Hôm sau, Diệp Mộng Vy một mình đến điểm hẹn, nhà hàng Phong Hoa.
Cô ăn mặc kín đáo, đi thẳng vào phòng riêng, xung quanh có không ít người chú ý đến, chỉ sợ bị nhận ra, cô liền nằm bẹp tại đây mất!
Diệp Mộng Vy vào phòng, người được hẹn đã đến từ bao giờ, cô cởi khẩu trang và kính râm, nhìn người ngồi trong phòng, vừa định lên tiếng chào hỏi, hai mắt cô liền mở lớn, quay người định rời đi, người bên trong liền lên tiếng, lạnh giọng hỏi:
_ Cô Diệp đến rồi, sao không vào ngồi đi?
Diệp Mộng Vy từ từ quay lại, thay đổi sắc mặt, bình tĩnh vuốt tóc ra sau, ngồi xuống đối diện với Hoắc Vũ, mỉm cười chào hỏi:
_ Xin chào, tôi là Diệp Mộng Vy, người sẽ hợp tác quảng cáo với bên Công ty giải trí Hoà Hoãn.
Còn anh là…?
_ Hoắc Vũ, người quản lý Công ty giải trí Hoà Hoãn.
Không ai có được ưu ái này như em đâu, thấy tôi đủ chân thành không?
Diệp Mộng Vy mỉm cười, gật gật đầu đáp:
_ Chân thành, nhưng sự ưu ái như này, tôi ở Tử Đại cũng có.
Bây giờ có thể nói đến hợp đồng hay không?
Diệp Mộng Vy cứ như hoàn toàn quên mất người trước mắt này là ai rồi! Hoắc Vũ biến sắc, đứng lên đi đến trước mặt cô, chống tay xuống bàn, nhướn mày hỏi:
_ Diệp Mộng Vy, em thật sự đã quên tôi là ai rồi sao? Hay là em muốn, tôi kể lại cho em nghe những chuyện ở quá khứ? Hửm?
_ Hoắc tổng, anh đang nói gì vậy? Tôi đến đây chỉ vì hợp đồng, nếu như anh nói chuyện ngoài lề, vậy tôi xin phép về trước.
Hoắc Vũ tức giận, giữ chặt bàn tay của Diệp Mộng Vy, lớn tiếng nói:
_ Diệp Mộng Vy, em chia tay không lí do, bây giờ em xem như không biết tôi sao? Hoắc Vũ tôi là người qua đường hả? Tôi cũng biết đau mà? Sao em không đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của tôi?
Diệp Mộng Vy ngước nhìn Hoắc Vũ, ánh mắt đầy sự nhớ nhung của anh khiến tim cô lệch đi một nhịp.
Cô rút tay mình ra, xoa xoa chỗ đau, không nhân nhượng mà đáp lời Hoắc Vũ:
_ Hoắc tổng, đã là quá khứ thì đừng nhắc đến nữa, bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ đối tác, nếu anh còn muốn hợp tác, chúng ta cùng bàn chuyện hợp đồng.
Còn không, tôi phải xin thất lễ rồi!
Diệp Mộng Vy vừa nói, ánh mắt vừa nhìn ra cửa kính, một chút cũng không muốn đối diện với Hoắc Vũ.
Anh cho dù có tức giận đến mấy, cũng phải cố kiềm chế quay về ghế ngồi.
Hoắc Vũ chăm chú nhìn vào vẻ đẹp trưởng thành và khí chất của Diệp Mộng Vy, nhất thời không kiềm được mà lên tiếng:
_ Vy Vy, tôi nhớ em rất nhiều!
Diệp Mộng Vy vừa xem hợp đồng, vừa nghe câu nói của Hoắc Vũ, cả người cô bất giác cứng lại, giả vờ như không nghe thấy gì, mỉm cười nói vào vấn đề chính:
_ Hoắc tổng, tôi thấy hợp đồng không cần thay đổi gì nữa! Tôi kí xong rồi, còn có rất nhiều việc không thể nán lại, xin phép tôi đi trước, lần sau sẽ nói chuyện tiếp.
Tạm biệt!
Diệp Mộng Vy rời đi rất nhanh, khiến Hoắc Vũ phải khó chịu, sát khí bao trùm cả căn phòng.
Anh nhìn vào hợp đồng, chữ kí ngay ngắn đẹp đẽ, khiến anh phải bật cười, nói nhỏ:
_ Vy Vy, em vẫn còn giữ chữ kí tôi dạy em, vậy tại sao lại không cho tôi biết lí do chia tay chứ?
Cạch.
Lục Đình Thái chạy vào, trên mặt có chút tươi tắn, đưa cho Hoắc Vũ một tấm hình được in ra, sau đó nói:
_ Hoắc tổng, đây là cậu bé đã xuất hiện thường xuyên trên tường của cô Diệp, nhưng luôn để trạng thái không công khai, cũng không ai biết đến sự có mặt của cậu bé này!
_ Sao lại giống tôi vậy? Đôi mắt màu xám, ngoài dòng họ Hoắc gia ra thì rất hiếm.
Mau điều tra thằng nhóc này cho tôi.
_ Tôi điều tra rồi, đây là thông tin.
