Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác - Chương 56: Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác


Chương 56: Chương 56


Bầu không khí trong nhà ăn bỗng chốc trở nên kỳ lạ.
Nguyễn Thu lúng túng, nhìn Tư Tuân rồi lại quay đầu nhìn Tập Uyên.
Tập Uyên im lặng ăn sáng, hắn không có yêu cầu gì về đồ ăn, có thể ăn là được, mà hắn ăn cũng rất nhanh, dĩa ăn nhanh chóng vơi bớt.
Hắn cầm cái ly uống hết sữa, sau đó ngồi yên đợi.
Ngược lại, Tư Tuân ngồi đối diện ăn một cách thong thả ung dung, chỉ uống một ngụm sữa.
Khi y lại liếc nhìn Tập Uyên, ánh mắt có chút bắt bẻ, như đang chê cử chỉ của hắn.
Hai người không ai lên tiếng chứ nói chi là giải thích, Nguyễn Thu “ò” một tiếng nhỏ xíu, cũng vùi đầu ăn sáng tiếp.
Sau khi ăn xong, Tư Tuân vẫn chưa rời đi.
Sáng sớm nay y về gấp, công việc bị gác sang một bên, bèn nghe theo Nguyễn Thu, định nghỉ ngơi nửa ngày.
Đường Khiêm đã nói cho Tư Tuân biết chuyện tối qua Nguyễn Thu sử dụng tinh thần lực quá mức.
Nhưng y không biết Nguyễn Thu lại nằm mơ, tưởng là cậu hơi sợ và lo lắng khi biết về người Incyte.
Tư Tuân ở nhà, Nguyễn Thu cũng trì hoãn học hành buổi sáng, muốn dành thời gian cho y.
Nghĩ đến Tư Tuân trong mơ, Nguyễn Thu thấy buồn lắm.
Lúc trước khi mà cậu vẫn chưa biết tại sao Tư Tuân lại trở thành nhân vật phản diện, cậu đoán có lẽ vì tư lợi đã khiến y làm một số điều sai trái.
Tuy hành tinh chính được gọi là thế, nhưng thực lực tổng thể của quân đội Liên Minh đang giảm dần theo từng năm.

Để củng cố địa vị, Tư Tuân có thể lợi dụng các thủ đoạn cực đoan, cặp song sinh là kết quả của việc y từng có ý đồ thay đổi hiện trạng.
Thế nên khi Nguyễn Thu vô tình nhìn thấy tài liệu có liên quan đến nghiên cứu tinh thần lực đã bồn chồn đến thế, rồi hỏi Tư Tuân có tham gia vào nghiên cứu đó không.
Song, Tư Tuân chỉ muốn lấy lại Bạch Điểu thôi.
Lục Cực sợ phiền phức nên không dám nói ra trạng thái thật sự về tinh thần lực của mình, nên việc Tư Tuân nghi ngờ cậu ta là điều dễ hiểu, nhưng y có thể xử lý theo cách hòa bình hơn mà.
Nhưng y cô đơn một mình, Bạch Điểu lại là vật duy nhất còn lại của Tư Huỳnh, nó đã trở thành chấp niệm duy nhất của y.
Tư Tuân không phải một người xấu bẩm sinh, Tập Uyên cũng không phải.

Nguyễn Thu ở bên họ lâu nhất nên cậu là người hiểu rõ điều này nhất.
Bây giờ huyết thống của Tư Huỳnh vẫn sống khỏe mạnh, Bạch Điểu cũng ở chỗ cậu, vậy thì Tư Tuân chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ, đi đến kết cục trong nguyên tác.
Nguyễn Thu cảm thấy buồn cho Tư Tuân trong mơ nhưng đồng thời cũng thấy may mắn.
Theo một nghĩa nào đó, chính sự xuất hiện của cậu đã thay đổi Tư Tuân và Tập Uyên.
Nhưng, nếu Tư Tuân biết mình không phải là Nguyễn Thu thật sự…
Cậu chỉ là một du hồn đến từ thế giới khác, không biết tại sao lại đến được đây, nhập vào cơ thể “Nguyễn Thu”.
Thậm chí cậu còn ảo tưởng rằng mình đã trở thành Lục Cực thứ hai, không dám nói ra sự thật về bản thân, sợ mất đi tất cả những gì mình có.
Nhưng bản chất của cậu khác với Lục Cực, vì cậu luôn đứng về phía Tư Tuân và Tập Uyên.
Từ trước đến nay, Nguyễn Thu luôn xem Tư Tuân là cậu của mình.

