“Tiểu thư! Đừng”……
Muộn mất rồi,một chiếc bình quý nữa trong nhà Hoàng thị đã tiêu tan thành mây khói.
Mỗi khi cô tiểu thư La Ngải My này nổi giận lên thì trời đất cũng không cản được.
Từ lúc sáng sớm cho đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ, ba chiếc bình và một chậu hoa đã bị cô thẳng tay ném đi không thương tiếc.
Và nguồn cơn của mọi sự tức giận này, người duy nhất dám chọc giận cô không ai khác chỉ có Hoàng thiếu gia của Hoàng thị, cũng là vị hôn phu tương lai của cô
La Ngải My đi vòng vòng trong phòng khách to lớn lộng lẫy, tay cô cầm chiếc gậy bóng chày đằng đằng sát khí vừa đi vừa lầm bầm chửi
“Hoàng Hạo Thiên! Anh lại lừa em! Anh đúng là tên xấu xa đáng ghét, tên đầu heo không có óc”…
Liên tiếp hai ba người hầu đi theo sau lưng bợ đỡ cô,sợ rằng một cái chậu hay cái bình xấu số nào đó lại “ra đi”
“Tiểu thư xin hãy bớt giận! Tiểu thư à! Tiểu thư!”
…
“Tít! Tít!”
Tiếng còi xe vang lên ở phía ngoài cổng lớn của dinh thự sang trọng, bà Trương quản gia vội vàng chạy ra mở cửa.
Bước xuống từ một chiếc xe hạng sang màu đen bóng loáng, là một mỹ nam cao cao tại thượng, tôn quý lạnh lùng.
Anh ta chính là Hoàng Hạo Thiên,thiếu gia giàu có bậc nhất ở Bắc Kinh này.
Khuôn mặt anh ta trước nay có thể tóm gọn bằng một từ “lạnh”.
Anh ta rất ít khi cười, thậm chí dù có cười thì cũng không lần nào gọi là thật sự vui vẻ
“Chuyện gì ồn ào vậy quản gia Trương?”
Bà quản gia nghe anh hỏi liền cúi đầu ấp úng
“Dạ..dạ..tiểu thư”…
Anh lắc đầu rồi bước vào trong nhà.
Vừa mới đi về phía cửa thì một chiếc giày ném thẳng về phía anh, như lướt qua vành tai trong một khoảnh khắc.
Nhưng anh vẫn không có gì gọi là giật mình hay ngạc nhiên.
Vì những chuyện này…anh đã quá quen thuộc rồi
“Thiếu gia..cậu không sao chứ?”
Hoàng Hạo Thiên nhìn La Ngải My đang nổi giận bừng bừng lạnh giọng hỏi
“Em lại gây ra chuyện gì nữa rồi?”
Cô tức tối đi về phía anh, tra hỏi
“Gây chuyện à? Hoàng Hạo Thiên, chẳng phải hôm qua anh đã hứa sẽ cho em cùng đi với anh tới tham quan khu trưng bày sản phẩm sao? Tại sao anh lại nuốt lời hả? Anh xem thường em có phải không?”
Hoàng Hạo Thiên thản nhiên đáp
“Là do em thôi.
Anh không hề nuốt lời”
“Do em? Em cái gì chứ?”
Anh đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, tháo cà vạt và áo cởi vets ra đưa cho quản gia rồi bắt chéo chân, nhìn cô hỏi
“Buổi trưng bày diễn ra lúc mấy giờ?”
La Ngải My ngẫm nghĩ rồi cụt ngủn đáp
“7h”
“Em xem đã đã ngủ đến mấy giờ?”
“Em”…
Hoàng Hạo Thiên quay sang hỏi cô quản gia với ý dằn mặt
“Quản gia, nói cho cô ấy biết, cô ấy dậy lúc mấy giờ đi!”
“Dạ..là 8h50 ạ”
Rồi anh nhìn cô nhướn mày nhún vai
“Thấy chưa? Suýt nữa thì 9h luôn rồi, không chừng lúc đó anh đã sắp xong việc rồi đấy!”
La Ngải My không cam tâm, cô không muốn nghe anh dài dòng.
Cô ngồi thịch xuống ghế,làm mặt hầm hầm với anh
“Không chịu! Tóm lại anh phải bù đắp cho em”
“Em muốn gì? Một cái bình hay là một cái chậu? La Ngải My,em càng ngày càng phá phách rồi đấy!”
“Anh dám nói em phá phách sao?”
“Sao lại không?”
“Anh”…
…
“Có chuyện gì vậy? Hạo Thiên?”