Theo như được biết, thằng nhóc này mang họ Diệp, tên là Diệp Hoắc Ảnh Quân, ba tuổi, nếu như cộng thêm một tuổi cô Diệp sang nước ngoài dưỡng thai thì là bốn năm du học đấy! Sau khi Diệp Hoắc Ảnh Quân tròn một tuổi, cô Diệp mới bắt đầu nhận hợp đồng và nổi lên nhờ bộ phim hành động ở Mỹ.
Hoắc Vũ mỉm cười khi nhìn vào tên của Diệp Hoắc Ảnh Quân, xem như Diệp Mộng Vy còn có chút lương tâm, còn đem họ anh gắn vào, tức là vẫn nhận người ba như anh.
Lục Đình Thái nhìn Hoắc Vũ vui vẻ như vậy, không biết có nên nói ra một chuyện mà anh ta biết.
Không nói tức là khiến anh tự ảo tưởng bản thân, còn nói rồi, có toàn mạng về hay không, chưa ai đoán trước được.
Lục Đình Thái lau mồ hôi, cười trừ một cái rồi lấy hết can đảm nói ra:
_ Hoắc tổng, tiểu thiếu gia Hoắc Duệ Thần chính là người chăm sóc và nâng đỡ cho cô Diệp trong suốt bốn năm qua.
Còn họ Hoắc, chính là vì cô Diệp biết ơn của tiểu thiếu gia mới đặt vào đấy!
_ Cậu nói lại xem nào!
_ Hoắc…!Hoắc tổng, bên dưới có hình chụp cả hai, anh cứ lướt tự nhiên, tôi ra ngoài đợi anh.
Hoắc Vũ nhanh tay cầm iPad trên bàn xem, lướt đi lướt lại, toàn là ảnh thân mật của Diệp Mộng Vy, Hoắc Duệ Thần và con trai không rõ của ai, Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Anh tức giận, vừa định đập iPad nhưng lại kiềm chế lại, bình tĩnh gọi điện cho Hoắc Duệ Thần ở nước ngoài.
Tiếng tút vang lên vài cái rồi tắt mất, anh kiên nhẫn gọi lại thêm lần nữa, lần này đã có người nhấc máy, giọng nói của Hoắc Duệ Thần vang lên:
_ Alo, anh hai?
_ Khi nào em về? Công ty giải trí Hoà Hoãn giao cho em.
_ Thật sao? Chẳng phải trước kia không cho em quản sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?
_ Nhiều lời.
À, em đã có bạn gái chưa?
_ Chưa có.
Anh giới thiệu cho em sao? Vậy em về ngay, mai sẽ có mặt tại sân bay, tạm biệt anh.
Hoắc Duệ Thần cúp máy, vui vẻ hớn hở đi dọn đồ chuẩn bị về nước.
Hoắc Vũ thật sự không nhìn ra, Hoắc Duệ Thần có điểm nào là ba của Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Nhìn chẳng khác nào thằng đàn ông không chịu lớn, sao có thể khiến cho Diệp Mộng Vy yêu?
…
Hoắc Duệ Thần đưa tay bế Diệp Hoắc Ảnh Quân, vừa đi vào phòng tắm vừa lên tiếng hỏi:
_ Bảo Bảo, con muốn gặp mẹ Vy Vy không? Ba đưa con về gặp mẹ Vy Vy.
_ Thật sao? Con nhớ mẹ Vy Vy, ba cùng về thăm mẹ, vậy ba cũng nhớ mẹ sao?
_ Không nhớ là không về được sao?
Diệp Hoắc Ảnh Quân leo vào bồn tắm nhỏ, ngồi ngay ngắn rồi nhìn Hoắc Duệ Thần, hỏi tiếp:
_ Papa, mẹ Vy Vy không cho chúng ta về bây giờ, vậy mình về có bị mẹ la không?
_ Yên tâm, mẹ Vy Vy sẽ không la chúng ta.
Mau lên, ba tắm cho con trước.
Lát chúng ta qua mua quà cho dì Điệp Mộng, hối lộ dì ấy có chịu không?
_ Dạ chịu, mau lên ba ơi, con nhớ mẹ Vy Vy rồi!
Hoắc Duệ Thần mỉm cười, chăm trẻ ba tuổi cũng nhàn, không quậy phá thì chẳng sợ gì cả! Diệp Mộng Vy chờ khi cô ổn định trong nước, mới cho cả hai về, nếu không bây giờ nổ ra chuyện cô là mẹ đơn thân, một mình cô có thể chịu được nhưng Diệp Hoắc Ảnh Quân còn quá nhỏ, không thể chịu được những lời nói của dư luận.
Nếu không, cô đã có thể công khai với tất cả từ lâu rồi!
Hoắc Duệ Thần là tiểu thiếu gia của Hoắc gia, hai sáu tuổi, đang là ảnh đế, nhưng càng muốn quản lí nghệ sĩ hơn là đi diễn, nên chấp nhận về nước quản lý Hoà Hoãn.
Hoắc Duệ Thần cũng không phải người vừa gặp liền yêu, chỉ là gu người yêu quá cao, không ai có thể hợp mắt xanh của anh ta.
Nên đến nay vẫn chưa có ai được anh ta ngỏ ý tìm hiểu.
Nhưng biết đâu về nước, sẽ có người được anh ta chú ý đến?