“Cậu chủ nhỏ sao vậy?” Đường Khiêm vội vàng bước vào, để đồ xuống, “Thân thể khó chịu ư? Ông đi gọi bác sĩ…”
Lê La ở bên cạnh cất tiếng: “Tôi cũng là bác sĩ.”
Đường Khiêm do dự nhìn cô, Nguyễn Thu nói: “Con vừa vào khoang mô phỏng nên hao hơi nhiều tinh thần lực thôi ạ, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi…”
Cậu nói một câu dài, càng nói càng suy yếu đi.
Tập Uyên cầm ly sữa Đường Khiêm mang đến, chậm rãi đút cậu uống.
Từ khi Đường Khiêm bước vào, mọi người đều ngầm không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa.
Đường Khiêm cũng không nhận ra điều gì bất thường, nhưng ông khá bất mãn với sự thân mật giữa Tập Uyên và Nguyễn Thu giữa ban ngày ban mặt nên cứ liếc nhìn hắn mấy lần.
Nhưng động tác đút Nguyễn Thu uống sữa của hắn tinh tế tỉ mỉ, Đường Khiêm đành nhẫn nhịn không nói gì.
Nguyễn Thu biết Đường Khiêm bảo thủ hơn cả Tư Tuân, hơn nữa vẫn chưa chấp nhận Tập Uyên mấy.
Thế nên vành tai cậu đỏ bừng muốn chui ra khỏi lòng ngực Tập Uyên.
Song Tập Uyên ôm chặt quá, cậu lại đang mất sức, chỉ đành ngoan ngoãn uống từng ngụm sữa.
Đường Khiêm vẫn nhìn lom lom Tập Uyên, hồi nãy chính Tập Uyên đã gửi tin nhắn nhờ ông mang trái cây và sữa đến đây.
Dạo này Tập Uyên luôn mặc quân phục của quân đội Liên Minh, trông có vẻ khác so với trước đây, nhưng cũng không khác hoàn toàn.
Làm tinh tặc lâu đến thế, tính cách phẩm hạnh của hắn đã khắc sâu vào xương tủy.
Cho dù tay áo và đường viền cổ áo được cài cúc tỉ mỉ thì Đường Khiêm vẫn cảm thấy ở Tập Uyên có một cỗ khí chất lưu manh.
Ông thầm thở dài, cầm lấy ly sữa đã hết, quan tâm nói: “Vậy cậu chủ nhỏ vào ngủ nghỉ ngơi nhé?”
Nguyễn Thu cố gắng ngồi thẳng dậy, không dính gần Tập Uyên: “Con không sao thật mà.
Ông Đường cứ đi đi ạ, đừng lo cho con.”
Cậu nói thế, Đường Khiêm đành đi vậy, bảo một người hầu đứng ở cửa, xoay người rời khỏi phòng.
Lê La đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi cũng đi trước đây.”
Nhìn phản ứng của Nguyễn Thu, cô biết cậu chẳng hiểu gì về tinh thần lực của mình.
Cô muốn biết vì sao Nguyễn Thu lại đặc biệt còn phải tự nghiên cứu nữa kìa.
Tập Uyên ngó lơ, Lê La coi như hắn đồng ý, yên lặng rời đi.
Cửa phòng lại bị đóng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Nguyễn Thu nản lòng tựa đầu vào vai Tập Uyên, rầu rĩ hỏi: “Anh ơi, anh đang giấu em chuyện gì phải không?”
Nhìn vẻ mặt của Lê La là biết phát hiện mình nhỡ miệng rồi.
Lẽ nào lại liên quan đến cha của cậu sao? Nhưng cha cậu đang ở đâu, tại sao luôn mai danh ẩn tích.
“Anh không muốn em lo lắng,” Tập Uyên sờ lên mái tóc bạc của Nguyễn Thu, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nếu như Nguyễn Thu biết hắn từng bị treo giải thưởng, bị một đám chủng tộc ngoài thiên hà xấu xí theo dõi, nhất định sẽ sợ hãi.
Về điểm này, Tập Uyên và Tư Tuân có điểm chung, nếu họ có thể bảo vệ tốt Nguyễn Thu, vậy đừng để cậu biết những chuyện không tốt này.
Nhưng bây giờ cậu đã biết, chỉ e là không giấu được nữa.
Nguyễn Thu ngẩng đầu lên: “Nếu là chuyện nhỏ thì nói cho em biết được không?”
Tập Uyên im lặng một lát: “Anh hỏi cậu của em trước.”
