Tại sân bay quốc tế.
Hoắc Duệ Thần bế Diệp Hoắc Ảnh Quân ra khỏi cửa soát, cả hai hiên ngang đi qua dòng người tấp nập kia! Phía sau, vệ sĩ nối đuôi theo cùng với ba chiếc vali.
Diệp Hoắc Ảnh Quân kéo nhẹ chiếc kính râm, để lộ đôi mắt màu xám, nhìn người xung quanh mình, sau đó nhỏ giọng hỏi Hoắc Duệ Thần:
_ Papa, mẹ Vy Vy không đến đón chúng ta sao?
_ Chúng ta trốn về, nói với mẹ Vy Vy là chúng ta chết chắc đấy!
_ Vậy khi nào con mới được gặp mẹ Vy Vy?
_ Nhanh thôi! Anh hai, em bên này!
Hoắc Duệ Thần vẫy tay về hướng Hoắc Vũ, vui vẻ chạy đến cạnh anh.
Hoắc Vũ chăm chú nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân, đúng là giống anh từ chân mày đến đôi mắt, cả gương mặt lúc nhỏ này của cậu cũng giống anh hồi đó!
Hoắc Duệ Thần thở dài, quay sang nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhỏ giọng nói:
_ Bảo Bảo, đây là anh hai của papa, sau này con muốn gọi là ba hay là ba gì cũng được!
_ Có khác nhau sao papa?
_ Không khác, nhưng con chỉ được gọi khi không có mẹ Vy Vy, không là mẹ Vy Vy đánh tét mông con đấy!
Diệp Hoắc Ảnh Quân đưa tay muốn Hoắc Vũ bế, anh vô thức đưa tay ra, cảm giác được ôm chính con của mình, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Tuy biết đến sự tồn tại của Diệp Hoắc Ảnh Quân quá muộn, nhưng đối với Hoắc Vũ, đã là mãn nguyện rồi!
Hoắc Duệ Thần mỉm cười, nhìn hình ảnh trước mắt, nếu không biết trước, anh ta còn tưởng Hoắc Vũ muốn có con đến nổi nhận nuôi đấy!
Hoắc Vũ nhìn sang Hoắc Duệ Thần, nhướn mày nói:
_ Về thôi!
_ Đợi đã, Điệp Mộng sắp đến rồi!
_ Là ai?
_ Là quản lý của mẹ Vy Vy đấy ba!
Diệp Hoắc Ảnh Quân bất ngờ lên tiếng, tiếng ba trong lời nói của cậu khiến Hoắc Vũ càng muốn cưng chiều cậu.
Anh mỉm cười tươi, dịu dàng hỏi tiếp:
_ Bảo Bảo, con biết ba ruột của con là ai không?
_ Dạ không biết.
Mẹ Vy Vy thường nói, ba con là người tệ bạc, không xứng ở với mẹ con con.
Ba Duệ Thần thì nói khác, nói ba con là người rất giàu, rất tốt và rất yêu thương mẹ con.
Con muốn gặp ba một lần.
Hoắc Vũ đen mặt, rốt cuộc hai con người Diệp Mộng Vy và Hoắc Duệ Thần đã gieo rắc cái gì vào đầu của thằng nhóc ba tuổi này thế? Một bên nói xấu một bên nói tốt, vậy nó sẽ nghĩ ba nó thế nào đây?
Hoắc Vũ thở dài, tạm thời gác chuyện này sang một bên, được ôm con trong vòng tay đã là quá hạnh phúc rồi! Chỉ còn chờ ngày rước vợ và con cùng về là xong.
_ Tôi đến rồi đây! Duệ Thần, anh mau đưa Bảo Bảo về đi, để phóng viên chụp được sẽ không hay đâu!
_ Để thằng bé ở chỗ anh tôi được không?
_ Anh điên sao? Để thằng bé lên báo, chị Vy Vy sẽ tha cho anh không? Đưa về trước, mai đến nói chị Vy Vy, không là mười cái mạng anh cũng không gánh được tội.