Mà nói cũng lạ, lần đầu tiên gặp Tư Tuân cậu đã có cảm giác thân thiết dẫu cho khi ấy Tư Tuân ghét cậu vì quá yếu, thái độ cũng thờ ơ với cậu.
Nguyễn Thu mong mỏi mình là “Nguyễn Thu” của thế giới này.

Khi cậu đọc nhật ký Tư Huỳnh để lại, những cách gọi trìu mến ấy như đang gọi chính cậu vậy.
Có lẽ thật lâu sau này cậu sẽ thẳng thắn nói ra tất cả, nhưng bây giờ cậu lại chẳng nói nên lời.
Thời tiết ban ngày của hành tinh chính rất tốt, Tư Tuân ngồi uống trà trong sân, thi thoảng lướt xem máy liên lạc, xử lý một số công vụ từ xa.
Nguyễn Thu đang ngồi trong vườn hoa gần đó đọc sách.
Tư Tuân phát hiện Nguyễn Thu thường xuyên thất thần, bèn gọi cậu: “Tiểu Thu à.”
Nguyễn Thu vội để sách xuống bước sang, Tư Tuân đang nhắm mắt dưỡng thần: “Một khoảng thời gian nữa con sẽ nhập học rồi, mấy ngày nay hãy thư giãn đi, đừng chú ý chuyện học hành nữa.”
Những lời này khác với lần trước Nguyễn Thu đến học viện Harlem, trước đây y bảo Nguyễn Thu hãy cố gắng hết sức, nhất định phải chịu khó.
Bây giờ cậu đã rời khỏi học viện Harlem, Nguyễn Thu sở hữu Bạch Điểu, nhưng Tư Tuân không ép cậu học quân sự, cứ để mọi chuyện tự nhiên.
Nguyễn Thu gật đầu đồng ý, Tư Tuân mở mắt ra, khẽ vuốt ống tay áo, đứng dậy: “Gần nửa ngày rồi, cậu đến phòng nghị sự đây.”
Y dừng nói, rồi bổ sung rằng: “Tối nay sẽ về.”
Trước giờ trưa Tư Tuân vội vàng rời đi, Nguyễn Thu tiễn y ra cửa.
Trước khi rời đi, Tư Tuân nhìn Tập Uyên phía sau Nguyễn Thu.
“Cậu đấy,” Y hếch cằm, “Dành chút thời gian đến quân doanh xem đi, đâu thể ở đây suốt ngày được.”

Đám thuộc hạ của Tập Uyên đang ở trong quân doanh, ở chung với quân đội Liên Minh thật sự, nên hắn phải thường xuyên xuất hiện mới trấn an được họ.
Huống chi hiện tại hắn đã có chức vụ trên danh nghĩa, theo lẽ thường thì cần phải xử lý một số việc quân sự.
Tập Uyên ngước mắt nhìn sang, như phát hiện ra ẩn ý của Tư Tuân, lạnh nhạt nói: “Tôi không đi đấy.”
Hắn tin tưởng vào những người mình mang đến, những người khó bảo trong tổ chức đều ở lại hành tinh Griffin, Khang Song Trì sẽ phụ trách.
Thấy hắn từ chối, ánh mắt Tư Tuân lạnh đi, nhưng lại không có vẻ tức giận.
Nguyễn Thu đưa tay ra sau, lặng lẽ kéo vạt áo Tập Uyên.
Tập Uyên cúi đầu, tiện thể nắm tay cậu, mặt mày dịu đi đôi chút, đổi lời nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Tư Tuân không muốn nói nhiều với hắn, dặn Nguyễn Thu đôi ba câu rồi xoay người rời đi.
Y vừa đi, cuối cùng Nguyễn Thu cũng có cơ hội hỏi Tập Uyên, hết sức tò mò: “Anh, anh nhận lỗi với cậu hồi nào vậy? Sao không nói cho em biết?”
Tập Uyên không đáp như đang nhớ lại.
Hắn dẫn Nguyễn Thu về, một lúc sau mới cất tiếng đáp: “Gần đây thôi.”
Họ mới về được hơn nửa tháng, đúng là gần đây thôi.
Nguyễn Thu nhận ra Tập Uyên không muốn kể nên không hỏi nữa, sáng nay giọng điệu của Tư Tuân khi nhắc tới việc này cứ là lạ, nhưng chắc là…!Không phải vấn đề gì to tát.
Cậu yên tâm, trên đường vừa đi vừa trò chuyện với Tập Uyên: “Bình thường cậu trông nghiêm khắc thế thôi chứ cậu mềm lòng lắm.