Thì ra Tư Tuân cũng biết…
Nguyễn Thu mở to mắt, sau đó lấy máy liên lạc ra: “Để em hỏi…”
Tập Uyên ngăn cậu lại: “Khuya rồi, mai nói tiếp.”
Sắp đến giờ đi ngủ rồi, không thích hợp nghe những chuyện khiến người ta không vui.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối, bây giờ tìm Tư Tuân quả thực sẽ quấy rầy y nghỉ ngơi.
Nguyễn Thu do dự, lại cất máy liên lạc đi.
Tập Uyên muốn chuyển hướng sự chú ý của cậu để giúp cậu dễ chịu hơn, bèn cầm trái cây đút cậu, hôn lên trán cậu: “Em tự đứng dậy được không?”
Đường Khiêm không ở đây nên Nguyễn Thu thả lỏng hơn, ôm Tập Uyên mơ màng nói: “Em mệt quá…”
Tập Uyên lại hôn cậu: “Anh tắm giúp em nha?”
Nguyễn Thu không ngờ đây mới là mục đích của hắn, vội buông hắn ra: “…!Không cần đâu.”
Cậu đẩy Tập Uyên ra, đứng dậy, muốn chứng minh là mình làm được.
Ai ngờ đứng dậy nhanh quá nên bị choáng váng luôn.
Tập Uyên kịp đỡ cậu, ôm hờ cậu vào phòng tắm.
Mặt Nguyễn Thu ngày càng đỏ, bất giác siết chặt tay áo.
Nhưng Tập Uyên chỉ để cậu đứng trước bồn rửa tay, chuẩn bị bàn chải đánh răng và kem đánh răng cho cậu chứ không định cởi qu@n áo dùm cậu.
Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, nhận bàn chải đánh răng từ tay hắn.
Cậu có thể gọi lính máy đến tắm giúp cậu, nhưng Tập Uyên không đồng ý.
Hắn xác nhận Nguyễn Thu đã lấy lại chút sức, chuẩn bị quần áo cho cậu, pha nước nóng, rồi đợi cậu trước phòng tắm.
Nguyễn Thu tắm rửa xong, từ từ lau tóc, dựa vào tường từ từ mặc quần áo.
Tập Uyên còn đặt thêm một chiếc ghế vào trong, giờ nó đã ướt đẫm hơi nước.
Nguyễn Thu nhìn cánh cửa đóng chặt, lấy hết can đảm: “Anh ơi?”
Tiếng đáp lại của Tập Uyên lập tức vang lên ngoài cửa, rồi hắn nghe Nguyễn Thu nói: “Anh vào đây được không ạ?”
Cửa không khóa, Tập Uyên mở cửa, thấy Nguyễn Thu đang đứng vịn tường, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Hô hấp Tập Uyên cứng lại, bước tới lấy một chiếc khăn tắm lớn bọc Nguyễn Thu lại.
Tóc của Nguyễn Thu ướt sũng, bọt nước không ngừng nhỏ xuống, bất cẩn thấm ướt cổ áo của Tập Uyên.
Tập Uyên không quan tâm, không nhịn được hôn cậu: “Lạnh không em?”
Nguyễn Thu trả lời: “Không ạ.”
Tập Uyên sấy tóc trước, sau đó mới mặc quần áo cho cậu.
Cúc cài từ dưới lên trên, Nguyễn Thu thoải mái nhận sự chăm sóc của Tập Uyên.
Tay cài cúc của Tập Uyên đột nhiên dừng lại, cúi đầu cắn vào làn da trắng nõn mềm mại, lại hôn lên xương quai xanh của cậu.
Nguyễn Thu lập tức hoảng sợ, nhưng eo bị Tập Uyên ôm chặt không thể động đậy.
Đáy mắt Tập Uyên nặng nề, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Nguyễn Thu: “Chính em bảo anh vào kia mà?”
Nguyễn Thu ấp úng, không nói nên lời.
Nhưng lúc cậu cạn kiệt tinh thần lực chính là lúc cậu mệt mỏi nhất, cộng thêm biết được một ít chuyện trước đây bị giấu, khó tránh khỏi vô thức dựa dẫm hắn.
Tập Uyên kiềm chế lại, không làm gì cậu mà chỉ bế cậu vào phòng ngủ.
Nguyễn Thu nằm trong ổ chăn ấm áp, lắng nghe tiếng nướch tí tách trong phòng tắm.