Diệp Hoắc Ảnh Quân lắc lắc đầu, quay lại ôm chặt lấy Hoắc Vũ, lớn tiếng nói:
_ Không muốn, con không muốn xa ba của con.
Cả ba đều kinh ngạc, Hoắc Duệ Thần và Điệp Mộng nhìn nhau khó hiểu, riêng Hoắc Vũ lại đứng hình mất vài giây.
Điệp Mộng luống cuống sợ hãi, nhìn Hoắc Duệ Thần cầu cứu:
_ Duệ Thần, thằng bé giở chứng gì thế? Bây giờ lại nói cái gì vậy? Anh mau nghĩ cách đi, tôi đi lâu quá sẽ không hay đâu!
_ Bảo Bảo, con ngoan nào, đi với papa về thôi, mẹ Vy Vy đến là đánh chết chúng ta đấy!
_ Không, ba con không nên rời xa mà, có đúng không?
_ Nhưng sao con biết đây là ba của con?
Diệp Hoắc Ảnh Quân chỉ tay vào cái bớt phía sau gáy Hoắc Vũ, cái bớt hình đám mây màu đỏ đó, cậu từng nghe Diệp Mộng Vy nói lại.
Diệp Hoắc Ảnh Quân còn chỉ vào đôi mắt màu xám của anh, sau đó nhỏ giọng ngây thơ nói:
_ Đây ạ! Mẹ Vy Vy nói cái bớt hình đám mây và đôi mắt màu xám, người mà mẹ không bao giờ quên được! Con còn từng nghe mẹ ngủ mơ thấy gì đó, nói là “Vũ, anh là tên khốn nạn”.
Còn nhắc đến một cô gái tên là Đường Nghệ Hân.
Con hỏi mẹ thì mẹ nói là, ba con là người đặc biệt, ngoài đôi mắt giống ba Duệ Thần thì còn cái bớt hình mây, đây là đặc điểm mẹ không bao giờ muốn quên.
Hoắc Vũ nhếch mép cười, xoa xoa đầu Diệp Hoắc Ảnh Quân, nhỏ giọng nói:
_ Nhưng mẹ con không muốn gặp ba, phải làm sao đây?
_ Chúng ta bốn người, không đủ để tính cách bày trò với mẹ sao? Ba Duệ Thần, ba mau gọi điện cho mẹ Vy Vy, bảo là ba Vũ biết được sự tồn tại của con, đã đưa con đi rồi, bảo mẹ đến tìm ba Vũ thương lượng đi!
_ Hả? Sao lại là ba? Ba rất sợ chết đấy!
_ Ba ơi, chúng ta đi thôi!
_ Được, ba đưa con về Hoắc thị chơi.
Diệp Hoắc Ảnh Quân mỉm cười gật đầu, vẫy vẫy tay chào Hoắc Duệ Thần và Điệp Mộng rồi cùng Hoắc Vũ vào xe.
Xe chạy đi, hòa vào dòng xe trên đường rồi mất hút.
Hoắc Duệ Thần vừa run vừa sợ, cảm giác sắp đi gặp tử thần khiến anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Điệp Mộng giả vờ như không biết chuyện gì, để lại một câu rồi cũng chuồn đi mất!
_ Duệ Thần, Bảo Bảo tin tưởng anh như vậy, anh mau đi gặp chị Vy Vy đi, nếu không tôi không biết trước được hậu quả đâu! Tạm biệt!
_ Ê, Điệp Mộng…!đến cô cũng bỏ mặc tôi? Được, tự tôi sẽ gánh trọng trách này, không cần các người nữa! Ha, tiểu tổ tông này sao cứ thích đày đoạ người khác vậy? Ba đã thông minh rồi, mẹ còn thông minh hơn, kết quả là thằng nhóc thần đồng ra đời.
Ôi trời, cuộc sống của tôi sắp bước vào địa ngục thật rồi!
_ A…!cướp, cướp đồ rồi!
Hoắc Duệ Thần quay người, tên cướp kia đang hướng về phía anh ta.