Anh đừng chọc cậu giận mãi…”
Dẫu sao thì Tư Tuân cũng xem như là bậc cha chú của Tập Uyên, hắn lại đến hành tinh chính, nên hắn vẫn cần nghe lời Tư Tuân.
Nếu có cơ hội, để hai người hòa hợp với nhau thì tốt biết bao…
Hành lang yên tĩnh vắng vẻ, thi thoảng có vài đội quân Liên Minh đang bảo vệ khắp nơi.
Tập Uyên im lặng nghe, đáp: “Ừ.”
Buổi chiều, Nguyễn Thu đúng giờ lên lớp của gia sư, Tập Uyên canh cửa một lát rồi đến quân doanh gần nhà.
Hắn vừa rời đi, Nguyễn Thu vừa ra khỏi lớp, thấy Lê La đến chỗ cậu.
Trông cô như mới vừa thức dậy, nhìn xung quanh phát hiện Tập Uyên không ở đây, do dự có nên nói chuyện riêng với Nguyễn Thu hay không.
Nguyễn Thu chủ động gọi cô: “Có việc gì ạ? Tập Uyên ra ngoài rồi, không biết chừng nào mới về nữa.”
Lê La đến gần, buông màn hình ghi chép trong tay xuống.
Mái tóc ngắn của cô bù xù, đôi mắt dưới mắt kính hơi sáng lên: “Tôi theo dõi số liệu tinh thần lực của cậu cả đêm đấy.”
Thì ra đây là lí do sáng nay cô dậy muộn.

Lê La mở màn hình lên, cho Nguyễn Thu xem một vài trị số.
“Mới qua một đêm thôi mà tinh thần lực của cậu đã khôi phục trạng thái cao nhất.”
Lê La giải thích với cậu: “Nếu là người bình thường sẽ mất một tuần.

Cho dù sử dụng thực phẩm bổ sung tốt nhất, tố chất thể siêu mạnh thì cũng cần ít nhất hai ngày mới khôi phục được.”
Tinh thần lực tiêu hao càng nhiều thì tốc độ hồi phục sẽ càng chậm.
Nhưng Nguyễn Thu chỉ uống một chai bổ sung dinh dưỡng chỉ trong một đêm mà đã khôi phục hoàn toàn.
Cậu vẫn đeo vòng tay hấp thụ năng lượng, Lê La đoán chắc nó vẫn đang liên tục khôi phục tinh thần lực, nhưng phần phóng ra ngoài tương đối nhỏ, tất cả đều đi vào chiếc vòng tay.
Cấu tạo thể chất hoặc tinh thần lực của Nguyễn Thu chắc chắn khác với người thường.
Để chứng minh, trên đường đi Lê La tình cờ gặp Đường Khiêm và hỏi ông có biết chuyện này không.
Đường Khiêm không ngờ người của Tập Uyên cũng phát hiện ra tinh thần lực của Nguyễn Thu đặc biệt.

Ông mở máy liên lạc lên, sau khi được Tư Tuân đồng ý thì mới úp mở bày tỏ với Lê La rằng tinh thần lực của Nguyễn Thu quả thực khác lạ.
Tuy thông tin hai bên khác nhau nhưng Đường Khiêm chỉ biết bậc tinh thần lực của Nguyễn Thu luôn tăng lên, trong khi Lê La lại tập trung vào tốc độ hồi phục tinh thần lực.
Nhưng kết luận đưa ra đều giống nhau, tinh thần lực của Nguyễn Thu có cấu tạo khác với người thường.
Lê La thực sự tò mò, lại hỏi Đường Khiêm: “Không lẽ cậu ấy là con lai của người ngoài thiên hà? Một nửa là của người Incyte à?”
Điều này cũng có thể giải thích tại sao người Incyte lại muốn bắt Nguyễn Thu, chủng tộc của họ không có tinh thần lực nhưng lại thực hiện rất nhiều nghiên cứu về tinh thần lực.
Đường Khiêm nghiêm khắc liếc nhìn Lê La: “Cô Lê, mong cô cẩn thận lời nói và hành động!”
Nửa câu đầu thì thôi, sao Nguyễn Thu lại là một nửa của người Incyte được, chỉ mỗi vẻ ngoài đặc biệt của cậu thôi là không thể rồi.
Lê La thức thời nói xin lỗi: “Tôi nói đại thôi.”
Cô vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, tạm biệt Đường Khiêm rồi lại đến tìm Nguyễn Thu.

