CHƯƠNG 192
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Nhan Nhã Tịnh bỗng sức tỉnh, bên ngoài truyền tới giọng nói lo lắng của Nhan An Bảo: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải là trong phòng có chuột không?”
Nhan An Mỹ cũng rất quan tâm: “Mẹ, đừng sợ! Tuy An Mỹ cũng rất sợ chuột, nhưng An Mỹ sẽ bảo vệ mẹ.”
Nghe thấy giọng nói quan tâm của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nước mắt của Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà rơi xuống.
Cô đã đồng ý với hai đứa trẻ, sẽ cố gắng chấp nhận Hách Trung Văn, để chúng có ba, cũng có mẹ, cho chúng một gia đình hoàn chỉnh, nhưng vừa rồi cô suýt nữa đã nuốt lời.
Nếu cô thật sự xảy ra quan hệ với Lưu Thiên Hàn, sau này cô không có mặt mũi nào đối mặt với Hách Trung Văn!
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cố gắng không để hai đứa trẻ nghe ra giọng nói của cô mang theo tiếng khóc, cô cố tỏ vẻ khoan thai nói: “An Bảo An Mỹ, mẹ không sao! Vừa rồi mẹ nhìn thấy một con nhện, bị dọa giật mình, bây giờ mẹ đã không sao rồi.”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, bọn họ đều biết mẹ sợ nhện nhất, chẳng trách mẹ vừa rồi lại la hét dữ dội như vậy.
“Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ? Không cần An Mỹ ôm sao?” Nhan An Mỹ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, muốn vào trong phòng của Nhan Nhã Tịnh ôm mẹ mà bé yêu nhất, tiếp thêm can đảm cho mẹ chiến thắng con nhện.
“Mẹ, An Bảo cũng muốn ôm mẹ.” Tuy Nhan An Bảo trưởng thành sớm, luôn mang dáng vẻ của núi băng nhỏ, nhưng cậu bé ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh lại hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ.
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn Lưu Thiên Hàn, đùa chứ, nếu để An Bảo và An Mỹ nhìn thấy chuyện mà một con “nhện” to như vậy đang làm với cô, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được!
“Không cần không cần!” Nhan Nhã Tịnh vội nói: “Hai đứa mau về phòng đi ngủ, mẹ đã nằm trên giường rồi.”
“Ồ!”
Nghe thấy lời này của Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều có hơi thất vọng, tối nay không thể ôm được mẹ rồi, sáng mai nhất định phải tìm mẹ ôm một cái.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân của hai đứa trẻ càng lúc càng xa, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào một hơi, nhưng nước mắt ở khóe mắt của cô thế nào cũng không ngừng được.
Cô không thích khóc, khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng Lưu Thiên Hàn hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi của cô, tối nay còn suýt nữa cưỡng bức cô, cô thật sự rất ấm ức.
Nhìn thấy nước mắt của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn bỗng sực tỉnh.
Anh vậy mà chọc cho cô khóc rồi.
Trên người Lưu Thiên Hàn vẫn rất nóng, anh nôn nóng muốn làm gì đó, nhưng bây giờ, anh buộc phải nhịn.
Ở trong “bí tịch theo đuổi vợ” mà Nhạc Dũng soạn cho anh, có một điều rất quan trọng.
Dục tốc bất đạt.
Nếu anh bây giờ cưỡng ép, chỉ sợ cô sẽ hận anh cả đời.
Lưu Thiên Hàn lập tức ngồi thẳng người, anh không biết dỗ phụ nữ, nhưng anh thật sự không muốn nghe tiếng khóc của Nhan Nhã Tịnh, anh mặt mày đen xì, cố thử dỗ Nhan Nhã Tịnh: “Đừng khóc!”