Tay chân không thể đứng im, lao nhanh đến đá mạnh tên cướp kia ngã ra sau! Cú ngã đau đớn khiến hắn tức giận, lớn tiếng quát:
_ Thằng chó, mày là ai thế hả? Dám đá chén cơm của tao.
_ Khoan đã, tao không đá chén cơm của mày.
Nhưng mày chọn địa điểm đông người này, an ninh tốt thế này, thì mày chọn nhầm rồi! Đây, mày có thể ra khỏi nơi này, nhưng hình ảnh của mày đã đăng đầy trên các mặt báo.
Nghĩ xem, muốn trở thành người nổi tiếng rất dễ đúng không?
Tên cướp sợ hãi đứng lên, xung quanh đã có rất nhiều bảo vệ đợi bắt hắn.
Hoắc Duệ Thần đi đến lượm lại chiếc túi, rồi ngoắc tay bảo họ dẫn người đi! Anh ta cầm túi đem đến cho cô gái đứng gần đó, nhỏ giọng nói:
_ Đồ của cô, giữ chặt vào, cần thì thuê vệ sĩ luôn đi!
_ Cảm ơn anh, có thể giữ liên lạc không, tôi sẽ mời anh dùng bữa!
_ Được, tôi đi trước đây! Tạm biệt!
_ Tạm biệt!
Cô gái tháo khẩu trang xuống, để lộ nụ cười ma mị, ánh mắt thích thú nhìn theo bóng lưng của Hoắc Duệ Thần.
Hoắc Duệ Thần quay người rời đi, vừa lên xe đã nhận được một tin hay ho, khiến anh ta nở nụ cười thích thú, nhưng là thích thú về kết quả của mình.
Báo chí mới đó đã đưa tin về Diệp Hoắc Ảnh Quân, còn truy lùng danh tính của thằng bé.
Thôi rồi, cuộc sống tươi đẹp của Hoắc Duệ Thần bị vùi chôn từ đây!
…
Diệp Mộng Vy ngồi trong phòng mở quà của fan, còn không biết Điệp Mộng bây giờ đang ở đâu! Tin nhắn thông báo vang lên inh ỏi, khiến cô phải ngừng lại để xem.
Diệp Hoắc Ảnh Quân xuất hiện ở đầu trang báo, khiến cô kinh ngạc mở to mắt.
Địa điểm ở sân bay quốc tế, khiến cô trở nên tức giận, người bế Diệp Hoắc Ảnh Quân lại là Hoắc Vũ.
Diệp Mộng Vy tức giận gọi điện cho Hoắc Duệ Thần, đầu dây bên kia chần chừ một lúc mới dám nhấc máy:
_ Alo? Vy Vy, chị gọi tôi có chuyện gì sao? Muốn hỏi Bảo Bảo sao? Thằng bé…
_ Thằng bé thế nào? Anh dám đưa nó về mà không hỏi tôi sao?
_ Không phải, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi được! Thằng bé nhớ mẹ, tôi thì nhớ nhà, cô đừng tức giận mà!
_ Vậy Bảo Bảo đâu? Nó đâu rồi?
Hoắc Duệ Thần ấp a ấp úng, run rẩy đáp lời:
_ Bảo Bảo, thằng bé…đang ở chỗ anh tôi! Nó vừa nhìn liền nhận ra ba nó, tôi không thể ép nó được!
_ Hoắc Duệ Thần, cậu coi chừng tôi đấy! Sau này gặp cậu ở đâu tôi đánh ở đó!
Diệp Mộng Vy cúp máy, câu cuối cùng khiến Hoắc Duệ Thần phải khiếp sợ.
Cô là nữ diễn viên đóng phim hành động giỏi nhất ở Mỹ, áp dụng vào thực tế, chẳng phải Hoắc Duệ Thần là vai quần chúng, xuất hiện chưa đến một phút sao?
Hoắc Duệ Thần chỉ cầu cho Diệp Hoắc Ảnh Quân có thể xoa dịu cơn tức giận của Diệp Mộng Vy.
Nếu không, có mười Hoắc Duệ Thần, cô cũng sẽ đánh chết mất!