Sáng hôm sau, dù Mỹ Linh không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận rời khỏi nhà Quốc Thịnh.
Thanh Đan cố gắng gạt bỏ mọi việc hôm qua, cô chuẩn bị một bát cháo sườn nóng hổi cho Quốc Thịnh.
Đứng trước phòng, Thanh Đan cố gắng hít thở lấy bình tĩnh, có thể anh ấy vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng đưa tay mở chốt.
Cửa không khóa!
Thanh Đan nhìn vào bên trong, ánh sáng vẫn bị che bởi rèm cửa sổ, Thanh Đan nhẹ nhàng đi đến kéo tấm rèm sang một bên.
Ánh sáng bên ngoài hắt vào, chiếu sáng mọi vật bên trong căn phòng.
Thanh Đan quay người lại, cô sửng sốt nhìn ra cảnh sắc trên giường.
Quốc Thịnh cùng Mỹ Linh tay trong tay, quấn lấy nhau dưới chiếc chăn, hai tay Thanh Đan run rẩy đánh rơi bát cháo.
Cháo nóng văng lên chân cô nóng rát, môi Thanh Đan mấp máy không nên lời.
“Hai người…hai người đang…”
Quốc Thịnh bị tiếng động làm tỉnh giấc, anh nhìn lại thì thấy Mỹ Linh cũng vừa mở mắt nhìn anh.
Cả hai bị Thanh Đan nhìn thấy, Mỹ Linh xấu hổ cúi đầu không dám nhìn.
Thanh Đan lao đến, cô lay mạnh vai Quốc Thịnh, nước mắt chua xót không ngừng rơi.
“Anh đang làm gì vậy? Các người biết xấu hổ không hả?”
Quốc Thịnh đẩy mạnh Thanh Đan, cô té ngã xuống bên cạnh, bụng cô đập vào chiếc ghế của bàn trang điểm.
Cơn đau bụng quặn thắt kéo đến.
Thanh Đan nhăn nhó, cô nhìn xuống bụng mình, miệng rê.n rỉ gọi Quốc Thịnh cứu con mình.
Nhưng Quốc Thịnh vẫn trơ ra nhìn Thanh Đan, miệng anh lẩm nhẩm.
“Thai súc sinh…”
Bà Thanh cùng Quốc Hải nghe tiếng động liền chạy đến căn phòng, bà Thanh không kiềm chế mà lao vào lôi Mỹ Linh từ trên giường xuống.
Bà nắm tóc Mỹ Linh giật lên, Mỹ Linh đau đớn vừa cố vùng khỏi tay bà Thanh, vừa kéo chiếc chăn để che đi thân thể của mình.
“Con khốn nạn, mày đang lên giường với đàn ông đã có vợ đấy!”
“Mẹ…cứu đứa bé…!”
Quốc Hải nhanh chóng bế Thanh Đan lên, máu bắt đầu rỉ ra ướt đẫm chiếc váy.
Anh lập tức chở Thanh Đan đến viện, cả đoạn đường anh gào chửi Quốc Thịnh.
Quốc Hải ngồi lái xe, nhìn qua gương thấy Thanh Đan gục xuống nằm trên ghế, tim anh chợt đau thắt, liền tăng tốc độ mà chạy đi.
Mỹ Linh sau khi mặc áo quần, cô chỉ biết đứng sau núp mình vào Quốc Thịnh, ông Hoàng bất lực trước Quốc Thịnh và Mỹ Linh.
Ánh mắt tức giận nhìn họ.
“Mỹ Linh, tôi đã nói mà cô không hiểu à? Cô thèm khát đến vậy sao?”
“Cháu xin lỗi…cháu không kiềm chế được bản thân và tình cảm của mình…”
Quốc Thịnh lên tiếng bảo vệ Mỹ Linh.
“Cô ấy không có lỗi.
Do con…”
Ông Hoàng ném chiếc ly xuống đất.
Ông căm phẫn với Quốc Thịnh.
“Thanh Đan và đứa bé có chuyện gì.
Ta sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Đứa bé đó không phải con của con!”
Ông Hoàng trừng mắt.
“Vì sao mày cứ nói không phải con mày? Bằng chứng nào để nói điều đó?”
Quốc Thịnh cắn răng suy nghĩ, ngay cả bản thân anh cũng chẳng biết vì sao anh lại bác bỏ cái thai trong bụng Thanh.
Quốc Thịnh chỉ nhớ rằng đã có người nói với anh những lời ấy.
Nhưng ai là người nói với anh, Quốc Thịnh đều không nhớ rõ, anh cố gắng nhớ lại thì không thể chịu được cơn đau đầu khó chịu.
Ông Hoàng chỉ tay thẳng mặt Mỹ Linh.
“Cô! Hãy rời khỏi đây khi tôi còn lịch sự mời cô rời đi.”
“Bác nghe cháu nói! Con thật sự yêu anh ấy.”
“Tình yêu của cô, cô tự quản.
Nhưng cô phải có lòng tự trọng với cái tình yêu ấy.
Đừng vì chữ yêu mà đánh mất cái gọi là liêm sỉ của người phụ nữ.”
Lập tức ông Hoàng gọi bảo vệ đến và đưa Mỹ Linh ra ngoài.
Mỹ Linh bất ngờ phá lên cười.
“Nực cười, các người đang cố bảo vệ cho cái hạnh phúc của cô ta sao? Đừng quên tôi có được hôm nay cũng nhờ các người.
Các người vì bệnh của anh ấy mà chấp nhận để tôi ở đây, chấp nhận để tôi bên cạnh Quốc Thịnh.
Chẳng phải do các người từ đầu sao? Ha ha ha.
Tự gia đình các người tạo cơ hội tôi chà đạp con dâu của các người.
Giờ mới nhận ra à? Ha ha ha!”
Quốc Thịnh muốn níu kéo Mỹ Linh lại, nhưng liền bị bảo vệ giữ lại.
Anh tức giận nhìn cha mình.
“Con không mất trí, con không bị bệnh.
Buông con ra!”
Mỹ Linh hất tay bảo vệ ra, phủi lại áo quần, xách va li lên rồi quay bước đi.
Trước khi đi, cô vẫn quay lại đưa ánh mắt nhìn Quốc Thịnh..