Buổi tiệc do Vũ Hạo tổ chức, nhằm tuyên truyền bộ phim sắp lên sóng của mình.
Ông lần này đã đầu tư rất nhiều vào bộ phim ” Sủng phi thành hậu”, còn có thể kêu gọi Hoắc Vũ làm nhà đầu tư lớn nhất, cũng xem như phim này có một sự thành công vượt trội.
Không những vậy, dàn diễn viên nổi đình nổi đám còn là một thành tựu giúp bộ phim vươn lên.
Nhiệt của Diệp Mộng Vy không nhỏ, khi sánh vai cùng Nhất Tinh Thần thì càng được nổi bật, xứng đôi vừa lứa, tạo nên một bức phá mới trong tương lai.
Diệp Mộng Vy xinh đẹp trong bộ dạ phục được thiết kế riêng, do chính tay Hoắc Vũ chọn vải và màu sắc.
Màu đen tôn da, váy bó sát tôn dáng, càng khiến cho Diệp Mộng Vy trở nên nổi bật.
Hoắc Vũ có quan điểm riêng của mình, đối với anh, anh chỉ ghen với người đàn ông có khả năng cướp lấy Diệp Mộng Vy, còn những kẻ khác đều là kẻ vô dụng.
Vậy nên, Diệp Mộng Vy muốn ăn mặc thế nào, hở ít hay nhiều, anh vẫn có thể bảo vệ cô.
Không hà khắc việc ăn mặc, càng coi trọng chuyện ăn mặc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, nó luôn là điều vô dụng nhất.
Diệp Mộng Vy đi cạnh Hoắc Vũ, trên tay anh là Diệp Hoắc Ảnh Quân, cậu bé lần đầu được lộ diện công khai trước công chúng.
Cậu bảnh bao trong bộ vest xanh đen, khí chất được thừa hưởng từ cả ba lẫn mẹ, khiến người khác nhìn vào chẳng khác nào một Hoắc Vũ thứ hai cả!
Nhà này ai cũng đẹp, ai cũng khí chất, đã chiếm hết spotlight của cả buổi tiệc, khiến không ít người đều quay người nhìn.
Hoắc Duệ Thần vừa đến, ánh mắt liền ngó nhìn xung quanh Diệp Mộng Vy tìm người, nhưng đổi lại là sự trống vắng khó tả.
Anh ta đến cạnh Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ, không lên tiếng, cũng không hành động gì, chỉ lặng lẽ chơi đùa với Diệp Hoắc Ảnh Quân.
Diệp Mộng Vy đưa cho Hoắc Duệ Thần một tờ giấy, ánh mắt nhìn anh ta cũng có chút lạ, cứ như tất cả mọi chuyện ở quá khứ đều được tha thứ, cô bây giờ chỉ quan tâm em gái và em chồng có đến được với nhau hay không!
Hoắc Duệ Thần do dự khi mở nó ra xem, anh ta chỉ mong đây là một tin tức gì đó vui một chút! Thời gian qua anh ta đã khống chế bản thân rất nhiều, vùi đầu vào công việc ở Hoà Hoãn để giết thời gian, chỉ mong đổi lại được thứ gì đó xứng đáng một chút!
_ “Điệp Mộng đang ở sân thượng tầng mười hai, con bé không muốn đối diện với cậu, đến gặp giải quyết mọi hiểu lầm, không thì không còn cơ hội nữa!”
Hoắc Duệ Thần xem xong liền chạy đi mất, cảm giác bây giờ không níu kéo thì nhất định sẽ bị kéo dài rất lâu.
Tình cảm muốn chôn cất cũng vì vậy mà bùng nổ, anh ta thật sự không thể quên được Điệp Mộng, càng không thể chấp nhận câu chuyện bịa đặt của cô ta.
Diệp Mộng Vy cũng biết quá khứ của Điệp Mộng, cô chỉ sợ cô ta bỏ lỡ một người yêu mình thật lòng.
Nếu đã thật sự yêu nhau, quá khứ chỉ là tên gọi, nó không ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai.
Chỉ có người không muốn buông bỏ, và người muốn vứt bỏ nhưng lại không thể được.
Sống mãi với quá khứ, là điều mà ai có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa! Có điều quá khứ của Điệp Mộng không đáng kể, tất cả là do Lâm Chi Ái làm ra, nên để Hoắc Duệ Thần bù đắp mới phải.
…
Hoa viên sân sau của khách sạn.
Tiệc được làm tại sảnh của khách sạn, vừa vào cửa là có thể thấy, quang cảnh xung quanh cũng vô cùng bắt mắt.
Bên phải là hồ bơi rộng rãi, bên trái là hoa viên dài đến phía sau, trồng không ít những loại hoa quý hiếm trên thế giới.
Ái Phương dạo chơi bên ngoài, đối với cô ta tiệc luôn là nơi nhiều drama nhất, hóng quá nhiều chuyện cũng sẽ đau đầu, đến dự cũng qua loa cho có lệ.
