Tần Thâm ở nơi hoang tàn vắng vẻ này, cùng với chiếc xe nhỏ sừng sững trên con đường trải đầy cát vàng.
Cùng với bia đá cách đó không xa, bên trên dùng sơn đỏ viết hai chữ, “thôn Bạch.”
Anh nhanh chóng ấn mở số điện thoại của Bạch Đồ, vang “tút tút tút” rất lâu không có âm thanh, cuối cùng tự nhiên cúp máy.
Anh ổn định tâm trí, lại gọi mấy cuộc, vẫn tình trạng không ai nghe máy, Tần Thâm cắn m.ôi dưới, đứng tại chỗ cuống cuồng chần chừ, sau khi gọi rất nhiều cuộc đều không ai nghe, đầu lưỡi chọc vào má, chậc một tiếng.
Một lát sau, sau khi anh bình tĩnh lại, mở cột tin nhắn, ngoại trừ tin nhắn hồi âm anh ngày hôm qua, Bạch Đồ không tiếp tục nhắn tin cho mình, anh cắn má, ngón tay dừng lại một chút, có phần nặng nề ấn mở cột điện thoại.
Tần Thâm thất vọng thu tầm mắt lại, cô không gọi điện thoại cho mình, cũng không nhắn tin.
Yết hầu Tần Thâm lên xuống, đặt tay lên che mắt, thở dài một cái, cát vàng bay lên, anh nở nụ cười tự giễu, rốt cuộc! Bạch Đồ…. có yêu anh không!
Điện thoại của cô sẽ không thể không có tín hiệu, cô ở chỗ đó có thể gọi điện thoại cho mình bất cứ lúc nào, thế nhưng cô không hề, ngay cả một tin nhắn cũng không.
Anh lại gọi Thành Tuyền mấy cuộc, cũng không ai nhận. Anh nhíu mày, thấp giọng mắng Thành Tuyền vài câu, chân đạp cửa xe mấy lần.
Tần Thâm hít thở mấy hơi, đột nhiên gió gào thét mà đến, cát vàng bay đầy trời, anh bị sặc ho khan.
Anh mở cửa xe đi vào, bắt đầu khởi động, de xe, quẹo lại, chờ đi đến chỗ ranh giới bia đá kia, anh nhìn điện thoại lập tức không còn tín hiệu, điện thoại quay về giao diện, xuất hiện cô gái mặc đồ ngủ đánh răng, anh duỗi tay hung hăng gõ gõ màn hình, cực kì phẫn nộ nói: “Cô gái xấu xa!”
Ánh sáng điện thoại tối xuống, Tần Thâm nhanh chóng đánh tay lái sang trái, xe chạy lại phương hướng vừa mới đi, anh ngồi trong xe, tín hiệu đầy ô, anh đưa tay cầm lấy, mở tin nhắn, gõ mấy chữ rồi gửi đi.
Anh ngồi trên ghế lái ngửa đầu thở dài, vừa rồi trong khoảnh khắc ánh sáng điện thoại tối xuống, hiện lên trong đầu Tần Thâm là: Đã vợ chồng rồi, còn quan tâm cô ấy có yêu mình không, dù sao trong sạch của mình cũng đều cho cô ấy, thế nào cô ấy cũng phải có trách nhiệm với mình!
Vèo một tiếng gửi tin nhắn đi, Tần Thâm ngửa đầu, trong lòng giống như một tảng đá rơi xuống, anh từ từ cong môi cười, lại mở màn hình, nhìn hình Bạch Đồ, anh lẩm bẩm: “Đợi anh về, xem anh trừng phạt em thế nào.”
Anh nghiêng đầu, thoáng nhìn qua đỉnh núi, nơi đó thư ký Hà đang cầm biểu ngữ màu đỏ cực kỳ chói mắt lượn lờ trên bầu trời, hướng về phía anh.
Tần Thâm khẽ thở dài một tiếng, điện thoại vẫn vô cùng yên tĩnh, anh khởi động xe chạy về phía thôn Bạch.
Xe để lại khói thổi cát vàng bay lên.