Tập Uyên không về phòng mình mà ở lại phòng cậu.
Hôm nay hắn ở trong phòng tắm hơi lâu, nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra.
Nguyễn Thu không buồn ngủ, lén kéo cổ áo ra.
Trên người cậu có một vết mờ nhạt là do Tập Uyên cắn.
Cậu đỏ mặt vùi mình vào chăn, lúc sắp nghẹt thở mới chịu chui ra.
Nguyễn Thu vốn tưởng rằng sau khi trở về hành tinh chính, dưới sự giám hộ của Tư Tuân, cậu sẽ không thể thân mật với Tập Uyên như trước nữa.
Nhưng không ngờ mỗi ngày cậu và Tập Uyên vẫn ngủ chung.
Nguyễn Thu suy nghĩ miên man một chốc, cuối cùng Tập Uyên cũng ra khỏi phòng tắm.
Hắn tắt đèn, vén chăn lên nằm bên cạnh Nguyễn Thu, tự nhiên đưa tay ôm lấy cậu.
Nguyễn Thu cọ vào cổ hắn, dâng lên cơn buồn ngủ trong hơi thở quen thuộc.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thu nhớ đến chuyện Lê La bất cẩn nhỡ miệng, bèn gửi tin nhắn cho Tư Tuân hỏi y mọi chuyện.
Mãi đến chiều muộn, Tư Tuân mới chậm rãi trả lời.
Y nói với Nguyễn Thu rằng có thể người Incyte không tìm thấy cha cậu nên họ nhắm vào cậu.
Chúng là chủng tộc khá bí ẩn – Chủng tộc ngoài thiên hà đột ngột xuất hiện năm đó giúp đỡ thiên hà Tanda xâm lược các thiên hà khác, sau đó lại nhanh chóng biến mất, không có đầy đủ thông tin về họ.
Mục đích thực sự của họ cũng không rõ, lần hợp tác đầu tiên giữa Tập Uyên và Tư Tuân chính là phá hủy một trong những cứ điểm của họ nên Lê La mới biết.
Còn về nghiên cứu về tinh thần lực, đúng là do chúng làm.
Nhưng bây giờ, người Incyte lại mai danh ẩn tích, có lẽ biết mình bị bại lộ nên trốn đi trước.
Tư Tuân trấn an Nguyễn Thu trong tin nhắn, bảo cậu đừng lo lắng, nếu có thắc mắc có thể hỏi y lúc nào cũng được.
Nguyễn Thu cẩn thận đọc tin nhắn, Tư Tuân nói vô cùng nhẹ nhàng, tưởng chừng chỉ là một chuyện nhỏ thật.
Cậu tắt máy liên lạc, không hiểu sao lại nhớ đến mấy cảnh trong mơ.
Trong mơ, có người cố tình đưa thuốc ức chế gây nghiện cho Tập Uyên, yêu cầu hắn làm việc cho chúng.
Có người còn liên lạc với Tư Tuân, đề cập đến nghiên cứu về tinh thần lực.
Nguyễn Thu lại mở máy liên lạc, hỏi Tư Tuân phải chăng tài liệu cậu vô tình nhìn thấy có liên quan đến nghiên cứu về tinh thần lực ở chỗ y là của người Incyte?
Ngay sau đó, Tư Tuân trả lời: [Phải.
Nhưng tài liệu cậu sai người điều tra đó đã bị tiêu hủy rồi.]
Y biết Nguyễn Thu quan tâm chuyện này nên lại giải thích cho cậu.
Quả nhiên…!Trực giác của Nguyễn Thu mách bảo rằng thuốc ức chế gây nghiện đó cũng liên quan đến chúng.
Vậy tất cả đều nói lên một điều, rằng trong nguyên tác, người Incyte có liên quan với hai nhân vật phản diện, chúng chính là kẻ ẩn náu trong bóng tối.
Hiện thực vẫn như vậy, chỉ là mục tiêu của họ có vẻ đã khác đi.
Trong nguyên tác là Lục Cực, giờ là cậu.
Về Lục Cực, Tập Uyên bảo sẽ giúp cậu tìm ra người này, nhưng lâu vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức gì hết.
Nguyễn Thu không chắc người này có thật sự tồn tại hay không, giấc mơ của cậu có thể chỉ là giấc mơ.
Cậu thấy bất an, cẩn thận sắp xếp lại nguyên tác và giấc mơ, bao gồm cả những gì cậu biết bây giờ.
