Có nhất thiết là phải chèn vào ba chữ vị hôn thê không?
“Đừng có gọi tôi như vậy, gớm thật.”
Tạ Tranh không bài xích ba từ này, nhưng, nếu được thốt ra từ miệng của hắn thì khác.
“Được thôi, vợ yêu.”
Dứt lời, Mặc Kinh Vũ bắt đầu bật chế độ diễn viên nhập vai nhanh xuất sắc nhất, hắn ân cần lau đũa và muỗng rồi thêm bớt gia vị cho vừa miệng xong xuôi thì đặt sang chỗ của Tạ Tranh.
Kéo cô ngồi xuống.
Tạ Tranh dường như hiểu ý của hắn, cô không phản kháng, ngược lại còn rất ngoan ngoãn làm theo.
“Ngại quá, để thầy phải đi lấy bữa sáng giúp em, xin lỗi thầy nhé.
À, chiếc bánh mỳ lúc nãy em còn chưa ăn hết nữa.
Dạo này em ý thức được cần phải chăm sóc bản thân thật tốt, nên ăn uống rất đầy đủ và đều đặn.”
Tạ Tranh cố ý nói cho những người cần nghe thì nghe, chẳng nhẽ không có người đó thì cô chết chắc? Huống gì lại là một tên có nhân cách không đàng hoàng.
Lúc trước mắt cô cũng mù lắm mới nhìn trúng anh ta.
Mặc Kinh Vũ trông điệu bộ đanh đá kia thì lắc đầu cười, lúc này hắn mới quay sang nhìn Nguyên Khải và Phương Thảo.
Nét diễn ngạc nhiên của hắn quả thật không thể chê vào đâu được.
“Các em đứng đây từ lúc nào vậy? Có muốn ngồi xuống ăn cùng không?”
Trong mắt của hắn, hai người kia cứ như vô hình vậy, chẳng có tí trọng lượng nào.
Nguyên Khải bị coi thường thì tức lắm, vốn quen tính công tử nhà giàu, lại thêm phần bạn gái đứng cạnh nên sĩ diện cao hơn bình thường, anh ta kéo tay Phương Thảo bỏ đi, cô bạn đi cùng hai người họ cũng vội chạy theo sau.
Mặc Kinh Vũ liếc mắt sang Tạ Tranh thì phát hiện cô đã chén xong nửa bát phở rồi, điệu bộ cũng chẳng quan tâm đến sự đời lắm.
Đúng là biết cách hưởng thụ.
Mọi chuyện diễn ra trong nhà ăn đều nhận được sự quan tâm chú ý của tất cả những người ở đó, ánh mắt của họ khi nhìn Tạ Tranh lại có thêm sự phân biệt.
Ăn xong, Tạ Tranh thản nhiên gặm hết phần bánh mì còn lại, cô còn mua thêm một chai nước hoa quả mới chịu lê thân về phòng học.
Ở lớp cũng vậy, các bạn nữ đều xa lánh cô, bọn họ nhìn bức ảnh trong điện thoại rồi nhìn Tạ Tranh bĩu môi tặc lưỡi.
Giờ toán hôm nay sẽ có bài kiểm tra, nhìn con số không tròn trĩnh trên giấy Tạ Tranh không khỏi thất vọng.
Thế quái nào, cô lại ăn trứng ngỗng chứ, rõ ràng ngày hôm đó trước khi rời nhà cô đã thành khẩn thắp hương rồi mà.
Cuối giờ, hắn đợi cô sẵn ngoài xe, vừa thấy bóng dáng cô đi đến liền vứt cô vào xe rồi nhấn ga chạy vèo vèo.
“Ngày kiểm tra toán em đã làm những gì?”
Hắn hỏi.
Tạ Tranh tỉnh bơ thao thao bất tuyệt về những thứ mà cô ăn uống và giải trí.
Đến cuối cùng thì Mặc Kinh Vũ nhận được một chút gì đó liên quan đến môn toán nhưng nó lại nằm ở thế lực tâm linh.
Thật ra trong tất cả các môn, chỉ có toán là cô yếu nhất, những môn còn lại đều nằm ở mức khá.
Hết cách, hắn chỉ còn cách kèn cho cô thôi, ai đời lại để chồng dạy toán nhưng vợ lại vì rớt môn toán mà không tốt nghiệp chứ.
Bấy giờ Tạ Tranh mới chú ý đoạn đường về nhà hôm nay có hơi lạ.
Đoán được ý của cô, hắn giải thích.
“Ông Tạ đi câu cá rồi, bảo tôi trông chừng em.”
Dù cho cô có phản đối hay không Mặc Kinh Vũ cứ thế mà đưa cô đến nhà riêng của hắn.
Căn phòng này là đối với Tạ Tranh mà nói là nơi có kỉ niệm đáng quên nhất.
Những đồ đạc bị cô phá hoại đều đã được thay mới, hơn nữa còn rất sạch sẽ và thoang thoảng mùi hương dễ chịu.
Đột nhiên, hắn nhìn cô một cách rất lạ.
Tạ Tranh có linh cảm không tốt, cô cảnh giác mà giữ khoảng cách với hắn.
Mặc Kinh Vũ cất giọng trêu chọc.
“Tiền của tôi khi nào mới có? Nhóc định ăn quỵt à?”
Cô ngẩng người, tiền gì cơ, cô thiếu tiền hắn lúc nào chứ? Thấy Tạ Tranh không trả lời, hắn nói tiếp.
“Lần đầu của tôi bị nhóc cướp, lúc đó tôi nhớ nhóc mạnh miệng lắm mà nhỉ.
Gì mà năm trăm một đêm cơ đấy, tính ra thì ta đã hai đêm rồi, tổng là một triệu…”
Mặc Kinh Vũ còn chưa nói hết thì đã bị Tạ Tranh lấy tay bịt miệng hắn lại, hai má cô đỏ như đốt, dáng vẻ ngượng ngùng này thật sự rất buồn cười.
“Còn dám nói? Chú đã chụp ảnh của tôi còn gì, xóa tấm ảnh kia tôi trả tiền cho chú.
Không thì miễn bàn nhé.”
Tạ Tranh vẫn còn ghi hận vụ hắn dám chụp ảnh của cô như thế, bây giờ lại còn mặt dày mà đòi tiền nữa cơ đấy, đúng là gợi đòn mà.
Hắn gỡ tay cô xuống, trong đáy mắt hiện rõ sự thích thú.
Hắn tặc lưỡi.
“Hay là thế này, tiền thì tôi không thiếu nhưng nếu bài kiểm tra lần tới nhóc trên trung bình thì tôi sẽ suy nghĩ về chuyện xóa tấm ảnh.”
Lập tức mắt Tạ Tranh sáng lên, nói thật lòng cô cũng chẳng có tiền mà trả cho hắn đâu.
Chỉ là trên trung bình thôi mà, chuyện nhỏ.
“Hứa nhé.”.