“Đến nay cơ thể cậu không thấy khó chịu gì sao?” Lê La hỏi.
Nguyễn Thu nghĩ: “Trước đây đúng là có, nhưng đã lâu rồi không bị lại…”
Cậu đã cảm thấy đau ngực trong thoáng chốc mấy lần, bác sĩ Tư Tuân đưa đến cũng kiểm tra sức khỏe cho cậu, đều bảo rằng do sức khỏe cậu quá yếu.
Sau đó, chế độ dinh dưỡng của Nguyễn Thu dần dần được điều chỉnh lại, khi cậu đến hành tinh Griffin cũng được chăm bẵm chu đáo, nên không còn xuất hiện triệu chứng này nữa.
Lê La vô cùng hứng thú về chuyện này, cứ hỏi Nguyễn Thu mãi thôi.
Nghe Nguyễn Thu nhắc đến mỗi lần có cảm giác như bị điện giật, Lê La khẽ cau mày, cúi đầu rốp rẻng ghi lại.
“Dòng điện ư? Là năng lượng chăng…” Lê La lầm bầm lầu bầu, cảm thấy mình lờ mờ tìm được một ít tin tức mấu chốt rồi, nhưng lại rối thành một nùi, nhất thời không tìm thấy manh mối.
Lúc này Nguyễn Thu thất thần, lại nhớ đến chủng tộc người Incyte.
Họ tiến bộ trong nghiên cứu khoa học, mà thiên phú của bản thân cũng vô cùng đặc biệt, nghe sao mà…!Giống như cậu là sản phẩm nghiên cứu khoa học của người Incyte, tồn tại tựa như cặp song sinh vậy.
Hoặc có lẽ cha của cậu mới phải, nên mới bị những người Incyte đó đuổi bắt?
Cha của cậu mất tích, nên họ chuyển mục tiêu sang cậu.
Trong thoáng chốc, Nguyễn Thu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tin tức về người cha của cơ thể này ít đến đáng thương, ông là người xa lạ nhất mà Nguyễn Thu biết.
Chẳng hiểu vì sao mà cậu thấy sợ lắm, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng và bất an về người cha mà cậu chưa từng gặp mặt.
Lê La vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên không chú ý đến Nguyễn Thu trước mặt.
Khi Tập Uyên quay về, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh này.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lê La hoàn hồn rồi lùi lại vài bước.
Tập Uyên nhíu mày nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Lê La kể sơ lại lý do cô đến đây: “Tôi hỏi hết những gì muốn hỏi rồi nên tôi đi trước đây.”
Cô bước vội, nhìn là biết đang gấp gáp trở về làm vài nghiên cứu.
Hết giờ giải lao, gia sư bước vào nhưng Tập Uyên lại yêu cầu ông ta thêm mười phút nữa.
Tập Uyên ngồi xổm trước mặt Nguyễn Thu, nắm tay cậu: “Em đang sợ à?”
Cái vẻ vừa âu lo vừa sợ hãi này hệt như mỗi lần cậu nằm mơ.
Nguyễn Thu chậm chạp lắc đầu, vươn tay ra với Tập Uyên.
Tập Uyên ôm lấy cậu, đứng dậy cùng ngồi trên ghế.
Cái ôm ấm áp luôn khiến Nguyễn Thu thấy an tâm, cậu vùi vào ngực Tập Uyên, hít một hơi thật chậm và sâu.

