“Nhưng mà ông nội…”
Tạ Tranh chưa nói hết mấy lời trăn trối thì đã bị người của ông nội vác ra ngoài như vác một khúc gỗ.
“Chúc cô Tạ Tranh thượng lộ bình an.”
Bọn họ mặt lạnh tanh nói xong thì quay vào nhà đóng sầm cửa lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cảm xúc của cô.
Tạ Tranh ngồi trước cửa nhà đưa tay đỡ trán, cố trấn an bản thân chỉ là giấc mơ thôi, nhưng cái nắng nóng bên ngoài đang thiêu đốt cơ thể cô nó lại quá mức chân thực.
Tạ Tranh không thể cười, không thể khóc, càng không thể cứ ngồi đây chờ bị thiêu chết.
Ông nội của cô đã nói rất rõ ràng nếu không thể tốt nghiệp thì không cần về nhà nữa nhưng từ đây đến lúc thi còn tận mấy tháng trời.
Hiện giờ đi tìm một chỗ ngủ trước mới là quan trọng.
Tạ Tranh mở trong vali ra xem phát hiện có vài trăm nghìn trong đó, cô không nghỉ nhiều liền bắt một chiếc taxi chạy đến nhà của Tạ Yên Yên.
Tuy nhiên, Tạ Nhất đã nhanh hơn cô một bước, ông đã liên lạc cho Tạ Yên Yên trước rồi.
“Tranh Tranh à, lần này chị không cứu nổi em đâu, ông nội vừa gọi cho chị xong ông cấm chị chứa chấp em.
Vì vậy em tự lo đi nhé.”
Tạ Yên Yên nói vọng ra từ bên trong chứ không dám mở cửa.
Xem ra lần này ông nội thật sự nghiêm túc chỉnh đốn cô rồi.
Tạ Yên Yên không thể giúp em gái nhưng có thể vì em gái mà cầu nguyện cho em đậu tốt nghiệp.
Tạ Tranh vác hai chiếc vali lang thang trên đường từ sáng đến chiều, mà không biết đi về đâu.
Cô ngồi trên vỉa hè, hướng ánh mắt mệt mỏi nhìn vào dòng xe cộ đông đúc tấp nập trong lòng trống rỗng, trong bụng cũng trống nốt.
Mỗi lúc đói cô lại nhớ về mấy món ăn của Mặc Kinh Vũ.
À đúng rồi, sao cô không đến nhà của hắn nhỉ? Nghĩ là làm, Tạ Tranh hớn hở chạy đến chung cư của Mặc Kinh Vũ đang ở điên cuồng bấm chuông.
Mặc Kinh Vũ đang tắm dở bên trong nghe tiếng chuông thì thắc mắc.
“Đi mua đồ ăn thôi mà mất cả tiếng đồ hồ.”
Lúc nãy có một người bạn đến nhà hắn chơi, nhưng mà cậu ta đói quá nên ra ngoài mua chút gì để ăn rồi.
Mặc Kinh Vũ tranh thủ lúc này để tắm gội một chút, cái nóng làm cho hắn thích được ngâm trong nước mát.
Tiếng chuông ngày một dồn dập hắn chỉ vội quấn một cái khăn ngang eo và một cái trên cổ, vừa mở cửa hắn vừa càu nhàu.
“Còn bấm chuông nữa thì đừng trách tôi bẻ gãy tay cậu đó…”
Hắn đứng hình khi nhìn thấy Tạ Tranh đang đứng đó.
Tạ Tranh mắt chữ A mồm chữ O, hình như cô đến không đúng lúc thì phải.
Đúng lúc này, Mặc Kinh Vũ trông thấy từ xa cửa thang máy mở ra, hình như là bạn của hắn về.
Lập tức hắn kéo cô vào trong và hai chiếc vali rồi đóng sầm cửa lại.
Tạ Tranh bị cơ bắp của hắn làm cho đầu óc mơ hồ, hai má thì đỏ hết cả lên nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã kéo cô vào phòng ngủ.
“Ở yên đây, không được lên tiếng, không được ra ngoài.”
Nói xong hắn định quay người bước đi thì bị Tạ Tranh kéo lại, chỉ là tay của cô nắm nhầm chiếc khăn đang quấn trên eo khiến cho nó tuột xuống đất.
Mặc Kinh Vũ phát hiện bên dưới hơi mát mẻ liền nhìn xuống thì đã thấy cơ thể mình trầ.n trụi từ khi nào.
Cả hai đồng loại hét lên, Tạ Tranh xấu hổ tới mức chỉ muốn chui xuống đất, cô trùm chăn lại miệng liên tục nói xin lỗi.
“Tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Mặc Kinh Vũ che lại thân thể, kéo tung chăn ra rồi dùng tay bịt miệng của Tạ Tranh.
“Im lặng.”
Dứt lời bên ngoài lại vang lên tiếng chuông.
Một lúc sau, Mặc Kinh Vũ ra mở cửa, bên ngoài là một chàng trai mang phong cách thể thao trên tay là túi đồ ăn to, anh ta có nụ cười đẹp hơn cả nắng.
“Gia Khánh, hôm nay tới đây thôi cậu về đi nhé.”
Nói xong hắn định đóng cửa thì bị tay của Gia Khánh chặn lại.
“Cậu đuổi tôi à?”
Gia Khánh không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại như thế, anh rất khó chịu.
Mặc Kinh Vũ thì khác, hẳn tỉnh bơ nói.
“Đúng vậy, tôi vừa mới đuổi cậu.”
Gia Khánh dĩ nhiên là không chịu rồi, anh đã mua rất nhiều đồ ăn đó, làm sao quay về được, huống gì bọn họ còn chưa uống với nhau vài ly mà.
Gia Khánh từ nước ngoài bay mười mấy tiếng về nước đã chạy ngay tới chỗ của hắn rồi, bây giờ nói đuổi là đuổi, ai mà chịu được chứ.
Huống hồ Gia Khánh lại là người cứng đầu.
Anh biết bản thân không thể xông vào trực diện trong đầu liền nảy ra mưu hèn kế bẩn.
Anh đưa tay kéo chiếc khăn che nửa thân dưới của Mặc Kinh Vũ xuống nhân lúc hắn chỉnh lại khăn thì chạy vào nhà.
“Gia Khánh…!Tên mặt dày này.
Đứng lại cho tôi.”
Chỉ trong vòng chưa tới mười phút, hắn đã bị tuột đến hai lần, đúng là bất hạnh mà.
Gia Khánh vừa vào nhà liền phát hiện có gì đó không đúng, anh chỉ tay xuống kệ để giày nghiêm mặt.
“Mặc Kinh Vũ, cậu nhân lúc không có tôi dẫn người cô gái khác vào nhà à? Khốn nạn.”.