Tần Thâm lầm bầm, bỗng dưng đến đèn đỏ, anh dừng xe, quay mặt Bạch Đồ về phía anh, “Sao thế? Em nghi ngờ tài lái xe của anh Thâm em?”
Bạch Đồ mím môi, còn chưa lên tiếng, Tần Thâm hừ cười, “Em không biết, không thể nghi ngờ tài lái xe của đàn ông sao? Đồng thời còn có kỹ thuật trên giường nữa, em hiểu không?”
Anh nói xong bộ dạng “em thấy anh ngầu chứ”, Bạch Đồ thở dài, cô thật mệt mỏi mà…
Tại sao anh luôn luôn nghiêm túc với chuyện này như thế, cô cũng chưa từng nói kỹ thuật của anh không tốt.
Bạch Đồ quay đầu, hắng giọng một cái nói: “A Thâm…”
Tần Thâm nhìn cô chằm chằm, nhướng mày cười mỉm.
Bạch Đồ do dự, Tần Thâm híp mắt, cô cảm giác chỉ cần cô nói cái gì không tốt anh sẽ lập tức cuống cuồng với mình!
“Có phải anh không tự tin lắm đúng không?” Cô hỏi.
Vốn cho rằng Tần Thâm sẽ dỗi và tranh luận với mình, ai ngờ! Anh nắm chặt tay cô, hung hăng cắn một cái, sau đó không biết xấu hổ cười nói: “Dù gì đi nữa khiến em dục tiên dục tử xin tha anh đã thỏa mãn rồi, hơn nữa… kích thước của anh rõ như ban ngày, người ngất đi đêm đó là ai?”
Trong đầu Bạch Đồ “a” một tiếng, tia lí trí cuối cùng sụp đổ, cô nhanh chóng rút tay về, trên mặt toát ra hơi nóng.
Tần Thâm cầm lại, nắm chặt tay cô không thả.
Hai người vừa tới nhà, điện thoại Tần Thâm đã vang lên, anh cầm lên nghe máy, không biết đầu bên kia nói gì, anh “ừ” rồi cúp điện thoại.
Xe mới vừa dừng lại bị anh khởi động, Bạch Đồ hỏi: “Lại phải ra ngoài?”
Tần Thâm ừ một tiếng, nắm tay Bạch Đồ qua, mắt nhìn phía trước, bình thản nói: “Đến công ty một chuyến.”
“Thế nếu không em ở nhà chờ anh?” Vừa dứt lời, Tần Thâm đã “hừ” nói: “Không được, em đi cùng anh.”
Anh nghĩ tới điều gì đó, cười nói: “Đợi lát nữa, gặp người quen em nhất định sẽ vui…”
Hai người đậu xe dưới tầng hầm, Tần Thâm ấn thang máy, đến tầng cao nhất của công ty.
Thang máy “ting” một tiếng, cửa mở.
Tần Thâm dắt Bạch Đồ đi ra ngoài, tầng lầu này rất lớn, nhìn qua có hơi trống trải nhưng cách trang trí không hề lạc điệu.
Đập vào mắt là màu trắng xám của tường, ghế sô pha, bàn trà. Cách đó không xa còn có một bàn làm việc không lớn không nhỏ. Sau bàn làm việc là cửa kính, bên trên có cửa thông gió, không nhìn được bên trong.
Một người đàn ông trung niên đang ở trước bàn làm việc đứng lên, thấy là Tần Thâm, rảo bước đến, cong môi khẽ gật đầu: “Tần tổng…”
Tần Thâm gật đầu, dắt Bạch Đồ đi đến cửa kính, mở cửa.
Vừa vào đã thấy một bàn làm việc rất lớn, cộng thêm một tủ sách vô cùng lớn ở phía sau.
Phía trên xếp rất nhiều quyển sách, còn có mấy cái cúp.
Bạch Đồ nhìn lần lượt, phát hiện có rất nhiều bức ảnh, đều là Tần Thâm mặc âu phục, ngồi trên ghế sô pha, xung quanh còn có rất nhiều camera.
Bạch Đồ vươn tay ra, xoa lên Tần Thâm trong bức hình.
Mà phía sau, Tần Thâm bắt lấy tay cô, lại xoay người cô, để tay của cô trên mặt mình, từ từ cong môi, không biết xấu hổ nói: “Có người thật đây rồi còn xem ảnh làm gì…”
Bạch Đồ nhân tiện véo mặt anh một cái, Tần Thâm cũng không còn là thiếu niên chỉ nắm tay cũng xấu hổ, anh vừa nhìn cô đã không nhịn được, hai người lại hôn nhau.
Đang lúc hôn say đắm, một giọng nói xuất hiện, gián đoạn hai người.
“Tần Thâm, rốt cuộc cậu cũng chịu đến công ty rồi, không phá được giới hạn một ngày không đến.”
Người nói là một người đàn ông, Bạch Đồ nhíu mày ngẫm nghĩ, giọng nói này quen quen.
Hai người quay đầu nhìn sang, trong mắt Bạch Đồ kinh hỉ bao nhiêu thì Tần Thâm lườm người đến.