Truyện Dị Năng
Nếu cậu thực sự là sản phẩm của nghiên cứu, liệu cậu có những tác dụng phụ không thể chữa khỏi như cặp song sinh không?
Còn cha cậu nữa…!Chẳng biết vì sao mà cậu nhớ đến người cha kiếp trước của mình.
Song cậu nhanh chóng phát hiện ấy thế mà mình chẳng nhớ nổi dáng dấp của cha mình, tất cả ký ức của cậu đều trở nên vô cùng mơ hồ.
Nguyễn Thu mơ màng một chốc, ngơ ngác nhìn cổ áo trước mắt.
Mười phút sẽ trôi qua nhanh, Tập Uyên không muốn quấy rầy đến việc học của Nguyễn Thu, bèn thấp giọng dỗ dành: “Có muốn gửi tin nhắn cho cậu em không?”
Có nhiều người ở bên cạnh, có lẽ Nguyễn Thu sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Nguyễn Thu lắc đầu, dụi má vào cổ áo mềm mại: “Lát nữa đọc sách với em nha anh.”
Tập Uyên đáp “được”, lúc gia sư lại vào thì buông Nguyễn Thu ra, ra khỏi phòng chờ cậu tan học.
Lê La luôn mang theo chiếc hộp kỹ thuật của mình.

Hôm ấy sau khi vội vã trở về, quả nhiên lại tạo ra thứ mới, một khẩu súng năng lượng nhỏ.
“Lực sát thương của nó không cao lắm,” Cô giải thích, “Bắn vào người cũng không đau mấy, cậu muốn thử không?”
Cô muốn Nguyễn Thu tiêu hao một phần tinh thần lực của cậu trước, rồi sử dụng súng năng lượng tấn công cậu để xem nó có ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục tinh thần lực hay không.
Bản thân Nguyễn Thu không ý kiến, Tập Uyên và Đường Khiêm lại kiên quyết phản đối.
Đường Khiêm nghiêm túc nói: “Chuyện này sao thử bừa được? Hơn nữa cô có giấy phép chế tạo súng ống không? Có bảo đảm an toàn không?”
Tập Uyên chỉ nói đúng một chữ: “Cút.”
Dù không có lực sát thương thì đây cũng là một khẩu súng, lỡ có trục trặc gì thì sao? Tuyệt đối không được mạo hiểm cơ thể của Nguyễn Thu.
Lê La tiếc nuối cất súng năng lượng: “Thôi được rồi, để tôi nghĩ lại.”

Phương hướng nghiên cứu của cô dường như càng ngày càng thiên vị, cô chỉ quan tâm đ ến sự đặc biệt của Nguyễn Thu, mấy ngày nay cũng không hỏi thăm tình hình của Tập Uyên.
Tập Uyên mất kiên nhẫn đuổi cô đi, gắt gao bảo vệ Nguyễn Thu ở sau mình.
Nhìn hành động của hắn, ấn tượng của Đường Khiêm với hắn cũng tốt lên đôi chút, lịch sự nói: “Thưa cô Lê, mời cô về đi.

