“Cái này không tính, là do tôi bị tiếng sét làm giật mình mới la lên.”
Tạ Tranh trợn mắt bĩu môi, cô chồm lên trước cãi cho bằng được.
Mặc Kinh Vũ đương nhiên là không chịu rồi, luật đã giao thì phải theo đó mà làm.
“Không được.
Nhóc đã thua rồi.”
Cô như đứa trẻ giẫm chân đành đạch ăn vạ.
Nhưng mà ai biểu hắn lại thuộc tuýp người tàn nhẫn chứ, nhất quyết không cho cô cơ hội thứ hai.
Đoán tình hình bất lợi cho mình, Tạ Tranh định dùng tới vũ lực.
Cùng lúc này, Mặc Kinh Vũ quay người đi vào trong bếp, Tạ Tranh nghĩ rằng hắn muốn trốn nên đã kéo tay hắn lại.
Ai ngờ, lực kéo quá mạnh không kiểm soát được nên Mặc Kinh Vũ bị ngã ra sau.
Hai cơ thể cùng lúc ngã xuống chiếc sofa đặt sát tường, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.
Hai má Tạ Tranh bất ngờ nóng rang, tim đập thình thịch cứ như sắp nổ tung.
“Em như vầy là đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi sao?”
Hắn nói nhỏ.
Có lẽ Tạ Tranh không biết khuôn mặt đáng yêu của cô một khi mắc cỡ lại trở nên rất quyến rũ, mùi hương cơ thể thoang thoảng quanh mũi của hắn làm cho vài bộ phận không chịu nằm yên.
“Chú đừng có manh động đó.”
Vừa nói cô vừa đẩy hắn ra, nhưng khi bàn tay vừa chạm lên vùng cơ ngực săn chắc lại có cảm giác bóp thật đã tay.
Không ngờ, người đàn ông xấu xa như Mặc Kinh Vũ lại có thân hình rắn rỏi như vậy.
Mặc Kinh Vũ bị hành động của Tạ Tranh làm phân tâm, hắn còn tưởng bản thân là sói sắp được ăn thịt thỏ mà nào ngờ được con thỏ này không biết sợ chết.
Nó lại còn dám trêu ghẹo lại sói.
“Đây có được gọi là xâm hại không hả?”
Hắn lạnh lùng nói.
Tạ Tranh giật mình vội đẩy mạnh hắn rồi ngồi chỉnh tề lại.
Những lúc như này không hiểu sao đầu óc của cô rất sáng suốt.
“Hôn thê và hôn phu làm chuyện gì cần người khác cho phép?”
Dứt lời lập tức cô chuồng nhanh vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại, chậm một lúc nữa lỡ như thật sự làm chuyện gì thì lại toang mất.
Nằm trên giường, trong đầu cô nhớ lại hình ảnh ngượng ngùng lúc nãy, có phải ông trời quá ưu ái cho hắn rồi không? Sở hữu nhan sắc đẹp như vậy, nếu như giữa hắn và cô chỉ đơn thuần là gặp nhau trên trường có lẽ Tạ Tranh đã thích hắn rồi.
Nhưng, khi nghĩ đến đây thì Nguyên Khải cùng những ký ức trước kia ùa về.
Anh từng rất ấm áp, rất yêu thương cô…!Tuy nhiên, sao đó lại là người khiến cô tổn thương nhiều nhất.
Cứ như thế, cô khóa cửa suốt cả đêm, nhà của hắn thuê chỉ có một mình phòng ngủ duy nhất đã bị cô chiếm Mặc Kinh Vũ đành ngủ ngoài sofa lạnh lẽo.
Sáng hôm sau còn phải thức sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Đến khi Tạ Tranh tỉnh dậy thì đã thấy đồng phục được ủi ngay ngắn treo trong phòng tắm, bấy giờ cô mới nhớ đến chuyện hôm qua ai đã giúp cô thay quần áo.
Tạ Tranh lắc đầu lia lịa, cô trấn an bản thân rằng không phải Mặc Kinh Vũ giúp cô thay nhưng câu nói ngay sau đây đã đánh sập toàn bộ hy vọng.
“Sau khi giúp em thay đồ tôi đã giặt sạch vết máu rồi, thế nào, thấy tôi có giỏi không?”
Giỏi cái khỉ nhà hắn.
Tạ Tranh hoang mang hỏi lại.
“Chú giúp tôi thay?”
“Đương nhiên rồi.”
Tạ Tranh giờ đây đang suy sụp trong phòng tắm, mặc dù đã trải qua hai lần nhưng làm sao cô chấp nhận được điều này chứ.
Mặt mũi nào mà nhìn người, nhìn đời nữa đây.
Cô biết ăn nói sao với tổ tiên Tạ gia?
…
Bầu trời sáng hôm nay rất đẹp, không giống như đã trải qua một trận mưa bão.
Hôm nay hắn không có tiết nên chỉ đưa cô đến trường rồi quay về.
Tạ Tranh chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Đi học vui nhé, trưa nay tôi đến đón nhóc cho nên đừng có chạy lung tung.
“
“Tôi không phải con nít.”
Cô lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đóng sầm cửa lại, quay người bước vào trường.
Sự xuất hiện của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong đó có cả Lưu Phương Thảo.
Chờ đến khi xe của hắn rời khỏi, bọn chúng mới đi ra.
Ả ta khoanh tay trước ngực, cùng một số nữ sinh khác bước lại chắn trước mặt của Tạ Tranh, kiêu ngạo nói.
“Bị Nguyên Khải vứt bỏ bây giờ lại quay sang dụ dỗ thầy Mặc? Sao cô mặt dày quá vậy?”
Tin được không, mấy lời chanh chua này là từ miệng của hoa khôi thốt ra đó, thật thắc mắc không biết cái danh hiệu hoa khôi này từ đâu ra nữa.
Tạ Tranh không đáp lời, quay người tìm đường khác mà đi.
Chỉ là đám nữ sinh này cố ý gây chuyện không muốn cho cô đi.
“Tránh đường.”
Tạ Tranh không cảm xúc nói.
Một kẻ trong đó liền túm tóc cô kéo ngược ra sau, chỉ tiếc cho kẻ đó còn quá non dại bị Tạ Tranh phá đòn còn ăn thêm một cước.
Từ bé, ông nội đã cho cô tham gia các lớp học võ, thế nên đám người này chẳng thể làm gì được cô.
Còn về tại sao cô lại hiền lành, không đánh trả ngay từ đầu là vì có lý do cả..