Những loài hoa bắt mắt ánh nhìn, khiến Ái Phương càng ngắm càng say, không thể dứt ra được.
_ Ái Phương.
Tiếng gọi quen thuộc khiến hai mày Ái Phương nhíu lại, ánh mắt tỏ ra vẻ chán ghét, cảm giác trong người cũng không còn vui vẻ được nữa!
Ái Phương quay người, trước mắt cô ta là vị hôn phu do gia đình sắp đặt.
Anh ta là Tiêu Soái, con trai duy nhất của Tiêu gia, học không giỏi nhưng được gia đình nâng đỡ, đang là giám đốc ăn không ngồi rồi ở Tiêu thị.
Tiêu Soái thích vẻ đẹp của Ái Phương, ngưỡng mộ tài năng và gia cảnh hùng hậu của cô ta, hắn chỉ muốn chinh phục được cô gái xinh đẹp nhưng lại bướng bỉnh, ngoài ra Ái gia còn có thể giúp Tiêu gia trong chuyện kinh doanh.
Ái Phương nhìn Tiêu Soái với ánh mắt hình viên đạn, vẻ mặt không chút vui vẻ, giọng nói cũng trở nên cộc cằn hơn:
_ Tiêu Soái, sao tôi đi đâu anh cũng bám theo vậy hả?
_ Ái Phương, sao em nói vậy, anh đau lòng lắm đó!
_ Tôi đấm anh bây giờ nè, phá hủy không khí tươi đẹp của tôi, anh biến nhanh cho tôi nha!
_ Biến…có được đâu! Ái Phương, em đừng xua đuổi anh nữa mà, chúng ta sau này cũng sẽ thành vợ chồng, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Bốp, bốp…
Ái Phương mạnh tay đánh Tiêu Soái, đã bị đánh bao nhiêu lần rồi, vậy mà hắn còn không sợ, còn không đi hay tránh xa Ái Phương.
Mỗi lần như vậy, hắn còn nghĩ Ái Phương đang rất yêu hắn nên mới ra tay mạnh như vậy!
_ Dừng tay, mau dừng tay.
Cuộc chiến được gián đoạn bởi một người, người mà Ái Phương thầm thương trộm nhớ, người mà đã từ chối tình cảm của cô ta một cách nhẫn tâm.
Ái Phương vừa nhìn thấy Lục Đình Thái, đã vội vàng thay đổi sắc mặt, tỏ ra đáng thương, uất ức nói:
_ Thái Thái, anh đến đúng lúc lắm, anh ta cứ làm phiền em, anh ta…anh ta quấy rối em đấy!
_ Hơ, tôi không liên quan đến chuyện này, tôi chỉ sợ ở đây xảy ra án mạng thôi!
_ Anh là ai, sao lại ngăn cản vợ tương lai đánh tôi?
Lục Đình Thái trở nên nghiêm túc, đẩy tay Ái Phương đang kéo tay mình, giọng nói có chút không vui:
_ Tôi là Lục Đình Thái, là người thân cận bên cạnh Hoắc tổng.
Hai người tự giải quyết với nhau đi, tôi lo chuyện bao đồng rồi!
_ Không có, em và anh ta không phải quan hệ đó, Thái Thái, anh đừng hiểu lầm mà!
_ Ái tiểu thư, cô đừng níu kéo tôi như vậy, người khác nhìn vào sẽ dị nghị cô đó!
_ Em không sợ, em chỉ sợ anh hiểu lầm em thôi, đừng đi mà!
Lục Đình Thái nhẫn tâm kéo tay Ái Phương ra rồi quay người đi, phía sau vang lên giọng nói khinh thường của Tiêu Soái, khiến anh ta tức giận quay lại:
_ Em thấy không, chỉ có anh yêu em nhất, em không thèm nhìn lấy một cái, em đúng là loại phụ nữ đáng khinh thường.
Ngoan ngoãn ở cạnh anh đi, sau này sẽ không chịu thiệt đâu, anh còn có thể quản được gia sản nhà em.
Bốp.
Cú đấm trời giáng xuống mặt Tiêu Soái, khiến anh ta ngã ra sau, đau đớn ôm mặt mình.
Hắn nhìn Lục Đình Thái, tức giận đứng lên chỉ tay vào mặt anh ta, quát lớn:
_ Anh dám đánh tôi, anh có tin tôi khiến anh không thể sống ở thành phố này không?
_ Tiêu gia là cái thá gì, anh là cái thá gì, đừng có diễu võ dương oai trước mặt tôi, tôi còn ngại gì các người nữa? Có giỏi thì khiến tôi không thể sống ở thành phố này nữa xem!
_ Anh…anh được lắm, đợi đó cho tôi!
Ái Phương ngây người nhìn Lục Đình Thái, qua một lúc liền trở nên vui vẻ, không kiềm được mà ôm lấy anh ta, lớn tiếng nói:
_ Thái Thái, anh bảo vệ em, em rất vui, em không thích anh ta, em chỉ thích anh thôi!
_ Chúng ta nói chuyện sau đi, tôi phải vào trong rồi!