Quan Ánh trốn trong phòng, vừa sợ anh vào, lại vừa sợ anh không vào.
Anh ngồi trên sô pha dưới tầng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi tay dài, cổ rộng, màu đen. Vạt áo nhét vào trong quần tây, có thể thấp thoáng thấy được vòng eo săn chắc. Tư thế tuy có chút tùy ý nhưng dáng ngồi lại vô cùng trang nghiêm. Gọng kính bạc trên sống mũi thẳng tắp khiến khuôn mặt lạnh lùng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Chu Tân Hạc đúng thực là trai đẹp lạnh lùng, như một vị thần buông mình xuống nhân gian, vô dục vô cầu.
Lần cuối Quan Ánh gặp anh là năm ngoái, sau gần một năm xa cách, anh trông càng đẹp trai và càng dễ khiến người khác say mê hơn.
Có thể là do một ngày ngồi trên máy bay hơi mệt mỏi, Chu Tân Hạc dựa lưng vào sô pha, cằm hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại, tóc trên trán thuận theo lúc anh nghiêng đầu rũ xuống khóe mắt, mang chút cảm giác uể oải.
Cũng chỉ có lúc Chu Tân Hạc ngủ say, Quan Ánh mới dám nhìn anh chăm chú như vậy, còn lúc anh dậy, ánh mắt rất có cảm giác áp bức. Cô nán lại trong phòng một lúc, mới lấy hết can đảm ôm chiếc chăn xuống tầng.
Quan Ánh nhẹ nhàng đắp chăn cho Chu Tân Hạc.
Trên người anh có hương nước hoa nhàn nhạt, chắc là thương hiệu nào đó vừa tạo ra sản phẩm cho khách hàng dùng thử, một mùi hương độc đáo. Cảm xúc của Quan Ánh bị mùi hương này cuốn lấy.
Dù biết rõ Chu Tân Hạc không gần phụ nữ, nhưng trong một giây nào đó cô không thể tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cũng chính một giây này khiến cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Quan Ánh dừng cách cổ Chu Tân Hạc chừng nửa tấc, cẩn thận ngửi.
Là tuyết tùng.
Gỗ đàn hương mát lạnh cùng gỗ tuyết tùng dịu nhẹ hòa quyện vào nhau vô cùng hoàn hảo.
Ừm, không phải nước hoa phụ nữ.
Giây kế tiếp, Quan Ánh kinh ngạc nhận ra bản thân đang làm một hành động ngu ngốc, cô hoảng sợ lùi về phía sau. Chỉ là động tác quá nhanh, đầu gối vô tình đụng vào sô pha, suýt chút nữa đã ngã vào ngực của Chu Tân Hạc.
Quan Ánh hít một hơi thật sâu.
Cô giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say, cẩn thận từng chút một chống tay vào sô pha rồi từ từ đứng dậy.
Vừa được một nửa, lông mi Chu Tân Hạc chợt động.
Nội tâm Quan Ánh điên cuồng vang lên tiếng cảnh báo.
Chu Tân Hạc chậm rãi mở mắt, ánh mắt vừa mới tỉnh ngủ đầy vẻ mờ mịt, khi nhìn thấy rõ Quan Ánh, đối mắt với cô một giây, lông mi anh lại rũ xuống lần nữa.
Quan Ánh chết lặng.
Có lẽ do lúc đó quá lo lắng, trong tay cô còn cầm điều khiển từ xa đặt trên sô pha.
Vài giây sau, dường như Chu Tân Hạc nhận ra đây không phải là mơ, anh mở mắt ra, đôi mắt đã tỉnh táo.
Nhìn cô gái nhỏ sững sờ với điều khiển từ xa trong tay, khóe miệng Chu Tân Hạc khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng dần có độ ấm: “Đây là cách Ánh Ánh chào đón chú sao?”
Có lẽ do anh nghỉ ngơi không tốt, giọng nói hơi khàn.
Quan Ánh lập tức đứng thẳng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, ngoan ngoãn gọi: “Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc nhìn thấy tấm chăn trên người mình, nhướng mắt, mí mắt mỏng hơi nheo lại: “Sợ chú cảm lạnh à?”
Quan Ánh không dám nhìn, cụp mắt xuống, “Vâng.”
Chu Tân Hạc duỗi tay: “Đến đây.”
Quan Ánh đặt tay mình vào bàn tay anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Chu Tân Hạc có hốc mắt sâu, lông mày rậm, đuôi mắt dài mảnh, nhất là đôi đồng tử sẫm màu hơn người thường, khi nhìn người khác sẽ mang đến cảm giác rất thâm sâu, anh chỉ lơ đãng nhìn qua mà Quan Ánh cũng không ngăn được bản thân mình mặt đỏ tim đập.
Anh nói: “Ánh Ánh lớn rồi.”
Cô vốn dĩ đã lớn rồi mà.
Quan Ánh hơi bất mãn vì Chu Tân Hạc vẫn xem cô là một đứa trẻ, liền rút tay ra không cho anh nắm.
Cô quay mặt đi, giọng điệu mang theo chút bướng bỉnh: “Chú về cũng không nói tiếng nào.”
Chu Tân Hạc cười khẽ: “Không muốn gặp chú à?”
Quan Ánh nghe một đằng trả lời một nẻo: “Sườn xám mà chú mang về cho cháu dịp Tết Nguyên đán rất vừa. Ngày mai mặc cho chú xem.”
Chu Tân Hạc nói: “Tối nay mặc đi.”
Quan Ánh hiểu sai, tim bất chợt đập nhanh hơn: “Tối nay cháu phải mặc sao?”
Bàn tay của Chu Tân Hạc vỗ nhẹ vào sau đầu cô: “Tối nay về ăn cơm.”
À, ra là ăn cơm.
Trong lòng Quan Ánh hơi thất vọng: “Dạ được.”
Dáng vẻ Quan Ánh lúc mặc sườn xám trái ngược với hình ảnh thiếu nữ ngoan ngoãn, đường cong mềm mại được chiếc váy phác họa gợi cảm mà lúc thường ngày không thấy được. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt mềm mại dưới tóc mái, dáng vẻ ngoan ngoãn cũng không giấu được sự quyến rũ từ trong xương cốt.
Tối nay xem như tụ họp gia đình, trưởng bối nhà họ Chu đều có mặt.
Quan Ánh biết bọn họ không thích cô.
Nhưng cô vẫn là người vợ hợp pháp của Chu Tân Hạc.
Mọi người đều trưng ra vẻ mặt tươi cười giả tạo, nhìn qua có vẻ hòa hợp.
Quan Ánh lớn lên ở nhà họ Chu từ năm mười ba tuổi, cũng xem như trưởng bối nhà họ nhìn cô lớn lên. Chu Tân Hạc nuông chiều cô, nuôi cô thành tính tình như bây giờ. Không được nhắc đến, không được chạm vào, còn cao quý hơn cả tiểu thư danh môn.
Với gia cảnh và ngoại hình của Chu Tân Hạc, cưới ai cũng không đến mức cưới một đứa con gái mồ côi. Nhưng mọi chuyện đã định, trưởng bối nhà họ Chu cũng không dám nói gì.
“Chờ Ánh Ánh tốt nghiệp thì sẽ tổ chức hôn lễ. Con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc chuẩn bị có con rồi.”
Chu Tân Hạc nhìn Quan Ánh, ngừng vài giây rồi trả lời: “Ánh Ánh còn nhỏ, không vội.”
Mẹ kế nhìn anh cười cười, giống như vui đùa nhưng lời nói lại đầy ẩn ý: “Tân Hạc, chẳng lẽ vì bảo vệ Ánh Ánh nên con mới mới giả vờ kết hôn với con bé sao?”
Quan Ánh hoảng loạn, cảm giác giống như chuyện giấu kín trong lòng bị người ta vạch trần, cô cúi đầu, dùng đũa chọc chọc cơm trong bát.
Cô rất sợ khi nói về chuyện này, Chu Tân Hạc kết hôn với cô, đúng là vì bảo vệ cô.
Giọng Chu Tân Hạc lành lạnh: “Ánh Ánh, lo ăn cơm đi.”
Quan Ánh lập tức đáp lại lời anh, tủi thân nói: “Dì đang hỏi chuyện, cháu phải trả lời chứ.”
“Ôi, dì chỉ lo nói chuyện.” Bà ta chuyển sang nói về chuyện trong nhà: “Lần này Tân Hạc về không đi nữa đúng không?”
Chu Tân Hạc “Ừ” nhạt một tiếng, quay sang gắp đồ ăn cho Quan Ánh: “Bé con, ăn cơm không được nói chuyện.”
Nói gì cũng không được, bà ta bĩu môi, đúng là tự mình chuốc lấy, thật vô vị.
Cũng không biết có phải người mẹ kế này cố ý hay không, buổi tối lại nói phòng dành cho khách đều có người ở, sắp xếp cho Quan Ánh và Chu Tân Hạc ở cùng một phòng. Trước kia không như vậy, cũng phải thôi, lần trước về họ còn chưa kết hôn.
Chu Tân Hạc nói: “Chú qua phòng sách.”
“Chú!” Quan Ánh nổi lên một chút can đảm, gọi anh: “Cả ngày nay chú đã mệt rồi. Chú cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”
Chu Tân Hạc ngồi trên máy bay cả ngày quả thực sự rất mệt. Khuôn mặt cũng hiện lên vẻ uể oải, có lẽ là vui mừng vì cô quan tâm đến anh, cười nhẹ: “Ngoan. Chú còn một chút việc, phải xử lý trước đã.”
Quan Ánh nhỏ giọng trách móc: “Chuyện gì mà không thể đợi đến sáng mai xử lý chứ, một mình cháu làm sao mà ngủ được.”
Chu Tân Hạc nghe giọng điệu của cô không vui, khóe miệng rướn lên một nụ cười khiến người khác chìm đắm: “Lạ giường hửm?”
Đúng là Quan Ánh không quen, anh không về nhà, cô cũng không ở lại nhà họ Chu. Nhà họ Chu bởi vì sợ Chu Tân Hạc nên mới đối xử tốt với cô, rốt cuộc cũng chỉ bày ra bộ mặt giả dối. Cô chỉ thích ở trong ngôi nhà nhỏ của cô và Chu Tân Hạc thôi.
Nhưng đây đều là cái cớ.
Quan Ánh nắm tay áo Chu Tân Hạc thì thầm: “Chú ơi, đêm nay chú có về không?”
Giọng nói của cô bé ngọt ngào ấm áp như viên kẹo chocolate tan chảy, chiếc váy nhung che phủ làn da trắng như tuyết của cô, cổ chữ V rất thấp. Làn tóc xõa trên hai cánh tay, dưới ánh đèn, cô như khoác lên mình một vầng sáng.
Quan Ánh cố ý thoa một lớp son mỏng lên môi sau khi tắm, còn dùng loại nước hoa mà Chu Tân Hạc thích. Trên khuôn mặt, trên cơ thể đều là những tâm tư nhỏ bé của cô. Lúc này trông cô giống như một yêu tinh nhỏ xinh đẹp không dính bụi trần, khóe mắt, đuôi mày đều làm lòng người rung động.
Chu Tân Hạc chăm chú nhìn cô hai giây, ánh mắt không hề dao động. Anh rũ mắt, dừng ở bờ vai Quan Ánh một giây, cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Quan Ánh: “…”
Áo khoác vẫn còn độ ấm, mà Chu Tân Hạc thì đã xoay người đi xa.
Vẻ mặt của Quan Ánh gần như không kiềm chế được.
“Cứu, cứu! Tôi chảy máu mũi rồi.”
Quan Ánh quay đầu lại, thấy Chu Niệm Niệm đang ngó đầu ra từ phòng bên cạnh, vội vàng cuộn chặt áo khoác.
“Cô nhỏ à, sao vậy ạ?”
Chu Niệm Niệm nhìn chằm chằm người đẹp trước mặt, bất đắc dĩ chớp mắt, “Sao lại quấn lại, anh cả có thể nhìn còn cô thì không hả?”
Quan Ánh thở dài: “Chú ấy còn không thèm nhìn cháu.”
Chu Niệm Niệm kinh ngạc bảo kỳ quái: “Có khi nào anh cả lén lút xuất gia sau lưng chúng ta không?” Cô ấy khoa tay múa chân với Quan Ánh: “Cháu đã làm như thế này… Như vậy, còn như vậy, cuối cùng đều thất bại.”
Quan Ánh nghiến răng: “Có lẽ chú ấy không muốn làm vậy với cháu.”
“Không thể nào? Anh cả không muốn làm vậy với cháu thì sao lại muốn kết hôn với cháu? Chờ đã, chuyện này có vẻ không đúng, hai người cũng đã kết hôn gần một năm rồi, cháu cũng không bị “ăn”. Đáng thương quá đi, gặp phải một ông chồng mù.”
Ánh mắt Quan Ánh ai oán, ôm chặt áo khoác, xoay người về phòng, “Chú ấy vì bảo vệ cháu nên mới kết hôn.”
Chu Niệm Niệm nói: “Cháu còn che chở anh ấy à, mặc kệ là vì mục đích gì nhưng bây giờ anh ấy đã là chồng của cháu rồi. Con không thể nghe lời giống như trước đây được, phải ép anh ấy thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
Quan Ánh nào dám.
Nhìn thấy Chu Tân Hạc là cô hồi hộp đến chết khiếp, còn ép nỗi gì.
Chu Niệm Niệm: “Sao không giả vờ đáng yêu?”
Quan Ánh như bị mắc kẹt, cả người lộ ra vẻ ngờ vực, quay đầu lại, nói với vẻ khó có thể tin: “Chẳng lẽ cháu không đáng yêu sao?”
Chu Niệm Niệm đè cánh tay xuống, sửa miệng: “Cô nói nhầm, chúng ta đều là tiên nữ nhỏ, siêu cấp đáng yêu. Ý của cô là ngoan chứ không phải giả vờ ngoan, Nếu ngoan quá anh cô sẽ ngượng ngùng không thể xuống tay được.”
Quan Ánh nằm lên gối, lấy tay ôm mặt: “Cháu không giả vờ, chỉ là không nhịn được thôi.”
Vừa nhìn thấy Chu Tân Hạc, cô đã không thể nào kiềm chế bản thân làm nũng với anh.
Chu Niệm Niệm ngồi bên cạnh tổng kết lại cho cô nguyên nhân thất bại: “Con đừng mặc ít như vậy để quyến rũ anh cả.” Cô ấy nhấc nhẹ chiếc dây váy mỏng manh đến mức nếu kéo một cái cũng có thể đứt lên vai Quan Ánh: “Lỡ như bị cảm lạnh, với cái cơ thể này của con, anh cả cũng không dám chạm vào con đâu.”
Từ nhỏ Quan Ánh đã yếu ớt, rất dễ bị bệnh, thuốc không rời thân, ăn nhiều cũng không tăng cân, chạy vài bước đã thở không ra hơi. Chu Tân Hạc chiều chuộng cô không có điểm dừng, một phần cũng bởi vì cơ thể của cô.
Chú hai của Quan Ánh là bạn thân của Chu Tân Hạc, trong trận động đất năm đó, cô là người duy nhất sống sót. Chu Tân Hạc cố hết sức ôm cô ra khỏi đống đổ nát, hận không thể xem cô như báu vật mà nâng niu từng chút một, thay thế chú hai của cô, yêu thương cô giống như con gái.
Những năm Chu Tân Hạc đi du học, Quan Ánh hắt xì một cái cũng có người báo tin cho anh.
Buổi sáng hôm sau.
Ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Quan Ánh hất chăn bông ra, duỗi duỗi vòng eo lười biếng, cũng chẳng quan tâm váy có cuốn lên tận bắp đùi hay không.
Quả nhiên đêm qua Chu Tân Hạc không đến phòng cô.
Áo ngủ như bánh quai chèo xoắn lại ở thắt lưng, Quan Ánh lăn vài vòng trên giường, miệng lẩm bẩm một hồi mới uể oải ngồi dậy.
Cô ôm lấy gối, tưởng tượng đó là Chu Tân Hạc, hung hăng bắt nạt, đá từ đầu giường chân giường, xong lại nhặt về ôm, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại mà cọ cọ.
Sau khi trút giận, chợt thấy một bóng đen vụt qua khóe mắt, Quan Ánh ngừng lại, chần chờ nửa giây rồi chậm rãi quay đầu.
Mắt đối mắt với Chu Tân Hạc, đầu óc Quan Ánh trống rỗng hai giây.
Xong rồi, xong thật rồi.
Hình tượng bé ngoan sụp đổ không giữ được rồi.
Quan Ánh nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng: “Chú, chú… về khi nào vậy?”
Chu Tân Hạc nằm trên sô pha bên cạnh, quay đầu sang phía cô.
Anh nhìn cô: “Hai giờ sáng.”
Không gian yên tĩnh chừng năm giây.
Quan Ánh: “À, vừa rồi chú đang nằm mơ, chú ngủ tiếp đi.”
Chu Tân Hạc nghe lời quay đầu, nhắm mắt lại.
“Ừ.”