Nếu cậu chủ nhỏ không khỏe thì chỗ chúng tôi cũng có bác sĩ tốt nhất.”
Ông tự tiễn Lê La đi, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Thu và Tập Uyên.
Nguyễn Thu thấy tiếc: “Thật ra em nghĩ có thể thử một lần, em không hề cảm thấy đau đớn gì trước súng ion năng lượng ở học viện Harlem…”
Cậu đang nói, Tập Uyên đột nhiên nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào trong lòng.
Tập Uyên hôn lên vành tai Nguyễn Thu, lòng bàn tay vuốt sống lưng cậu như đang vỗ về, thấp giọng nói: “Tìm được Lục Cực rồi.”
Nguyễn Thu ngây ngẩn, bất giác nắm chặt góc áo của Tập Uyên: “Anh ấy đang ở đâu ạ?”
Vẻ mặt cậu căng thẳng, rõ là đang sợ người này.
Đáy mắt Tập Uyên lạnh lùng: “Để anh giết cậu ta.”
Người được Tư Tuân tìm thấy nhờ vào bức chân dung vẽ mô phỏng của Nguyễn Thu.
Cái tên Lục Cực khá đại chúng, chân dung lại không hoàn thiện, Tư Tuân đành cẩn thận lần lượt so sánh giới tính, tuổi tác và các đặc điểm khác, cuối cùng xác định được mục tiêu.
“Chờ đã…” Nguyễn Thu vội nói, “Anh ấy đang ở đâu? Em muốn…!Gặp anh ấy trước.”
Vì thế, Tập Uyên cầm màn hình đã đặt sẵn một bên.
Hắn mở màn hình lên, mở một đoạn video lên.
Đoạn video quay lén, góc nhìn khá lạ lùng, len lỏi giữa đám đông.
Từ hình ảnh lắc lư có thể thấy hoàn cảnh xung quanh rất đỗi bình thường, từa tựa một hành tinh xa xôi và bần cùng.
“Ê, mày là Lục Cực phải không?”
Một giọng nói cất lên, một người trong video quay người lại, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt: “Là tôi đây.”
Trông thấy khuôn mặt người này, Nguyễn Thu nín thở, lông mi run nhè nhẹ.
Tuy sau khi tỉnh dậy từ trong mơ, khuôn mặt của Lục Cực sẽ nhanh chóng mờ đi đến mức không nhớ nổi, nhưng cậu chỉ cần nhìn một cái vẫn nhận ra cậu ta.
Đây chính là Lục Cực trong mơ, tuổi tác trông cũng phù hợp.
Tay áo của Lục Cực xắn lên đến khuỷu tay, cầm một thứ gì đó trông giống như hợp kim, vẻ mặt thật thà chất phác: “Anh muốn mua đồ gì ạ?”
Phía sau cậu ta có một quầy hàng nhỏ, chứa đầy các linh kiện máy móc linh tinh, trên kệ phía sau có một số tivi ba chiều và linh tinh.

Cửa hàng treo một tấm biển nhỏ ghi “Tiệm sửa chữa sịn xò”.
Người đang nói chuyện với cậu ta nhìn đống linh kiện, hỏi Lục Cực sửa một khẩu súng ion tốn bao nhiêu tiền.
Nghe đến từ “súng ion”, ánh mắt Lục Cực trở nên thận trọng, lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi anh, tôi chỉ biết sửa đồ điện gia dụng, súng ion của anh…!Tôi không biết sửa.”
Ở nơi khan hiếm tài nguyên, có rất ít người có thể sở hữu vũ khí, cậu ta nhận ra đối phương có chút địa vị nên không dám nói thêm gì.
“Được rồi.”
Giọng nói mất hứng.

Góc nhìn của màn hình dời đi, đoạn video đột ngột dừng lại.
Phía sau vẫn còn vài đoạn video được quay từ xa, ghi lại cảnh Lục Cực làm việc, đóng cửa hàng rồi về nhà.
Xem xong tất cả, Tập Uyên bỏ màn hình sang một bên, ôm Nguyễn Thu sờ mặt cậu: “Là người này à?”
Nguyễn Thu gật đầu, do dự một lát rồi lắc đầu.
Người đó đúng là Lục Cực, nhưng đó không phải là Lục Cực trong mơ của cậu.
Không biết có phải vì sự xuất hiện của cậu mà Lục Cực có vẻ chưa từng trải qua những điều đó trong nguyên tác hay không.
Giờ đây cậu ta chỉ là một người bình thường có cuộc sống bình thường của riêng mình.
Nhân vật chính không còn là “nhân vật chính”, Tư Tuân và Tập Uyên không còn là những nhân vật phản diện làm đủ trò xấu xa trong nguyên tác.
Cuối cùng chỉ còn lại những chủng tộc ngoài thiên hà không biết ẩn náu ở đâu.
Tập Uyên và Tư Tuân đều nói rằng hiện tại không tìm thấy tung tích của chúng, và nếu ra ngoài thiên hà để tìm kiếm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.
Có lẽ chúng biết mình đã bị lộ, sợ hãi nên có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.
Nếu đúng như vậy thì không cần lo lắng.
Nguyễn Thu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tịch Uyên kiên nhẫn chờ đợi, vuốt nhẹ mái tóc bạc của cậu.
Đến khi Nguyễn Thu hoàn hồn, Tập Uyên lại hỏi: “Anh bắt cậu ta về nhé?”
Bây giờ Tư Tuân càng cẩn thận hơn, không muốn gây ra động tĩnh lớn nên chỉ sai người âm thầm quan sát rồi gửi video về.
Tập Uyên bất mãn về việc này, nếu để hắn ra tay thì đã sớm nhốt người này lại chờ xử lý rồi.
“Đừng mà,” Nguyễn Thu níu chặt tay Tập Uyên, “Anh ấy khác với người mà em mơ thấy.”
Lục Cực khác hẳn với miêu tả trong nguyên tác, cậu ta chính là một người xa lạ với họ, cần gì quấy rầy cuộc sống của người ta.
Tập Uyên nhìn chằm chằm Nguyễn Thu một hồi, xác nhận cậu bình thường, bèn nhịn xuống: “Được.”
Nguyễn Thu vẫn không chịu kể lại mọi chuyện trong mơ, không nói cho hắn cũng không nói cho Tư Tuân biết.
Nhưng theo thông tin tìm được thì người tên Lục Cực này chưa bao giờ rời khỏi hành tinh đó, cách rất xa hành tinh Lorens, người thân và bạn bè của cậu ta cũng sạch sẽ.
Nói chung là trông không có vẻ gì liên quan đến Nguyễn Thu cả.
Nếu là trùng hợp, người trong mơ thật sự tồn tại, không chỉ diện mạo mà ngay cả tên cũng giống thì đúng là quá khó tin rồi.

