Hai tháng sau, Thanh Đan cầm trên tay kết quả siêu âm.
Nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô, kết quả siêu âm cho biết Thanh Đan đã có thai được bốn tuần.
Đây là sự kết tinh của tình yêu giữa cô và Quốc Thịnh.
Nghĩ đến nét mặt vui sướng của Quốc Thịnh, Thanh Đan không giấu được niềm hân hoan trong lòng.
Cô vì vậy mà không biết rằng có bóng người đã theo cô từ khi cô rời nhà.
Chiếc xe chở Thanh Đan đi đoạn đường rất lạ, cô nhận ra thì đã muộn.
Thanh Đan lo lắng nhìn người lái xe đằng trước.
“Chú ơi, hình như nhầm đường rồi.
Đây không phải đường đến công ty Thịnh Vượng!”
Người phía trước không trả lời, anh ta từ tốn mở khẩu trang và mũ ra, Thanh Đan nhìn thấy liền hoảng hốt.
“Tần Hào? Anh làm gì vậy? Mau dừng xe!”
“Chị à, chị sợ tôi đến vậy sao?”
Thanh Đan vẫn la hét đòi xuống xe, nhưng chiếc xe không những không dừng lại, mà càng lúc càng chạy nhanh hơn.
Tần Hào nhìn qua gương chiếu hậu, nhoẻn miệng cười đắc ý.
“Có gan thì nhảy xe xem nào?”
Thanh Đan nắm lấy tay khóa cửa xe, trong lòng muốn liều một phen, nhưng nghĩ lại cái thai trong bụng, cô chùn bước.
Dù sao cũng không thể đánh cược đứa bé này.
Nhìn thấy người phía sau không phản ứng, Tần Hào cười ranh mãnh.
………………….
Chiếc xe dừng gấp trước một căn nhà cũ kỹ, Thanh Đan một mực chống cự khi Tần Hào cố lôi cô xuống xe.
“Mày có im mồm đi không hả?”
Bốp.
Tần Hào nổi cơn tát mạnh Thanh Đan, cô lảo đảo mất thăng bằng.
Tần Hào thấy vậy liền rút trong túi ra chiếc khăn mỏng chụp lên mặt Thanh Đan.
Cô vùng vẫy một lúc rồi từ từ ngất đi.
Tần Hào bế cô vào bên trong.
Thả Thanh Đan xuống nền đất, rồi anh ta nhanh chóng lấy túi của cô lục lọi.
Ánh mắt Tần Hào dừng lại trên tờ giấy kết quả siêu âm, anh ta đọc chăm chú rồi cười khẩy.
“Có thai sao? Bọn mày hạnh phúc nhỉ?”
Tần Hào chỉ định lấy tiền trong túi của Thanh Đan, nhưng bây giờ anh ta lại muốn bắt cóc cô và tống tiền Quốc Thịnh.
“Biết đâu tao lại có một khoản kha khá!”
Nói rồi Tần Hào tự phá lên cười đắc ý, anh ta đi đi lại lại chỗ Thanh Đan nằm.
Cúi xuống vén tóc trên gương mặt cô, anh ta thì thầm gì đó.
………………….
Quốc Thịnh ở công ty chờ Thanh Đan.
Bỗng anh cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác nóng ruột cứ dâng lên.
Cầm chiếc điện thoại định gọi cho Thanh Đan, liền ngay đó nhận một tin nhắn.
Ngoài một tấm ảnh, Quốc Thịnh không nhận được lời nhắn nào, số điện thoại người gửi là của Thanh Đan.
Quốc Thịnh phóng to tấm ảnh, anh ngạc nhiên khi thấy kết quả siêu âm ấy.
Trong lòng Quốc Thịnh lan tỏa sự hạnh phúc, anh nhắm mắt lại vì hồi hộp, niềm vui sướng của anh như đúng với điều Thanh Đan đã suy nghĩ.
Ring…ring…
Ring…ring…
Ring…ring…
Đến lần gọi thứ ba của Quốc Thịnh, điện thoại của Thanh Đan cũng có người nghe máy.
Quốc Thịnh không giấu được sự háo hức mà hỏi Thanh Đan về kết quả.
Đáp lại lời của Quốc Thịnh, lại là giọng một người đàn ông.
“Tổng Giám đốc, vậy là anh đã nhận tin nhắn rồi?”
Quốc Thịnh nghe giọng nói này, trong đầu anh ngờ ngợ nhận ra, lập tức bị đả kích mạnh.
“Tần Hào? Tại sao cậu lại cầm điện thoại của Thanh Đan.
Vợ tôi đâu?”
“Chà, ngọt ngào nhỉ.
Anh rể à, có phải anh nợ tôi lời cảm ơn vì việc tốt của hai người không?”
“Khốn kiếp, cậu mau thả cô ấy ra!”
“Ấy khoan, dạo này em vợ của anh hơi kẹt.
Không ấy anh cho tôi ít vốn làm ăn, tôi sẽ đưa cả vợ và con anh về cho anh?”
Quốc Thịnh nắm chặt tay, nghiến răng cứng lại vì tức giận, anh gằn lên từng lời.
“Cậu muốn gì?”
“Hiện tại tôi không biết với anh thì cô ta đáng giá bao nhiêu nhỉ?”
“Khốn kiếp!”
“Chửi hay lắm.
Tôi muốn năm mươi nghìn USD.
Và ngay bây giờ!”
Nói xong Tần Hào liền tắt máy, Quốc Thịnh không kiềm chế được mà điên loạn đập bàn.
Thư ký bên ngoài sợ hãi chạy vào, nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Quốc Thịnh, họ liền gọi cho Minh Tâm.
Minh Tâm vừa đến, anh đã nghe thư ký nói Quốc Thịnh vừa rút một số tiền lớn.
Anh vội đi gặp người bạn của mình.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh, Minh Tâm liền chặn anh lại hỏi.
“Tần Hào bắt giữ Thanh Đan! Tôi phải đến cứu cô ấy!”
“Nhưng cậu bình tĩnh đã!”
“Cô ấy đã có thai! Thanh Đan không thể gặp chuyện được!”
Quốc Thịnh gào lên, rồi tay anh buông lỏng ra, nét mặt trở nên tối sầm lại, anh biết Tần Hào là kẻ bất chấp tất cả vì tiền, vì vậy anh rất lo cho Thanh Đan.
Ngay khi ấy điện thoại Quốc Thịnh lại reo, anh vừa nghe máy đã thấy Thanh Đan bị trói trên ghế, Tần Hào thì cười khanh khách nói với Quốc Thịnh.
“Anh rể, vợ của anh đã có thai, tôi đang nghĩ đến việc giúp anh có con sinh đôi! Chà!”
“Mẹ kiếp! Mày dám làm gì Thanh Đan, tao liều mạng với mày!”
Tần Hào chép miệng, nghểnh mặt ra chọc tức Quốc Thịnh.
“Vậy thì mau đến căn nhà hoang phía Nam thành phố.
Tôi cho anh 1 giờ đồng hồ và anh chỉ được đi một mình.”
Quốc Thịnh nắm chặt điện thoại trong tay, anh liền xách vali tiền chạy ra bãi xe, Minh Tâm vội đuổi theo.
“Tôi đi với cậu!”.