Một người đàn bà sang trọng mặc sườn xám đen tuyền từ trên lầu đi xuống, tóc điểm hoa râm,tay cầm một chiếc quạt đỏ đô nhỏ có dây chuỗi ngọc thạch.
Bà ấy là Hoàng phu nhân, mẹ của Hoàng Hạo Thiên
“Con lại bắt nạt Ngải Nhi có phải không?”
Ngải My nhân cơ hội này,chạy một mạch đến bên phu nhân ôm chằm lấy bà ấy mà mít ướt
“Dì Hoàng! Hạo Thiên bắt nạt con!”
Anh vẫn ngồi làm lơ không phản ứng gì, còn dửng dưng ngồi đọc báo.
Bà cùng với Ngải My đến bên ghế ngồi, ngay sau đó bà liền trách anh
“Hạo Thiên à! Con bé là con gái, sao con cứ nặng lời với nó mãi thế?”
Anh vẫn cứ dán mắt vào tờ báo lạnh lùng nói
“Là mẹ nuông chiều cô ấy quá nên cô ấy mới không xem con ra gì.
Suýt nữa thì con trai của mẹ đã hi sinh oanh liệt dưới tay cô ấy rồi đấy!”
Hoàng phu nhân không hiểu gì, nhìn sang Ngải My ngơ ngác hỏi
“Nó nói vậy là sao thế con?”
Cô gãi đầu cười hì hì, chưa kịp tìm cớ để giải thích thì Hạo Thiên đã lên tiếng
“Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là một chiếc gậy bóng chày lướt ngang qua mặt mà thôi”
Phu nhân nghe xong thì rất ngạc nhiên, bình thường cô yếu đuối mảnh mai như thế, ai mà ngờ cô lại còn định ném cả một chiếc gậy bóng chày lớn vào khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Hạo Thiên cơ chứ.
“Ngải Nhi à! Làm vậy nguy hiểm lắm đấy!”
“Dạ”
Cô cụp mắt ra vẻ hối lỗi, nhưng trong lòng quả thật không cam tâm,vẫn còn ấm ức chuyện không được đi xem buổi trưng bày,lại còn bị Hoàng Hạo Thiên méc với mẹ.
Cô nghiến răng mắng thầm:” Hoàng Hạo Thiên xấu xa! Anh được lắm!”
“Nhưng dù gì thì..Hạo Thiên à! Con bé cũng là vị hôn thê tương lai của con, con cũng đừng quá lạnh nhạt khắc khe với con bé nữa”…
Ngải My nghe xong liền vùng vẫy quay đầu đi nơi khác
“Ai thèm làm hôn thê tương lai của anh ấy chứ?”
Hạo Thiên cũng lãnh đạm đáp lại
“Con cũng không cần một cô vợ bướng bỉnh không nghe lời như thế đâu”
“Hai con”…
Đó là vấn đề mà Hoàng phu nhân vẫn luôn cảm thấy đau đầu.
Chuyện này lại phải kể từ hai mươi bảy năm trước, khi đó gia đình của Hoàng thị và La thị đã kết thân với nhau, hai vị phu nhân của hai nhà lại là bạn tốt, còn hứa hẹn với nhau,nếu sau này sinh con ra đủ một trai một gái thì sẽ kết thành thông gia, còn nếu không thì sẽ là một đôi bạn tốt.
Nhưng xem ra,bạn tốt không dễ làm, thông gia cũng không dễ kiếm.
Từ sau khi La gia gửi Ngải My cho Hoàng gia để nuôi dưỡng và chăm sóc,Hoàng phu nhân đã xem như đây là con dâu tương lai của mình rồi, không ai có thể thay thế được.
Từ khi Hạo Thiên còn rất nhỏ, bà đã giao cho anh một trách nhiệm
“Tiểu Hạo, sau này con nhất định phải chăm sóc,bảo vệ và yêu thương Ngải Nhi cho đến cùng, con có hiểu không?”
Hạo Thiên lúc đó ngây thơ đáp
“Dạ vâng!”…
Bây giờ nghĩ lại chắc là anh đang cảm thấy hối hận lắm nhỉ?
Ngải My của ngày đó khác xa so với bây giờ quá nhiều.
Năm đó cô là một cô bé đáng yêu lanh lợi hoạt bát, tuy lúc nào cũng bám lấy anh nhưng chưa từng gây sự bướng bỉnh chút nào
“Anh Hạo Thiên, em muốn ăn kẹo”…
“Anh Hạo Thiên, em sợ sấm”…
“Anh Hạo Thiên, em sợ sâu”…
…
Khi đó,dù là lúc anh đi học về, đang đọc sách hay là đang chơi game cô đều quấn quýt bên cạnh.
Ngải My lúc đó rất biết nghe lời.
Nhưng không hiểu tại sao càng lớn tính tình cô càng thay đổi, cô bướng bỉnh, hay cáu gắt, hay nổi giận vô cớ còn rất thích gây sự, khiến Hoàng Hạo Thiên phải đau cả đầu
“Anh đi học, em theo anh làm gì?”
“Em đi theo để giữ anh!”
“Giữ anh? Để làm gì?”
“Lỡ như có cô gái nào khác làm cho anh để ý thì sao hả?”
Ngải My của hôm đó quyết tâm đi theo Hạo Thiên đến trường, còn chuẩn bị cả ba lô và đồng phục đi học.
Nhưng ngặt nỗi lúc đó cô chỉ mới 9 tuổi, còn anh thì đã 13, làm sao mà học cùng nhau được?
Để xoa dịu cô, anh chỉ đành nói
“Khờ quá! Không ai cướp anh khỏi Ngải My được đâu”
Nhưng cô vẫn có một quyết tâm bùng cháy trong ánh mắt.
Hết cách, Hạo Thiên đành phải lừa cô, bảo cô vào nhà trước rồi mình đi mua kem xong sẽ vào ngay, thế mà cô tin thật.
Cô đi một mạch vào trong sân nhà, nhưng khi quay lại thì thấy anh chạy rất nhanh.
Biết mình bị lừa, cô vừa khóc vừa chạy theo
“Anh Hạo Thiên!Đừng bỏ em!”
Chạy nhanh như vậy lại đang mặc váy ngắn, cô bị trượt té, trầy xước chảy máu cả đầu gối
“Ahhhh”
Hoàng Hạo Thiên nghe thấy tiếng hét của cô liền không đành lòng mà quay lại
“Ngải My?!!”
Thế là ngày hôm đó anh phải nghỉ học ở nhà để băng bó vết thương cho cô.
Nhiều lúc anh thấy mẹ mình thật vô lí, còn vì những lần gây sự bướng bỉnh của cô mà mắng anh, mỗi lần như thế anh cũng có nỗi ấm ức không nhịn được, có lần anh đã hỏi
“Tại sao mẹ lại yêu thương Ngải My như vậy? Con mới là con ruột của mẹ kia mà?”
Mẹ anh chỉ trả lời
“Con chỉ cần biết mình phải đối xử thật tốt với con bé, không được làm khổ con bé, vì nó đã khổ quá nhiều rồi”
Sau đó anh im lặng, từ từ quen dần với bản tính của Ngải My, cũng không trách cô làm gì.
Anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, thờ ơ như thế, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm cô, không lo cho cô “Hoàng tổng! Tiểu thư đến..đến rồi!”
Đang trong cuộc họp, một nhân viên khuôn mặt hớt hải chạy vào thông báo.
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao
“Nghe nói cô ấy là vị hôn thê của Hoàng tổng?”
“Tôi cũng nghe như thế! Nghe nói cô ấy rất bướng, tính tình rất khó chiều”
“Nhưng tôi lại nghe nói cô ấy rất xinh đẹp!”
Đương lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, thì cánh cửa phòng họp vừa mới được đóng bị đạp mạnh vào
Ngải My vui vẻ bước vào nở một nụ cười toả nắng, trông cô cứ như một tiểu tiên nữ
“Hạo Thiên! Em tới thăm anh này!”
Hạo Thiên đưa tay che mặt thở dài, cuối cùng thì cũng không nhân viên nào có thể ngăn nổi bước chân của cô.
Anh thở mạnh một cái nữa, rồi trầm giọng nói
“Mọi người ra ngoài đi! Cuộc họp kết thúc ở đây!”
Họ ngưng bàn luận, cùng nhau đi ra ngoài.
Của phòng họp vừa đóng lại, Hoàng Hạo Thiên liền nhìn cô nghiêm khắc hỏi
“Ở đây là công ty, ai cho em tùy tiện vậy hả? Còn xông vào phòng họp của anh nữa?”
Ngải My hồn nhiên đáp
“Em đến thăm anh mà?”
Anh lắc đầu không nói nên lời, cô đi đến ngồi ở ghế cạnh anh, bắt đầu than phiền về tài xế riêng của mình
“Mà tên tài xế anh cử cho em ấy..làm việc thật là chậm chạp quá đi! Em không thích chút nào
“Vậy em muốn sao?”
Cô nhìn anh vui vẻ
“Em muốn học lái xe hơi”…
Anh nghe xong liền nhìn cô đầy sát khí, nhấn mạnh hai chữ
“KHÔNG ĐƯỢC”…
Còn….