Có lẽ Nguyễn Thu có bí mật, nhưng cậu không muốn nói ra.
Tập Uyên không hỏi đến cùng chuyện này, cậu có bí mật hoặc tâm sự là chuyện bình thường, chỉ cần Nguyễn Thu an toàn, không rời khỏi hắn là được hết.
Hắn ôm Nguyễn Thu ngồi lên đùi mình, như đang đối xử với búp bê sứ yêu dấu mà hôn lên bầu má trắng nõn của Nguyễn Thu: “Hôm nay nghỉ học sao?”
“Dạ, thầy giáo đang nghỉ phép.” Nguyễn Thu để hắn ôm, liếc nhìn màn hình trong góc sô pha, rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Hai ngày nữa em đến học viện rồi…”

Hai ngày sau, mọi việc chuẩn bị thỏa đáng, Tư Tuân gác lại công vụ, tự đưa Nguyễn Thu đến trường.
Chặng đường rất ngắn, phi thuyền bay chưa đến mười phút là tới nơi.
Bên ngoài học viện có rất nhiều học sinh đang đứng, đều ngẩng đầu lên trông thấy một chiếc phi thuyền của đội quân Liên Minh xuất hiện.
Trong đám đông có không ít phóng viên của cơ quan báo chí muốn chụp ảnh Nguyễn Thu, số lần cậu xuất hiện trước công chúng thật sự quá ít, rất nhiều người tò mò về cậu.
Song phi thuyền bay thẳng vào học viện, tất cả những người không liên quan đều bị chặn lại ở bên ngoài.
Sân thể dục khổng lồ của học viện dùng làm bãi đỗ tạm thời, Nguyễn Thu đứng dưới cửa khoang tinh hạm: “Tối nay cậu có về ăn tối không ạ?”
“Để cậu xem sao.” Tư Tuân đáp, “Có chuyện gì cứ liên lạc với cậu.”
Học viện này kém hơn học viện quân sự Harlem, phòng ngự cũng ở mức trung bình, để bảo vệ sự an toàn của Nguyễn Thu, một chiếc tinh hạm sẽ luôn bay trên trời.
Phía sau Nguyễn Thu có ba người lính Liên Minh, họ sẽ đi theo Nguyễn Thu vào học viện, mỗi khi cậu lên lớp sẽ đứng hành lang ngoài lớp học.
Sự sắp xếp như vậy khiến Nguyễn Thu cảm thấy lạc lõng trong học viện, nhưng Tư Tuân lại nói y cũng đi ra ngoài như vậy, đi đâu cũng có người theo.
Dân chúng ở hành tinh chính nhìn riết cũng quen, học viện cũng ngầm đồng ý đãi ngộ đặc biệt của Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu gật đầu, trông theo Tư Tuân rời đi, sau đó đi theo giáo viên đang đợi đến tòa dạy học.
Ba người lính Liên Minh luôn đi theo sau cậu, trong đó có một người cao lớn, nhìn từ xa dáng người trông xuất chúng, khuôn mặt lại bình thường không có gì lạ.