Cuối cùng, Nguyễn Thu cũng yên tâm hơn đôi chút vì cậu nhận ra cốt truyện hoàn toàn khác với nguyên tác.
Có lẽ Tư Tuân và Tập Uyên là hai sự thay đổi lớn nhất.
Họ đều rất mạnh, một người là thủ lĩnh tinh tặc chỉ nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Người còn lại là chủ tịch Liên Minh quyền cao chức trọng.
Có thể khiến hai người này nghe theo mình, có mục đích gì mà không đạt được?
Nhưng tất cả đã thay đổi, bệnh của Tập Uyên chuyển biến tốt, không còn sử dụng thuốc ức chế nào nữa.
Tư Tuân thì không tham gia vào bất kỳ nghiên cứu tinh thần lực nào và không còn liên quan đến người Incyte nữa.
Cả hai đều chọn theo hướng tốt hơn, kết cục chắc chắn sẽ thay đổi.
Họ thậm chí còn gạt bỏ những nghi ngờ trước đây, sẵn lòng hợp tác với nhau.
Tập Uyên vừa về từ bên ngoài, quân phục của hắn đã khác, trên vai đeo phù hiệu, cao hơn chức thượng tướng trước đó nửa cấp.
Nguyễn Thu bước tới ôm hắn: “Anh ơi…”
“Em biết hết rồi à?” Tập Uyên cúi đầu hỏi.
Nguyễn Thu rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Cho dù Tập Uyên và Tư Tuân không nói gì, cậu cũng có thể lờ mờ đoán ra, phá hủy một cứ điểm nghe thì dễ dàng, nhưng thực tế thì nguy hiểm trùng trùng.
Chẳng trách sau khi Tập Uyên rời học viện Harlem lại quay về, Tư Tuân thì bỗng đồng ý cho hắn gặp mình…
“Em lo cho anh và cậu lắm.” Nguyễn Thu tựa cằm lên vai Tập Uyên, “Sau này đừng giấu em nữa.”
Tập Uyên vốn tưởng Nguyễn Thu sẽ sợ, không ngờ cậu lại lo lắng cho hắn và Tư Tuân hơn.
Sao phải lo lắng cho họ chứ? Bây giờ chả biết những người Incyte đó trốn đi đâu, thậm chí còn chẳng dám ló đầu ra.
“Được.” Tập Uyên đáp, an ủi ngược lại cậu, “Đừng sợ, anh đã nói là sẽ bảo vệ em mà.”
Nguyễn Thu gật đầu, bất an lúc nãy hoàn toàn tiêu tan: “Em biết rồi.”
Hai người đứng gần cửa, đúng lúc Đường Khiêm bước tới nghe những lời Tập Uyên nói.
Ông lặng lẽ thở dài, bưng dĩa trái cây yên lặng đứng thẳng, vài phút sau mới gõ cửa.
Đêm đó, chẳng hay ban ngày suy nghĩ nên ban đêm Nguyễn Thu nằm mơ.
Lần này không có Tập Uyên, chỉ có Tư Tuân thôi.
Hàng ngày y rất bận rộn, xử lý mọi công việc, đối phó với mọi tin tức ngoài kia.
Đường Khiêm là người duy nhất ở bên cạnh y, phòng sách thường xuyên sáng suốt đêm, từ bên ngoài hành lang dài hun hút nhìn vào, trông y cô đơn biết bao.
Mỗi khi đối mặt với người ngoài, Tư Tuân luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng khắc nghiệt, không hợp tình người, chẳng khác mấy hồi Nguyễn Thu nhận lỗi với Tư Tuân.
Trong mơ, tình hình Liên Minh có vẻ không ổn lắm, hầu hết những âm mưu ám sát và bắt cóc mà Lục Cực gặp phải đều bị đồn đại là do Tư Tuân sai người làm.
Bởi y không chấp nhận nổi Bạch Điểu bị một người lạ lấy đi, đây không chỉ là một bộ cơ giáp cao cấp mà còn tượng trưng cho vinh quang của Liên Minh.
Thanh danh của Liên Minh ngày càng xấu đi, sau đó lại xảy ra vài chuyện, quân Liên Minh bị nghi ngờ có th@m nhũng nội bộ, quân đội của hành tinh chính tạm thời bị quân đồn trú của hành tinh Harlem tiếp quản.
Diễn biến này rất giống với cái lần sau khi Nguyễn Thu bị tấn công ở học viện Harlem, chỉ là Tư Hạ Phổ và Tư Tuân đổi vị trí cho nhau.
Nguyễn Thu cũng thấy Tư Tuân thường xuyên dùng mã liên lạc lạ, nội dung mỗi cuộc trò chuyện đều đề cập đến nghiên cứu tinh thần lực.
[Sao tiến độ phát triển chậm thế này?]
[Ngài đừng gấp, chúng tôi đang tìm thêm tài nguyên thử nghiệm đây.
Cũng mong ngài hành động mau lên, khi bắt được Lục Cực sẽ lấy ra được tinh thần lực của cậu ta, cấy ghép nó vào người mà ngài chọn.]
[Sau khi cấy ghép, quyền sở hữu Bạch Điểu cũng sẽ thay đổi sao?]
[Đúng vậy, ngài yên tâm.]
[Tôi muốn biết tại sao anh lại chịu giúp tôi vậy?]
[Chúng ta đều thấy hứng thú với tinh thần lực của Lục Cực kia mà, mong sao có thể nghiên cứu một chút trước khi cấy ghép tinh thần lực của cậu ta, ngài sẽ không từ chối chứ? ]
[Ai là người đứng sau phụ trách viện nghiên cứu của các anh? Tôi không tìm thấy thông tin nào cả.]
[Khi thời cơ chín muồi, ngài sẽ biết thôi.]
Tư Tuân có vẻ không biết đối phương đến từ đâu, y thậm chí còn chẳng quan tâm, chỉ muốn lấy lại Bạch Điểu.
Người Incyte cho y xem một số kết quả nghiên cứu, việc cấy ghép tinh thần lực của họ thật sự khả thi, nhưng nếu Tư Tuân muốn công nghệ này thì y phải giúp đối phương hoàn thành những nghiên cứu còn lại và cung cấp cho thật nhiều kinh phí và tài nguyên cho họ.
Đường Khiêm khuyên bảo y đừng để ý chuyện của Lục Cực nữa, những nghiên cứu phi pháp đó nếu bị bại lộ thì Tư Tuân chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Tư Tuân đứng trước cửa sổ trong hành lang nhỏ hẹp, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đen lay láy ngoài kia, vẻ mặt hững hờ nói: “Đó là vật duy nhất Tư Huỳnh để lại.”
Bằng mọi giá, y muốn giành lại Bạch Điểu.
Cảnh trong mơ nhoáng lên, bắt đầu lướt qua nhanh hơn.
Tư Tuân chưa bao giờ bỏ cuộc trong việc âm thầm đuổi bắt Lục Cực.
Nhưng Lục Cực đã gia nhập quân đồn trú và được Tư Hạ Phổ đánh giá cao, thực lực của bản thân cũng rất mạnh, gần như không có điểm đột phá.
Cuối cùng, Tư Tuân không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự giúp đỡ của người Incyte và sử dụng quân đội vũ trang do họ cung cấp.
Song, lần này Tư Tuân đã hoàn toàn bại lộ, Lục Cực cũng phát hiện ra quân đội vũ trang tấn công mình có gì đó không ổn bèn lần theo manh mối, phát hiện ra sự tồn tại của người Incyte.
Sau khi sự việc bại lộ, Tư Tuân bị cách chức, Tư Hạ Phổ đích thân dẫn người đưa y vào tù.
“Anh đúng là ngốc nghếch.” Vẻ mặt Tư Hạ Phổ phức tạp, “Ấy thế mà hợp tác chủng tộc ngoài thiên hà đã hại chết Tư Huỳnh.
Anh không biết đây là tội phản quốc ư?”
Tư Tuân im thin thít, trước đây y thật sự không biết, nhưng y có nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin y cả.
Đúng là y đã giúp đỡ người Incyte rất nhiều, hơn nữa không tìm ra đối phương là ai, không phải y không làm được mà là y lười làm.
Y chỉ quan tâm đ ến Bạch Điểu, không thèm quan tâm chuyện khác.
Tư Tuân ngồi trong góc nhà tù, vạt áo màu trắng dính đầy bụi bặm.
Y nhìn về một nơi nào đó, lạnh nhạt nói: “Lấy Bạch Điểu về, đương nhiên tôi sẽ giết bọn chúng.”
Tư Hạ Phổ lặng lẽ thở dài, lắc đầu xoay người rời đi.
Giấc mơ kết thúc, Nguyễn Thu mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng.
Cậu ngơ ngác nhìn ngọn đèn trên trần nhà, cảm thấy tóc bên mặt ươn ướt.
Tập Uyên nhận ra cậu là lạ, vội ôm cậu dậy.
“Sao vậy em?” Hắn hôn đuôi mắt của Nguyễn Thu, lòng bàn tay khẽ khàng vỗ lưng cậu: “Lại mơ à?”
Nguyễn Thu gật đầu, im lặng vùi vào trong lòng Tập Uyên.
“Mơ thôi, giả hết đấy.”
Tập Uyên kiên nhẫn dỗ dành cậu, lại thấp giọng gọi cậu là “Nguyễn Nguyễn”, khẽ khàng vỗ về.
Nguyễn Thu bình tĩnh lại, hỏi: “Hôm nay cậu có về không ạ?” Chắc là tối qua Tư Tuân bận nên không về ăn tối.
“Để anh hỏi thử.” Tập Uyên vừa nói vừa mở máy liên lạc trên cổ tay.
Lúc này Tư Tuân đang trong phòng nghị sự bên kia, người hầu vừa dọn bữa sáng lên thì y nhận được tin nhắn của Tập Uyên.
[Về nhanh đi.]
Tin nhắn chỉ có ba chữ ngắn ngủi, không nói gì khác nữa, Tư Tuân lập tức đứng dậy: “Ừ.”
Quân Liên Minh đã chuẩn bị sẵn tinh hạm cho y, mấy phút sau, Tư Tuân đang trên đường về.
Lúc này y mới gọi hỏi Tập Uyên có chuyện gì.
Đầu bên kia cuộc gọi lại là giọng của Nguyễn Thu, cậu thận trọng hỏi: “Cậu ơi, sáng nay cậu về ăn sáng không ạ?”
Trông có vẻ đang rảnh nhỉ?
Vẻ mặt Tư Tuân dịu dàng: “Về chứ, sắp đến nhà rồi.”
Nguyễn Thu rõ là vui mừng, đáp: “Được, vậy con và anh ở nhà chờ cậu nha.”
Không lâu sau, Tư Tuân trở về nhà riêng, ba người ngồi trong phòng ăn cùng nhau dùng bữa sáng.
Gần đây cặp song sinh bị tiến hành kiểm tra thể chất, bị đưa về viện nghiên cứu trước đó nên mấy ngày nữa mới về.
Tối qua Lê La thức khuya, đến bây giờ vẫn chưa dậy.
Nguyễn Thu đổi trà an thần của Tư Tuân thành sữa bò, quay đầu rót cho Tập Uyên một ly.
“Gần đây cậu bận quá.” Cậu lo lắng nói, “Cậu hãy chú ý sức khỏe chứ, hay là nghỉ một ngày nhé cậu?”
Từ khi trở về, Tư Tuân dường như không rảnh rỗi nữa, bận rộn hơn trước gấp mấy lần.
Tư Tuân nhìn ly sữa trước mặt, miễn cưỡng uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn: “Cậu không có nhiều ngày nghỉ vậy đâu.”
Tập Uyên ở bên cạnh hết sức im lặng, cúi đầu lột trứng gà cho Nguyễn Thu.
Hắn lột xong sẽ để vào dĩa cho Nguyễn Thu, lại bị Nguyễn Thu đưa cho Tư Tuân.
Tập Uyên ngước mắt lên, lấy một quả khác lột tiếp.
Khi Tư Tuân nhắc tới kỳ nghỉ, Nguyễn Thu mới nhớ tới lần trước cậu được phép ở cạnh Tập Uyên một ngày, ai ngờ bị Tập Uyên đưa đến hành tinh Griffin, lâu sau mới về.
Đúng lúc ngoài Tư Tuân và Tập Uyên ra thì không còn ai khác trong nhà ăn, Nguyễn Thu băn khoăn một chốc, chủ động hỏi: “Cậu ơi, con nói dối cậu đến hành tinh Griffin…!Cậu vẫn còn giận con sao?”
Nói thẳng ra thì có lẽ mối quan hệ giữa Tư Tuân và Tập Uyên sẽ tiến thêm một bước.
Tư Tuân nói: “Cậu ta nhận lỗi rồi, cậu còn gì để mà giận đâu chứ?”
Y lườm xéo Tập Uyên một cái, xiên xỏ rõ ràng.
Tập Uyên bơ y, lột trứng gà mới cho Nguyễn Thu.
Chỉ có Nguyễn Thu là ngơ ngác, Tập Uyên nhận lỗi với Tư Tuân hồi nào mà sao cậu không biết vậy?.