Người nọ mặc quần âu màu đen, bên ngoài mặc một cái áo khoác bomber màu cà phê.
Là hình dáng trước đây Bạch Đồ quen thuộc nhất — Thành Tuyền.
Bạch Đồ khẽ cong môi, dường như có phần ngoài ý muốn, mà Thành Tuyền thì sao? Anh ta đứng ở cửa ra vào, tỉ mỉ quan sát cô.
Đột nhiên anh ta bừng tỉnh, kích động a một tiếng, chỉ về phía cô nói: “A Đồ! Có phải là A Đồ không?…”
Bạch Đồ kích động gật đầu, vội vàng trả lời: “Là em, anh Tuyền.” Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Đồ thấy Thành Tuyền chạy đến phía mình, tốc độ nhanh đến đỗi cô không kịp phản ứng, anh ta đã ở trước mặt.
Anh giống như trước, ôm lấy cô, theo bản năng Bạch Đồ liếc mắt nhìn Tần Thâm, mà người nọ thế nào?
Mặt Tần Thâm đen không ra hình thù gì, Bạch Đồ giật mình, chưa quên lần lớp Mười hai kia, có một nam sinh chỉ là nói đôi câu với cô, khi đó Bạch Đồ cười mấy lần, bị Tần Thâm bắt gặp, xế chiều hôm ấy, anh chặn nam sinh kia lại, cảnh cáo cậu ta một phen, lại kéo cô vào trong rừng cây nhỏ.
Cô chưa quên anh tức giận cảnh cáo lúc ấy.
“Không được nói chuyện với nam sinh khác. Nếu không tớ sẽ tìm bọn họ gây sự.”
Thế là Bạch Đồ ồ một tiếng vỗ vỗ vai Thành Tuyền, cười nhạt nói: “Anh Tuyền, anh buông em ra trước, bụng em không thoải mái.”
Thành Tuyền nghe xong, lập tức để cô xuống, nắm lấy tay cô, hỏi: “Mấy năm qua em đi đâu, lúc đó nói dọn đi liền dọn đi…”
Còn chưa dứt lời, Bạch Đồ lập tức hỏi: “Em dọn đi rồi?”
Thành Tuyền lừ mắt, thưởng cô một cái cốc đầu, “Tự em rời đi, còn giả bộ!”
Bạch Đồ xấu hổ cười hai tiếng, “Em nhớ không nói với anh dọn đi mà…”
Nói còn chưa hết, vừa nói Thành Tuyền lại nguýt cô một cái, “Em nói còn không biết xấu hổ… đi cũng không nói cho tụi anh biết. Bạn mẹ em còn phải đến thông báo cho hàng xóm láng giềng.”
Bạch Đồ cả kinh, bỗng dưng túm lấy Thành Tuyền, giọng run run hỏi: “Người đó…. có phải là nam không? Người cao cao, ấn đường có cái nốt ruồi.”
Thành Tuyền bị Bạch Đồ phản ứng làm cho hoảng, anh ta ngẫm nghĩ kỹ càng, lắc đầu: “Không phải… người đó rất thấp, vả lại là một người nam trung niên đầy mỡ.”
“Có điều, mấy năm qua em đã đi đâu?” Thành Tuyền lại hỏi, Bạch Đồ từ trong hồi ức hoàn hồn, ấp úng nhìn về những chỗ khác, không cẩn thận, thấy Tần Thâm đứng bên người cô chăm chú nhìn, dường như trong mắt anh cũng có quan tâm tò mò chuyện này, nhưng anh kiềm chế.
Bạch Đồ hắng giọng một cái, “Em với mẹ em, đến một thành phố khác, mẹ em đột nhiên khởi ý, em cũng không kịp nói cho bọn anh biết.”
Thành Tuyền còn muốn hỏi gì đó, Bạch Đồ ngắt ngang, “Thôi, đừng chỉ nói em, sao anh lại ở đây?”
Thành Tuyền chỉ chỉ mình, “Em nói anh hả?”
“Ha ha, nhắc tới cũng là duyên phận, thì cái ngày em đi ấy, anh thấy Tần Thâm vẫn đứng ở kia… Lúc đầu trời lại đổ mưa to, anh gọi Tần Thâm vào nhà, cậu ta liền đến. Nhưng không lâu sau đúng lúc có người nói cho anh em và mẹ em đã đi rồi…. a đúng rồi.”
Thành Tuyền nói đến đây, lại tìm ra một vấn đề, “Lúc ấy hai người bọn em xảy ra chuyện gì… anh thấy Tần Thâm cũng không biết chuyện em đi này… em không biết đêm đó Tần Thâm –“
Còn chưa nói xong, Tần Thâm sốt ruột ngắt lời, “Thành Tuyền, đưa tài liệu cho tôi.”
Bạch Đồ nhìn sang, hình như tai Tần Thâm hơi đỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Chu: ờm…Tần Thâm, cậu thật tao đó…
Tần Thâm: xéo.
(*Tao: cợt nhả (cử chỉ), lẳng lơ (tác phong)..)