***
Xa xa ở thành phố Kỳ, lúc này Bạch Đồ đang ngồi ở lầu ba, trong tay cầm một lon bia ngửa đầu rót mấy ngụm, dưới sàn còn có một két bia rỗng, mà một bên khác vẫn còn một két bia chưa mở, đây là cô tìm được bên trong tủ lạnh nhỏ ở lầu ba của Tần Thâm.
Cô đi dọc hành lang đầy bức tranh này, cô đưa tay chạm vào cái giá đỡ, bên trên là một bức chân dung chưa hoàn thành, có thể lờ mờ thấy được hình dáng, ngày đặt bút là: Ngày 1 tháng 10 năm 2018.
Quốc Khánh.
Lúc đó cô đang làm gì? Hình như hôm đó cô cũng rất vui vẻ, bởi vì đám trẻ con kia quấn lấy cô hát bài quốc ca, cảm giác thuần khiết duy nhất mà cô có được, chính là ở nơi đó, trông thấy đám trẻ kia, mặc dù cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nghe rõ lời bọn nhóc nói.
Cô đưa tay chạm vào bức họa ấy, cô nhớ tới Thành Tuyền hôm qua, còn có những chuyện mấy năm qua anh không muốn người biết, vậy mà trước tiên không phải là vui vẻ, mà là — nhiều năm như vậy Tần Thâm đã phải đau khổ thế nào!
Cô chửi mình sao? Thế nhưng cũng không phải lỗi của cô, ngay ngày hôm ấy cô đã mất nhiều thứ hơn, mất đi Bạch An Chi, cũng mất đi Tần Thâm.
Cô mặc áo sơ mi của Tần Thâm, thế này sẽ có thể ngửi được mùi của anh, giống như anh đang bên cạnh mình, điện thoại trên tay vang lên không dưới mười lần, nhưng cô không có dũng khí nghe máy.
Nhiều năm như vậy tất cả mọi chuyện gặp phải, cô đều trốn tránh theo bản năng, nhưng chỉ có một việc cô đang kiên trì, giờ đây chuyện này cũng thấy được bình minh, cô tin chắc chắn có thể có một kết cục tốt, cho dù kết cục không thay đổi được hết thảy bảy năm trước, nhưng cũng xem như một cái công đạo cho Bạch An Chi.
Cô cúi đầu, thấy một tin nhắn gửi đến: A Đồ, ở đây anh không có tín hiệu, nhắn tin báo bình an cho em, không gọi điện thoại cho em được, nếu em nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh, có thể hôm nay anh không xuống nữa, ngày mai anh tìm thời gian xuống gọi điện thoại cho em.
Bạch Đồ tắt điện thoại, cứ trốn tránh như vậy, bây giờ cô không có can đảm, ngay cả khóc cũng không, đối với cô, đôi khi trốn tránh hiện thực có thể mang lại cho cô một chút vui vẻ.
Cô uống hết một lon bia, ngồi xổm xuống lấy từ trong két ra một lon, móc nắp lon xoẹt một tiếng, khui bia ra, cô lại ngửa đầu rót vào.
Cô dứt khoát đi dọc theo nơi này một lần nữa, nghiêng đầu nhìn những bức họa này, kỹ thuật vẽ thật sự có phần không dám nịnh bợ, có lẽ lúc đó mới học, ngày là: Tết Nguyên đán năm 2013.
Khi ấy xa nhau bao lâu? Tháng 6 năm 2012 tách ra, vậy là nửa năm. Khi ấy cả ngày cô đau đớn đến mức không muốn sống, từ từ chết lặng…
Cô đi xuống nữa, một bức họa tháng 6 năm 2013, một dòng chữ dưới góc phải: Tặng cho A Đồ, vẽ không tốt, sau này tôi sẽ vẽ đẹp!
Cách nửa năm sẽ có một bức họa, Bạch Đồ đặt tay lên, cô đoán, họa sĩ Tần Thâm phải nửa năm mới có thể hoàn thành một bức.
Cô muốn cười, khóe miệng không nhấc lên nổi.
Cô nhớ đến hôm qua Thành Tuyền như ong vỡ tổ nói toàn bộ bí mật của Tần Thâm cho mình, anh ta nói gì?