Nguyễn Thu vào lớp, không cần tự giới thiệu, ngồi luôn vào vị trí đã sắp xếp.
Có lẽ học viện đã cảnh báo trước nên các học sinh không dám tỏ ra quá tò mò về Nguyễn Thu.
Họ đối xử với cậu như một người bạn cùng lớp đã quen lâu, thỉnh thoảng thận trọng nhìn cậu hoặc quân Liên Minh đang đứng ngoài cửa.
Kết thúc buổi học buổi sáng, bầu không khí căng thẳng trong lớp trở nên tốt hơn.
Ngoại trừ thân phận của Nguyễn Thu thì cậu cũng chỉ là một học sinh vừa mới trưởng thành, ít nói kiệm lời.
Buổi trưa, Đường Khiêm lo Nguyễn Thu không quen với nhà ăn của học viện nên mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn tới.
Ăn xong bữa trưa, Nguyễn Thu chợp mắt trong phi thuyền một giấc.

Buổi chiều đi học tiếp.
Cửa phòng học đóng chặt, hành lang vang lên một tiếng “bíp bíp” nhỏ xíu, một người lính Liên Minh giơ cổ tay lên.
Hắn liếc nhìn máy liên lạc, để hai người còn lại tiếp tục canh gác rồi rời khỏi tòa nhà giảng dạy một mình.
Một chiếc tinh hạm đã hạ cánh xuống khu neo đậu của học viện, Tập Uyên tiến vào khoang điều khiển, tháo lớp ngụy trang trên mặt.
Lớp màng mỏng trong suốt trùm lên mặt hơi khó chịu, nhưng đây là yêu cầu của Tư Tuân, khi hắn ra ngoài thì phải thay đổi gương mặt.
Tập Uyên bước tới vài bước, hỏi: “Người đó đâu?”
Cấp dưới nói với hắn qua máy liên lạc rằng một phi thuyền khả nghi đang gần học viện, họ đã kịp ngăn chặn phi thuyền và bắt giữ hai người bên trong.
Chúng thừa nhận rằng chúng đến quan sát liệu Nguyễn Thu có thật sự học ở đây không.
Cấp dưới không ép hỏi được gì nữa, bèn báo cáo với Tập Uyên.
Tinh hạm rời khỏi học viện, đến một góc hẻo lánh.
Nơi đó có những tòa nhà thấp, có một số binh sĩ Liên Minh mặc đồ thường đang chờ ở bên ngoài.
Tập Uyên bước vào một trong những tòa nhà, trông thấy hai người đang bị bắt.
Vài quân Liên Minh vẫn đang thử hỏi chuyện, đưa cho hai người xem một số hình ảnh.
Khi nhìn thấy một số hình ảnh về người Incyte, cả hai rõ là có chút phản ứng, nhưng vẫn cãi bướng không chịu nói.
Tập Uyên chỉ đứng ngoài kính một chiều nhìn vào, dần dần mất kiên nhẫn.
Hắn cởi áo khoác, cởi nút cổ tay áo, mở cửa bước vào.

Khi một người quân Liên Minh thân cận Tư Tuân đến, trong phòng đầy mùi máu tanh nồng.
Tập Uyên vừa mới rửa tay xong, thuận tay lấy khăn giấy lau vết máu trên người.
Hắn hờ hững như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì cả, nhận lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ đối phương.
Một cấp dưới từ bên ngoài bước vào và nói: “Đã xử lý xong xuôi.”
Hai người đó chịu khai rồi, khai ra tất cả những gì họ biết.
Ở một số khía cạnh, đúng là tinh tặc giỏi tra khảo.
Đáng tiếc họ chịu khai ra quá muộn màng, Tập Uyên không hề ngụy trang, bị họ thấy mặt rồi nên chẳng còn khả năng sống sót nữa.
Trong phòng có người đang dọn dẹp tàn cục, Tập Uyên vào phòng kế bên thay đồ rồi đi ra.
Binh sĩ Liên Minh đưa quần áo cho hắn không kìm lòng được nhìn hắn thêm mấy lần, hỏi: “Thủ lĩnh Tập, tiếp theo nên làm gì đây?”
Đây là tiến triển duy nhất dạo gần đây, xem ra người Incyte vẫn chưa bỏ cuộc, Nguyễn Thu vừa xuất hiện đã không nhịn được nữa.
Tập Uyên lại mặc áo khoác vào, tỉ mỉ cài cúc cổ áo: “Đến học viện thôi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN