Sau khoảng thời gia dài đằng đẵng cuối cùng mọi người cũng nghe thấy tiếng oa oa khóc của hai bé con.
Một lúc sau Nam được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Mẹ Ngọc chạy đến nhìn hai đứa bé mà vui khôn tả.
Thành cầm tay Nam rồi hôn lên tay cậu, có lẽ anh đang cảm tạ ông trời rằng cậu không sao.
Khi tỉnh lại đã là mấy tiếng sau.
Thành đang ngồi ben cạnh cậu.
– Con đâu rồi anh?
– Mẹ đang chăm sóc bên phòng bên, mọi người cũng ở đó.
Nghe Nam nói muốn gặp con anh chạy sang phòng bên cạnh rồi bế con sang.
Thành vẫn còn ngượng nên tư thế anh bế hơi cứng ngắc, còn một bé con là do mẹ bế.
Mẹ Ngọc đặt em gái vào bên cạnh cậu rồi lại đặt anh trai vào bên còn lại.
Nam nhìn hai đứa con của mình.
Đứa trai trông giống Thành hơn, môi thì giống cậu.
Còn em gái thì giống cạu hoàn toàn.
Nam mỉm cười sờ nhẹ hai đứa bé.
Không một từ nò có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của cậu bây giờ.
Đây là hai sinh linh mang dòng máu của cậu và anh.
– anh đặt tên cho con chưa?
– Đứa trai sẽ tên Phạm Minh Đức, đứa gái sẽ tên Phạm Ngọc Linh.
Nam cười gật đầu, đều là hai cái tên rất hay.
Hai bé con bỗng khóc lên khiến cậu hoảng hốt.
Mẹ Ngọc bên cạnh vội vàng bế một đứa lên rồi cho uống sữa.
Còn một dứa còn lại được bà vú bế lên cho ăn.
Mẹ Ngọc vừa cho cháu ăn vừa giảng giải:
– Bé con mới sinh ra nên cho uống sữa, pha ấm rồi cho uống.
Khi cho uống tay đỡ lấy cổ đứa bé…
Thành và Nam đều tập trung nghe giảng dạy.
Vì mới mổ xong nên cậu vẫn chưa được ăn gì.
Nhìn con uống sữa thì cậu cũng đói nhưng chỉ có thể uống nước.
Sau mấy ngày nằm ở bệnh viện cuối cùng cậu cũng được về nhà.
Cậu bế Ngọc Linh còn mẹ bế Minh Đức.
Ba Hiếu cười tít mắt lên ôm cháu, các dì giúp việc cũng chạy ra xem.
Cậu chia sẻ tấm ảnh hai bé con lên mạng xã hội thông báo đã sinh thành công.
Mọi người đều bình luận sôi nổi, đều khen hai đứa bé xinh đẹp dễ thương.
Cả nhà ai cũng nhận được lời chúc mừng từ bạn bè họ hàng.
Một tháng ở cữ đẫ hết, cuối cùng cậu cũng được thỏi mái hoạt động.
Hai bé con cực kì dính cậu có đôi khi cậu phải hai tay hai bé.
Mẹ Ngọc than thở:
– Hai đứa nhóc này quá dính con rồi, bây giờ nhỏ còn bế được, mai kia lớn hơn một tí thì sao mà bế được.
– Kệ đi mẹ, chắc lớn sẽ hết thôi.
Tuy nói chăm con cực khổ nhưng nhà đã mời thêm một bà vú để chăm sóc cùng, có mẹ và chồng giúp đỡ nên cậu cũng không vất vả lắm.
Lúc ăn come ba Hiếu lên tiếng thông báo:
– Hai bé cũng đã được một tháng, nên làm tiệc đầy cữ thôi.
– Đúng rồi, nên làm, làm to một chút, mời cả truyền thông đến đi.
Nam và Thành nghe ba mẹ nói vậy cũng không ý kiến gì.
Để chuẩn bị cho tiệc đầy tháng mọi người đều vất vả bận rộn.
Nam nhìn hai bé con đang nằm trong lôi mở to mắt nhìn cậu, ấm áp nói:
– Hai đứa các con làm cả nhà rối tung rối mù lên rồi, phải nhanh lớn biết chưa.
– Aaaaa…
Nam nghe hai đứa con kêu ê a thì phụt cười.
Nghe thấy Minh đến chơi cậu bế hai đứa ra tiếp đón.
– A con tui, trời ơi dễ thương quá.
– Đó là điều đương nhiên, Việt có đến không?
– Có đến, đang ở ngoài khi với Thành.
Nam nhìn Minh cứ ấp úng liền biết cậu có chuyện muốn nói:
– Mày nói xem nào, cứ ấp úng.
– Thì…!tao và Việt sẽ kết hôn vào tháng sau.
Nam nghe thấy vậy liền vui vẻ chúc mừng, Việt là người tốt nên sẽ không làm chuyện có lỗi với Minh, như vậy cũng yên tâm.Hai người ngồi tám chuyện một lúc thì hai người kia cũng đi vào.
– Mai tổ chức tiệc đầy tháng rồi, hai người ở lại đây luôn đi.
– không cần đâu, mai bọn này tới sớm.
Sau khi hai người bọn họ đi anh lại gần ôm Minh Đức.
Bây giờ anh đã thành thục hơn, ngay cả khi đêm bé con thức dậy khóc cũng là anh tỉnh dậy ôm con.
Anh cũng đảm nhận việc tắm rửa ho hai đứa bé.
– Tiệc đầy tháng mời nhiều người không anh?
– Khoảng gần trăm người.
Nam nghe vậy thì giật mình nhìn anh, nhiều như vậy, lại còn có truyền thông đến, cậu sợ mình không ứng phó được.
– Yên tâm đi, có anh ở đó mà.
Nam ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hai đứa con lại khóc đòi sữa.
Hai người phân ra mỗi người chăm một đứa.
Lúc hai đứa đi ngủ cũng đã gần khuya.
Hai người tắm rửa xonh liền lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, các nhà tạo mẫu đã đến và chuẩn bị mọi thứ cho cậu.
– Thật không ngờ có thể chuẩn bị cho ngày đầy cữ của cậu.
Nam nghe nhà tạo mẫu nói cũng cười cười, ngay cả chính cậu cũng không thể ngờ được mình cũng có ngày hôm nay, là một ngày hạnh phúc.
Cậu chuẩn bị xong cũng là lúc mẹ Ngọc cùng bà vú bế hai đứa bé vào.
Hôm nay chúng mặc quần áo đẹp tay ôm đồ chơi nhìn cậu.
Nam chạy đến hôn mỗi đứa một cái.
– Con trai của ba thật dễ thương!.