Lúc ấy ánh mắt anh ta giống như có phần trách cứ, nhìn mình chằm chằm nói: “Em cũng không biết Tần Thâm yêu em cỡ nào!”
“Lúc đó em không từ mà biệt, một câu nhắn nhủ cũng không có, lúc anh trở về thấy Tần Thâm đứng ở đầu ngõ liền mời cậu ta vào trong nhà, nhưng cậu ta nói em không cho cậu ta vào, cậu ta ở đây một mực chờ, em không thấy được bộ dạng ngây ngốc vui vẻ đó, còn nói với anh lát nữa cậu ta và em sắp đi ăn lẩu, hỏi anh có muốn ăn gì không, lúc đó cậu ta mua về cho anh.”
Bạch Đồ lại nhận được một cái liếc mắt, cô đang ngồi lẳng lặng nghe anh ta nói, ban đầu Bạch Đồ đã vùi những chuyện xưa xuống đất vàng, nhưng nếu hôm nay cô bắt đầu trước, những gì Thành Tuyền nói, dù lưỡi dao có sắc bén đến đâu cô cũng sẽ lắng nghe nó, vào trong cơ thể và tâm trí của cô.
“Cuối cùng đợi rất lâu em không xuống, lúc đó mưa lại lớn, anh lại gọi cậu ta đi vào ngồi, cậu ta mới vào, một lát sau một người đàn ông đến nói cho bọn anh biết hai người đã dọn đi rồi, sau đó hắn còn nói hai người đã đem phòng trực tiếp cho hắn thuê tiếp rồi, nói sau này sẽ là hàng xóm, bảo bọn anh chiếu cố nhiều hơn. Em biết lúc đó Tần Thâm làm gì không?”
Thành Tuyền nói xong hừ một tiếng, Bạch Đồ thấy anh ta hoàn toàn đứng về đội của Tần Thâm, giúp Tần Thâm dạy dỗ mình.
Thành Tuyền lại thở dài, nói với Bạch Đồ: “Ngày đó nhìn thấy em vốn đã muốn nói cho em, sau đó cậu ta tới tìm anh, anh đã đồng ý cậu ta không nói.”
Bạch Đồ nhớ lại, hôm qua lúc cô đến công ty, Thành Tuyền nói được một nửa, bị Tần Thâm ngắt ngang, cô ngồi thẳng, ra hiệu Thành Tuyền nói tiếp.
Thành Tuyền lắc đầu, nhìn cặp uyên ương có tiền số khổ này, nói tiếp: “Nhưng anh cảm thấy có một số chuyện em nên biết sẽ tốt hơn một chút.”
Anh ta mím mím môi, có phần khó khăn nói: “Lúc đó cậu ta nghe thấy có lẽ không thể nào dám tin, vẫn đứng dưới lầu chờ em, đến tận khi mưa càng lúc càng lớn, cậu ta chạy lên lầu nhà em, anh đi theo sau cậu ta, trông thấy mắt cậu ta đỏ lên gõ cửa, trong miệng gọi tên em, lòng anh cũng cảm thấy chua xót, nhưng đi ra thực sự là người đàn ông kia. Người đàn ông kia không nhịn được đuổi bọn anh đi, em không thấy được bộ dạng Tần Thâm ngày đó, bước chân xuống cầu thang đều giống như con rối!”
“Cuối cùng có lẽ cậu ta vẫn không dám tin, liền đứng dưới lầu chờ đến rạng sáng, anh đoán cậu ta vừa tức giận lại vừa đau khổ, vì lúc ấy anh thoáng nhìn qua, cậu ta vẫn dùng sức cắn môi mình, ặc…” Thành Tuyền chỉ chỉ môi anh ta, “Đã chảy máu, lúc đó anh cảm thấy chắc chắn cậu ta rất tức giận em không từ mà biệt.”
“Thế nhưng… lúc một tia chớp đến, anh bị dọa nhắm nghiền mắt, khi mở mắt ra, đã thấy hai mắt cậu ta vô thần, làm anh sợ muốn chết, lúc đó anh cũng khuyên vài câu, nhưng cậu ta chỉ đứng dưới trời mưa, khuyên thế nào cũng không đi, toàn bộ người xung quanh đều đã đóng cửa.” Thành Tuyền nói tới đây, chậc một tiếng, lắc đầu nói: “Lúc ấy rốt cuộc cậu ta bỗng nhúc nhích, anh cho là cậu ta sắp đi về, không ngờ — ” Thành Tuyền nói xong hơi khó chịu uống một bình nước đá, lại nhìn Bạch Đồ nói: “Em biết cậu ta làm gì không?”
Cả người Bạch Đồ ngây ngốc ngồi ở đó, Thành Tuyền cũng không trông chờ cô trả lời, anh ta hít mũi một cái, có phần cảm tính nói: “Cậu ta quỳ gối xuống, lúc đó anh bị dọa, đi đến đỡ cậu ta cậu ta cũng không chịu, chỉ quỳ dưới đất, bão táp, lúc ấy anh nhìn sang, mắt cậu ta đỏ không còn hình thù gì, anh nghe thấy tiếng cậu ta khóc!”
Đây là bộ dạng thảm hại nhất của anh mà Thành Tuyền từng gặp, chỉ một lần này, trên mặt anh không còn nụ cười, khoảng thời gian đó cái xác không hồn chạy qua bên này, mà nghỉ hè trôi qua, gặp lại đã là mấy năm sau, anh mặc âu phục đeo giày da, tinh tế đẹp trai khiến anh ta không thể mang thiếu niên khóc trong mưa đêm đó trùng với người đàn ông trước mặt này được, ngoại hình trở nên tinh tế, trưởng thành, chững chạc hơn, anh nhìn từ xa, cảm giác xa cách trong cặp mắt trong trẻo lạnh lùng ấy một chút cũng không thay đổi.
Tay Thành Tuyền khẩy móng tay, ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ, dáng vẻ ngơ ngác của cô, giống như có phần thờ ơ, thế là nhìn qua bộ dạng đáng thương của Tần Thâm, anh ta ít nhiều có phần bất bình vì Tần Thâm, dứt khoát nói ra toàn bộ: “Hôm đó anh khuyên cậu ta, nói có thể em trước nghỉ hè gọi điện thoại cho nó, nó tin, cuối cùng… cậu ta trở về.”
“Nhưng ngày thứ ba cậu ta lại đến, còn xách một cái hộp trong tay, anh hỏi cậu ta là cái gì, cậu ta nói, cậu ta cảm thấy anh nói rất có lý, nhất định em sẽ gọi cho nó, nó chờ em, còn nói bọn em cùng thi một trường đại học, đến lúc đó thế nào cũng sẽ gặp nhau, cho nên… nó nói, nó biết em thích ăn, trước tiên chuẩn bị tài nấu nướng của mình cho tốt, đến lúc lên đại học, nó sẽ nấu cơm cho em ăn, đó là lí do mà nghỉ hè mỗi ngày nó mang theo một cái cặp lồng chạy tới chỗ anh, cả kì nghỉ hè hai người bọn anh ăn cơm cậu ta làm!”
Thành Tuyền nhìn Bạch Đồ đỏ mắt, lòng anh ta mâu thuẫn, rốt cuộc anh ta nên mong muốn để cô đỏ mắt cảm động như cũ, hay là phải chửi mình, làm cho A Đồ cùng lớn lên khóc!
Anh ta đứng dậy, chọn cái sau, anh ôm Bạch Đồ muốn khóc nhưng không khóc ra, EQ thấp an ủi: “Không sao đâu… Tần Thâm cũng không trách em, mấy năm qua cậu ta đều đang đợi em…” Nói xong anh ta liền cắn lưỡi mình một cái, đây coi như là anh ta xát muối lên vết thương sao?
Bạch Đồ hoàn hồn, ngửa đầu lại rót một lon bia, thương hiệu mấy két chất đống ở đây, cô là đồ đần cũng biết, đây là loại uống thi đấu năm đó, đêm đó anh tỏ tình, cô uống say cái thương hiệu này.
Cô cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, vùi đầu xuống đầu gối nghẹn ngào khóc.
Hết chương 62.