô ấy, là tôi tự nghĩ sai, hôm nay gặp cậu, tôi liền xin lỗi cậu một câu…”

Lâm Phong Dự nhìn Tô Viễn Trạch mấy giây, không lên tiếng.

Lúc này, Thời Vũ chạy ra. “Lâm Phong Dự, cậu nhất định phải tha thứ cho Tô Viễn Trạch, vì hiểu lầm cậu nên cậu ta ăn không ngon ngủ không yên, chỉ muốn nhận được sự lượng thứ của cậu, cho nên cậu bắt buộc phải tha thứ cho cậu ta.”

Sắc mặt Lâm Phong Dự vẫn bình tĩnh.

Thời Vũ nói tiếp: “Thật đấy, cậu nhất định phải tha thứ cho cậu ta, như thế mới có thể thể hiện ra sự khoan dung độ lượng của cậu, thể hiện phẩm chất cao quý của cậu, mới có thể thể hiện được sự rộng rãi và thấu hiểu lòng người của cậu…”

Lâm Phong Dự tiếp tục trầm mặc.

Thời Vũ tiếp tục tiến lên: “Thật đấy, cậu ta đã biết lỗi rồi, vẫn một mực sống trong đau khổ. Chỉ bằng biểu hiện đó của cậu ta thôi, tôi cảm thấy cậu ta là một người tốt, nên tôi cho cậu ta trở thành chị em tốt của tôi rồi. Lâm Phong Dự, nếu cậu không tha thứ cho cậu ta, tôi sẽ thay mặt cậu ta xin lỗi cậu, bởi vì cậu ta là chị em tốt của tôi, chuyện của chị em tốt là chuyện của tôi, lỗi của chị em tốt là lỗi của tôi…”

Cuối cùng, Lâm Phong Dự nói: “Không phải, hai người đang nói gì đấy, cậu ta là ai?”

……

Mọi người cùng hóa đá.

Thì ra Lâm Phong Dự căn bản không nhớ Tô Viễn Trạch, cũng đã quên mất chuyện xảy ra ngày hôm đó…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN