Chu Thần Thao là em họ của Chu Tân Hạc, anh ruột Chu Niệm Niệm, giống như ánh dương vậy, khi còn nhỏ hay giúp Quan Ánh học bổ túc. Có lẽ là lúc dậy thì thân thiết với nhau, tuổi tác lại không kém bao nhiêu, làm cho người nhà họ Chu lầm tưởng hai người yêu thầm đối phương.
Quan Ánh lấy lại tinh thần, giải thích: “Cháu và anh hai không phải như mọi người nghĩ đâu, hơn nữa anh ấy về nước cũng không báo cho cháu một tiếng.” Cô hơi hoảng loạn, nói với tốc độ nhanh, nhìn vào có chút chột dạ: “Chú nhỏ, chú cũng biết mà đúng không?”
Đồng tử Chu Tân Hạc trong suốt bình tĩnh, chỉ lộ ra chút cảm xúc nhàn nhạt, trông rất thâm sâu.
Quan Ánh nhìn vẻ mặt anh, trong lòng đã có đáp án: “Chú… không biết sao?”
Anh hỏi: “Cháu đang lo cái gì?”
“… Cháu sợ chú hiểu lầm.”
“Cái này có quan trọng không?”
Không quan trọng sao? Không cần để ý đến tin đồn này nữa à?
Quan Ánh tuyệt đối không cho phép Chu Tân Hạc hiểu lầm: “Cô nhỏ biết!” Cô dựng thẳng một ngón tay lên ý bảo anh chờ: “Cháu gọi điện thoại cho cô ấy.”
Chu Niệm Niệm bắt máy rất nhanh, Quan Ánh không cho cô ấy có cơ hội phí lời: “Chuyến bay của anh hai đêm mai là xuống, chắc là anh ấy gọi cho mọi người…”
“Chu Thần Thao đúng là đồ vô sỉ mà.” Quan Ánh nói chưa dứt lời, Chu Niệm Niệm đã bắt đầu mắng: “Lúc cháu kết hôn thì mất tích, giờ vừa xuống máy bay thì chân chó muốn cháu đến đón? Có phải anh ấy nghĩ sức quyến rũ của anh ấy sẽ thắng được anh cả không? Thất bại thảm hại mà…”
“Cạch” một tiếng, Quan Ánh đặt điện thoại lên bàn.
Xong rồi, muốn chứng minh nhưng lại tự đào hố chôn mình rồi.
Cô liếc mắt nhìn Chu Tân Hạc, muốn nói gì đó, nhưng lại không có cách nào lên tiếng được.
Đổi đề tài khác đi.
Cầu xin chú đấy.
Chu Tân Hạc lời nói xoay chuyển: “Ngày mai có tiết học không?”
Quan Ánh: “Dạ có. Chú thì sao? Có bận không?”
“Cũng bận.”
“Vâng.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tâm trạng Quan Ánh hơi phức tạp, một mặt, cô rất vui vì Chu Tân Hạc hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng anh lại không ăn dấm một chút nào!
Khóe miệng cô rủ xuống, rầu rĩ xoay người về phòng.
“Ánh Ánh.” Chu Tân Hạc gọi cô lại.
Mắt Quan Ánh sáng rực lên, cuối cùng anh cũng cảm thấy đầu mình bị đội nón xanh rồi sao?
Giọng của Chu Tân Hạc vang lên sau lưng cô: “Cháu muốn gì?”
Khóe mắt Quan Ánh giật giật: “Dạ?”
Chu Tân Hạc duỗi tay, kéo quyển Luật Hôn nhân mà cô đã đặt ngược ra: “Không cần kiểm tra những thứ này.” Giọng điệu anh dung túng: “Cháu muốn bao nhiêu, chú đều cho cháu.”
Quan Ánh ngẩng mặt nhìn vào mắt anh: “Cháu muốn một nửa tài sản của chú, chú cũng cho cháu à?”
Chu Tân Hạc không do dự: “Cho cháu hết.”
Quan Ánh sửng sốt: “Nhiều tiền như vậy, chú không đau lòng sao?”
Ánh sáng trước mặt tối sầm lại, Chu Tân Hạc đi đến trước mặt cô, trong không khí tràn ngập mùi hương lành lạnh của tuyết tùng chỉ có ở anh, anh cụp mắt xuống, nhìn cô say đắm.
“Đau lòng chứ.”
Thứ anh nói đến không phải là tiền, Quan Ánh biết.
Cảm xúc tích tụ sụp đổ trong khoảnh khắc, Quan Ánh nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác mong manh ập xuống, lòng cô rung động, đột nhiên khống chế không được bản thân, nhào vào trong ngực Chu Tân Hạc, lẩm bẩm: “Chú nhỏ, lâu lắm rồi chú không ôm cháu.”
Thoáng chốc, Quan Ánh cảm giác có được cả thế giới. Mặc dù, thế giới của cô không đáp lại cô như cô mong đợi.
Vài giây sau, đầu cô bị một bàn tay to lớn khống chế, bàn tay Chu Tân Hạc phủ lên đầu cô: “Ngoan.”
Giống như trước đây, Chu Tân Hạc sẽ dỗ cô, nhưng Quan Ánh biết, đây không phải loại tình cảm nam nữ, chỉ là sự thỏa hiệp của người lớn khi gặp trẻ con đang gây sự vô cớ.
Nhưng cảm giác an toàn này không ai có thể cho cô.
Chiều cao chênh lệch giữa Quan Ánh và Chu Tân Hạc cũng chỉ có 20cm, đầu cô vừa vặn dựa vào lồng ngực của Chu Tân Hạc, hai cánh tay nho nhỏ ôm eo anh. Chu Tân Hạc năm nay hai mươi tám tuổi, hào hoa phong nhã, dáng người rất đẹp, ôm vào cảm thấy gầy nhưng rất mạnh mẽ, rất an toàn.
Cũng không biết cảm giác khi sờ vào thế nào.
Suy nghĩ của Quan Ánh bay lung tung, bắt đầu hiện ra một số cảnh nóng bỏng.
Cái ôm an ủi dần dần thay đổi, cái ôm ấm áp của Chu Tân Hạ trở nên nóng bỏng, Quan Ánh nóng đến nỗi phập phồng không yên.
Sợ mình thất thủ lộ ra sơ hở, cô buông anh ra, nhanh chóng xoay người chạy đi: “Chú nhỏ ngủ ngon!”
Chu Tân Hạc cụp mắt, nhìn thấy một sợi tóc dài móc vào cúc áo sơ mi của mình, buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
———
Buổi tối Quan Ánh mơ thấy một giấc mơ rất xấu hổ. Ở trong mơ, cô đã sờ cơ bụng của Chu Tân Hạc.
Tâm trạng thoải mái cả ngày.
Buổi tối, Quan Ánh đến sân bay đón Chu Thần Thao. Máy bay đến muộn, cô đợi tầm mười phút. Quan Ánh không chịu được một không gian khép kín với nhiều người, mười phút đã là giới hạn của cô. Cô bóc một viên kẹo ra, cho vào miệng, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không giảm, cô rời sảnh, đi đến giao lộ không có người, tháo khẩu trang hít một hơi thật sâu.
Điện thoại hiển thị tên người gọi: “Anh hai”.
“Alo.”
“Cục cưng, đang ở đâu vậy?”
“Lối ra C2, rẽ trái 100 mét.”
“Khó chịu à?”
“Ừ.”
“Chờ anh, ra ngay đây.”
Chu Thần Thao gần như là lao tới.
Nhìn thấy Quan Ánh ngồi xổm ở ven đường, hối hận nói: “Trách anh, không nên để em đến nơi nhiều người như vậy.” Anh ấy cuốn tay áo lên: “Anh hai ôm nào.”
Quan Ánh đứng lên: “Không cần, em chỉ không thở nổi thôi.”
“Bây giờ đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, đi thôi.”
“Làm anh sợ muốn chết.” Chu Thần Thao vẫn không kiềm chế được, ôm lấy vai Quan Ánh: “Ngày mai anh hai đưa em đến một nơi có không khí trong lành.”
Quan Ánh đẩy tay Chu Thần Thao ra, vẻ mặt thẫn thờ: “Em phải đi học.” Cô oán giận nói: “Anh có thể đừng đi lung tung nữa được không, cô nhỏ tìm anh khắp nơi, gấp muốn chết.”
Chu Thần Thao vui vẻ: “Em vẫn gọi em ấy là cô nhỏ à?”
“Gọi quen rồi.”
Nói đến xưng hô, lúc Chu Tân Hạc đón Quan Ánh về nhà, cô vẫn còn là một cô bé mười ba tuổi, lúc ấy Chu Tân Hạc vẫn còn chìm trong nỗi đau mất đi người bạn, vì muốn Quan Ánh mau chóng thích ứng với môi trường xa lạ nên đã tự nhận mình là chú của cô. Mà Chu Thần Thao vẫn còn nhỏ nên không như thế được, hay nói đùa với Quan Ánh là anh của cô. Còn Chu Niệm Niệm lợi dụng Chu Thần Thao, dụ dỗ Quan Ánh gọi cô ấy là cô nhỏ. Thời gian dài, vai vế cũng rối hết cả lên.
“Cô nhỏ giận lắm đó.”
“Đi khảo sát khu đất, mất tích không phải là chuyện bình thường sao? Nó gấp? Nó chỉ nhận anh cả là anh trai của nó, nó coi trọng người anh ruột này từ khi nào vậy?”
Quả thật đúng như vậy.
Ở trong mắt Chu Niệm Niệm, Chu Thần Thao chính là tên dại gái, nhưng Quan Ánh biết Chu Thần Thao có người trong lòng, Quan Ánh cũng biết người anh ấy thích, năm đó còn giúp anh ấy theo đuổi. Chỉ là không lâu sau, Chu Thần Thao lại đột nhiên chia tay với cô gái ấy.
Dù sao thì đây cũng là chuyện đau lòng của anh ấy, Quan Ánh cũng không hỏi nguyên nhân chia tay. Có thể là do chưa thoát khỏi mối tình đó, từ đó về sau Chu Thần Thao vẫn luôn độc thân.
Chu Thần Thao nói: “Đó là nơi trước kia anh phát hiện được, không khí thiên nhiên rất tốt, rất hợp với em. Chờ nghỉ hè, anh sẽ đưa em đến ở một thời gian.”
Sảnh trò chơi cách chỗ đậu xe một đoạn[1], Quan Ánh lười đi, ngồi lên vali, để cho Chu Thần Thao đẩy đi: “Không đi nữa, mệt rồi.”
[1] Nguyên văn: 街机厅离车位有段距离: mình không biết có edit đúng hay không vì vẫn còn cấn chỗ này, bạn nào biết thì giúp mình với nhé!!
Chu Thần Thao biết cơ thể Quan Ánh yếu ớt, cười nói: “Không cần em đi, anh hai cõng em.”
Quan Ánh từ chối: “Chú nhỏ sẽ không vui đâu.”
Chu Thần Thao cắt ngang: “Anh cả không vui cái gì? Hai người cũng không phải là kết hôn thật.”
Quan Ánh không vui nói: “Kết hôn giả nhưng đi lãnh chứng thật!”
Chu Thần Thao: “Được được được, tổ tông em đừng tức giận, lát nữa lại khó chịu. Đi du lịch cùng nhau cũng không được à?”
Quan Ánh lời lẽ chính đáng nói: “Anh đã thấy ai mà suốt ngày rủ chị dâu ra ngoài chơi chưa?”
Chu Thần Thao trố mắt: “Em thật sự xem mình là chị dâu của anh à?”
Quan Ánh: “Vốn dĩ là vậy mà.”
Đến chỗ đậu xe, Quan Ánh xuống vali, Chu Thần Thao nhét vali vào cốp xe, giúp Quan Ánh kéo cửa xe ra: “Hai người bàn nhau khi nào làm thủ tục ly hôn?”
Quan Ánh ngồi vào trong xe, không muốn nói về chuyện này: “Chú nhỏ nói tạm thời không tiện, chắc là lo ảnh hưởng đến việc hợp tác.”
Chu Thần Thao gật đầu: “Đúng là ly hôn có ảnh hưởng rất lớn với anh cả, trừ khi em ra khỏi hộ khẩu, nếu không vốn lưu động của tập đoàn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.” Anh ấy ngồi vào trong xe: “Lúc trước nếu em tìm anh thì sẽ không có mấy chuyện phiền phức như vậy.”
“Đến tìm anh?”
“Em cũng sẽ không lấy.”
Cũng sẽ không lấy.
Trừ Chu Tân Hạc ra, cho dù là kết hôn giả Quan Ánh cũng sẽ không tìm người khác.
Nếu không phải từ giả thành thật, còn lâu cô mới xem hôn nhân như trò đùa.
———
Lúc về đến nhà đã hơn 10 giờ.
Từ sau khi trở về, Chu Tân Hạc vẫn luôn ngủ ở phòng sách, bởi vì phòng ngủ phụ bị Quan Ánh đổi thành phòng chứa quần áo. Đúng là cô cố ý, nghĩ thầm chỉ cần khiến phòng ngủ phụ không có chỗ đặt chân, Chu Tân Hạc cũng chỉ có thể tới phòng ngủ ngủ cùng cô.
Đây là phòng cưới, phòng ngủ ban đầu vốn được lắp đặt theo kích thước đôi, giường cũng là giường lớn 2m2, vì lựa chọn theo phong cách của Chu Tân Hạc, Quan Ánh dùng tông trắng xám cho chăn ga gối đệm và rèm vải.
Nhưng Chu Tân Hạc đã về mấy ngày nay, hoặc là ở phòng nghỉ của công ty, hoặc là bận đến đêm khuya rồi chấp nhận ngủ một đêm ở phòng sách hoặc sô pha dưới tầng, chưa từng đến phòng ngủ lúc nào, làm Quan Ánh tức chết.
Quan Ánh nhìn lên tầng, đèn hành lang sáng rỡ, là Chu Tân Hạc để đèn lại cho cô.
Cô dừng chân ở cửa phòng sách, nghiêng tai lắng nghe, hậm hực trở về phòng.
Phòng ngủ của phòng cưới rất lớn, cửa sổ sát đất không dính một hạt bụi, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy ban công ngoài trời rộng mở, rẽ trái là đi thẳng vào phòng để quần áo, bên trong là túi xách, đồ trang sức xa xỉ chất như núi, còn có các loại trang phục phiên bản giới hạn mà Chu Tân Hạc tặng cho Quan Ánh.
Người trong giới gọi Quan Ánh là “tiểu phú bà”, tìm tiểu phú bà mượn đồ sang trọng thì chỉ có chuẩn chứ không sai, điều kiện tiên quyết là phải có i quan hệ phù hợp, không phải ai cũng có thể lọt vào tầm của Quan Ánh.
Diện tích của phòng ngủ phụ cũng không nhỏ, nhưng bên trong chất đầy hàng của các nhãn hàng gửi tới trong hai năm qua, chất cao đến nỗi nhìn không thấy đầu. Quan Ánh cũng không tính dọn nó, không thể đặt chân xuống càng tốt, tránh để Chu Tân Hạc dọn sô pha đến nằm.
Quan Ánh xoay người, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, lúc sáng cô đi đâu có bật đèn.
Nghe thấy tiếng băng dính bị xé, Quan Ánh thử nói: “Chú nhỏ?”
Một đống hàng đổ xuống ngay cái bóng đen, Chu Tân Hạc ôm một hộp quà đi ra.
Anh đang giúp cô dọn hàng.
Quan Ánh hơi lúng túng: “Muộn thế này rồi, sao chú còn chưa ngủ?”
Chu Tân Hạc xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, khom lưng xếp những hộp quà đã mở ra thành một hàng, nhướng mắt nhìn cô, cười như không cười nói: “Không dọn thì chỗ này ngủ được chắc?”
“…” Quan Ánh ngượng ngùng quay đầu nhìn chằm chằm vào vách tường sơn trắng.
Chu Tân Hạc đứng dậy: “Đón người xong rồi à?”
“Vâng, anh hai về nhà rồi.”
Chu Tân Hạc ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Ban công gió lớn, động tác nghiêng người thay Quan Ánh chắn gió lạnh của Chu Tân Hạc rất tự nhiên, chờ cô vào phòng mới quay lại đóng chặt cửa, hỏi: “Gần đây có hay gặp ác mộng không?”
“Thỉnh thoảng.” Quan Ánh giương mắt nhìn trộm anh, trong lòng có chút mong đợi: “Chú phải dùng phòng tắm sao? Cháu có thể sang phòng bên cạnh.”
Giọng Chu Tân Hạc ấm áp: “Cháu dùng đi.”
Quan Ánh ra vẻ hào phóng: “Không sao, chú dùng đi.”
Xoang mũi Chu Tân Hạc phát ra tiếng cười nhẹ đầy gợi cảm: “Ánh Ánh.”
Giọng nói này…
Ai mà chịu được!
“Dạ?” Quan Ánh giữ vẻ bình tĩnh.
Đôi mắt đen Chu Tân Hạc cười cười: “Khách sáo với chú vậy à?”
Không phải là cô khách sáo, cô là muốn nhìn người đẹp tắm.
Nhưng Quan Ánh không dám để lộ ra bất kỳ ý nghĩ không an phận nào đối với Chu Tân Hạc, nếu không, anh nhất định sẽ giữ khoảng cách xa hơn với cô.
“Kính già yêu trẻ mà.” Quan Ánh giả vờ ôm đồ ngủ đi tắm rửa một chút.
Hình như Chu Tân Hạc bật cười, lại như là bất đắc dĩ than nhẹ.
———
Ngày hôm sau là cuối tuần, mới sáng sớm bà Hoắc đã đưa thợ trang điểm tới mượn lễ phục.
“Tôi có một người bạn đang quay một bộ phim dân quốc, muốn hỏi bộ sườn xám mà mấy hôm trước cô mặc có thể thuê không? Tiền bạc không thành vấn đề.”
Trên thế giới có tổng cộng không đến hai mươi thương hiệu thời trang cao cấp, đồ của Chu Tân Hạc là đắt nhất khó mượn nhất, ngoại trừ yêu cầu bắt buộc đối với thành viên là tiêu tiền tám chữ số mỗi năm, việc xét duyệt các hội viên cao cấp cũng khắt khe hơn so với các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng với công chúng. Có thể mặc đồ cao cấp của anh, nghĩa là người này có thân phận không tầm thường.
Bạn của bà Hoắc đều là diễn viên hạng nhất, mua cũng có thể mua được, nhưng nếu mua một bộ đồ cao cấp có chi phí đến tám con số chỉ để mặc một hai lần khi đóng phim cũng không thỏa đáng lắm.
“Được chứ ạ.” Con trai của bà Hoắc và Chu Tân Hạc là bạn học cấp 3, và cũng là người quen cũ của chú hai Quan Ánh.
Chỉ có điều những thứ này không phải là nguyên nhân quan trọng, quan trọng vẫn là nhà mẹ đẻ của bà Hoắc có gia thế, có bà che chở, Quan Ánh có thể tiến vào giới của bà.
Sau khi “mua chuộc” bà Hoắc, Quan Ánh lén đi thoa son môi. Tuyệt đối không thể để Chu Tân Hạc nhìn thấy cô trang điểm, nếu bị hỏi đến cứ nói đó là gương mặt mộc tự nhiên không trang điểm là được!
Hôm nay Chu Tân Hạc sẽ đi tham gia một bữa tiệc quan trọng, Chu Niệm Niệm nói anh cần một bạn nữ, chắc là sẽ tìm Quan Ánh.
Quan Ánh ăn mặc đẹp đẽ, dè dặt chờ Chu Tân Hạc chủ động tới tìm cô.
Màn hình di động sáng lên, Quan Ánh mừng như điên. Cầm lên vừa nhìn thấy, nhất thời tức giận: “Cô nhỏ.”
Chu Niệm Niệm: “Ánh Ánh, sao cháu còn chưa đến?”
“Chú nhỏ không gọi cháu đi.”
“Không thể nào? Vậy anh ấy đi ra ngoài đón ai?”
Quan Ánh lập tức tức giận: “Chú ấy có bạn tiệc khác rồi ư?”
“Hình như… là vậy.”
Quá đáng.
Quan Ánh cầm túi lên, giống như con gà con chiến đấu một mình, bảo tài xế lái xe thẳng đến cửa khách sạn.
Cô muốn xem bạn tiệc mà Chu Tân Hạc nghìn chọn vạn chọn chân dài bao nhiêu!
Quan Ánh không đưa thư mời ra, bảo vệ mới đến muốn ngăn lại, nhưng đồng nghiệp đã ngăn cản nói: “Đây là cô Quan, vợ chưa cưới của ngài Chu.”
Bảo vệ nhìn cô gái trước mắt nhiều một chút, yên lặng ghi nhớ.
Quan Ánh hùng hổ đi vào phòng tiệc.
Hôm nay cô cố tình trang điểm, cho dù thẳng nam có dùng kính lúp để nhìn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không nhìn ra “khuôn mặt ban đầu”, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, dù cô kiêu ngạo hung hăng càn quấy đi chăng nữa thì nhìn qua cũng chỉ là bé con đang tức giận, nhưng Quan Ánh tự nhận là mình đủ tức giận.
Cô nén lại chút sức lực, chạy thẳng đến chỗ Chu Tân Hạc.
“Trúc” làm chủ buổi tiệc tối nay, chắc là đang tiếp xúc đại sứ toàn cầu, Quan Ánh vừa đến liền nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, tất cả đều là những ngôi sao nam nữ chính hoặc là lão làng phòng vé. Mặc dù đây là nơi trai đẹp tụ tập nhưng gương mặt lạnh lùng của Chu Tân Hạc cũng rất tuấn tú, Quan Ánh liếc mắt một cái đã trông thấy anh.
Vừa thấy Chu Tân Hạc, cơn giận của Quan Ánh lập tức biến mất hơn một nửa.
Chu Tân Hạc bị một đám nam nữ tinh anh vây quanh bắt chuyện, thỉnh thoảng anh cũng gật đầu, phần lớn thời gian là giữ phong thái lịch thiệp im lặng lắng nghe.
Quan Ánh mừng thầm, tự tâng bốc ánh mắt cô thật tốt, người đàn ông cô thích thật đẹp trai cao quý.
Đắc ý chưa đến ba giây thì cô lại nhìn thấy Trương Mị Khanh trong đám đông, Quan Ánh tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt.
Dường như Chu Tân Hạc phát hiện ra gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.