Bạch Đồ thấy anh cứ cố chấp chuyện hôn lễ, cũng đáp ứng anh, lúc anh thấy Bạch Đồ gật đầu đồng ý, cười sung sướng vô cùng.
Định ngày hôn lễ là trước Tết một ngày, sau đó hai người bận rộn, Bạch Đồ bận đặt mua đồ Tết, Tần Thâm bận chuyện lớn chuyện nhỏ cho hôn lễ, nhưng Bạch Đồ vẫn không thể biết một xíu tin tức về hôn lễ, ngay cả định ngày nào cũng không rõ.
Tần Thâm che giấu cực kỳ chặt chẽ, nhất định không cho cô biết không cho cô thấy.
Đối với cái hành vi ấu trĩ này của Tần Thâm, Bạch Đồ tỏ vẻ không để ý đến anh, chỉ nhìn một chút, vẫn còn đồ Tết nào chưa mua được.
Mua gì Bạch Đồ đều sẽ viết lên cuốn vở, Tần Thâm hết bận hôn lễ sẽ về nhà đúng giờ, hai người sẽ lái xe cùng đi vào siêu thị chọn mua.
Hôm nay Tần Thâm thức dậy rất sớm, Bạch Đồ vẫn còn đang say giấc nồng đã bị anh bế lên.
“A Thâm… anh làm gì vậy?” Cô mơ mơ màng màng hỏi.
Tần Thâm cụp mắt, cong môi nở nụ cười ấm áp nhìn cô, “Ngủ trước đi, không có gì, anh đưa em ra ngoài mua đồ Tết.”
“Thế không cần sớm như vậy chứ.” Bạch Đồ lơ mơ đáp.
Tần Thâm ho khan, cầm lược lên, sau khi giúp cô rửa mặt súc miệng xong, lại ôm cô lên xe.
Tối hôm qua Bạch Đồ vốn đã buồn ngủ, bị Tần Thâm quấn lấy, làm cho đến khuya mới ngủ, bây giờ vừa dính vào chỗ ngồi liền ngửa ra sau, Tần Thâm còn đặc biệt đẩy ghế ra, Bạch Đồ híp híp mắt, một hồi liền chìm vào giấc ngủ.
Tần Thâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hôm nay cũng là…
Anh vuốt vuốt tóc cô, quay người đi đến vị trí ghế lái, dường như anh nhớ đến gì đó, nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ, mặt cười ấm áp.
Trong giấc mơ Bạch Đồ cảm giác mình bị ôm lên, cuối cùng có đồ gì lạnh buốt vỗ vào trên mặt mình, cô run một cái, mở to mắt nhìn thử.
Cô ngồi trước một cái gương to thế này, và cái đồ vật lạnh buốt vừa rồi kia hóa ra là mỹ phẩm dưỡng da, và cái người phụ nữ cầm mỹ phẩm dưỡng da đứng bên người cô chính là Lý Thần Tinh.
Hai người thường xuyên gặp nhau, nhưng cô hơi nghi hoặc, “Thần Tinh, đây là đâu?”
Lý Thần Tinh cười cười nháy mắt ra hiệu với cô, “Đây hả… đây là phòng trang điểm.”
Cô còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lý Thần Tinh lại không cho cô cơ hội này, cô ấy gọi mấy cô gái bên cạnh, “Mau mau mau, trang điểm cho cô dâu.”
Sau đó, toàn bộ tâm tư của Bạch Đồ đặt lên trên câu “cô dâu”, chẳng lẽ…
Cô lấy lại tinh thần, đã bị người đẩy vào một phòng thử đồ, cô còn chưa kịp phản ứng, mấy cô gái kia bận rộn một trận, trong lúc cô mơ mơ màng màng, lại bị mặc váy cưới vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy cưới này trên người, cô chưa từng mặc thử, cũng không có ai đến đo, nhưng bây giờ mặc vào, lại vừa vặn.
Bạch Đồ nhìn phía trước, không thấy gương, cô liếc nhìn đằng sau, lập tức thấy gương, đã quên quay đầu chỉ đưa lưng về phía gương mà soi, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương.
Cô ở bên trong, dường như có phần không giống mình, nhưng rốt cuộc mà nói đây vẫn là mình, chỉ là trang điểm lên, môi đỏ, tóc búi, trên đầu còn có một cái cài tóc hoa văn lá ngân hạnh, mặt trên khảm những viên kim cương nhỏ vụn, tỏa sáng lấp lánh trên mái tóc.
Ánh mắt Bạch Đồ liếc nhìn váy cưới, là màu trắng, kiểu dáng hơi bảo thủ, hiển nhiên cô biết tâm tư của Tần Thâm, trong lòng có phần ấm áp, tầm mắt cô nhìn xuống, hoa văn đều thêu lá cây ngân hạnh, hốc mắt cô có chút đỏ, tay chạm vào, những chiếc lá ngân hạnh ấy giống như đưa cô về những năm kia, quãng thời gian ở bên cạnh Tần Thâm.
Phút chốc tràn đầy hồi ức, khóe mắt trào nước mắt ra, Lý Thần Tinh đứng bên người cô vội vàng tiến lên, cảm thán một tiếng, “Bạch đại mỹ nữ, hôm nay kết hôn, chưa gặp chú rể đã khóc rồi, gặp rồi hẵng khóc.”
Bạch Đồ bị câu nói này chọc cười, hốc mắt đỏ, Lý Thần Tinh vừa định ôm cô, cẩn thận suy nghĩ, cái tên chúa ghen Tần Thâm này, cô ấy lại rút tay về.
“Đi thôi, chúng ta phải lên đường rồi.”
Không biết mẹ Tần Thâm đã đến từ lúc nào, Bạch Đồ trông thấy kinh ngạc một hồi, “Dì, sao dì lại tới đây?”
Mẹ Tần, “Còn gọi là dì? Vẫn không đổi lại.”
Mặt Bạch Đồ ửng đỏ, cô rũ mắt, có chút xấu hổ, mà mẹ Tần nở nụ cười, tiến lên nắm lấy tay cô, từ trong thâm tâm mà nói, “Cuối cùng Tần Thâm cũng cưới được con, mẹ chúc các con đầu bạc răng long, đằm thắm như lúc ban đầu.”
Bạch Đồ ngẩng đầu lên, thấy làn da được chăm sóc cực tốt của mẹ Tần, ngay cả chân chim ở khóe mắt cũng không có, cô cười cười, có phần giống hệt Tần Thâm.
Bạch Đồ hơi lộ vẻ xúc động, đưa tay ra, đáp lại bà, “Con sẽ yêu Tần Thâm thật nhiều, mẹ.”
Mẹ Tần bị Bạch Đồ làm cho hơi xúc động, mắt bà cũng có chút đỏ, “Đứa trẻ ngoan, mẹ biết, con yêu Tần Thâm, không cần nghi ngờ, Tần Thâm cũng rất yêu con.”
Mắt Bạch Đồ đỏ lên, cô biết, trên thế giới này, không ai yêu cô nhiều hơn Tần Thâm, cô vẫn luôn biết, bọn họ là tất cả trong thế giới của nhau.
Xe chạy tới vườn hoa, Bạch Đồ hồi hộp không biết phải làm sao.
Cô ngồi trong xe, nhìn ra phía ngoài một chút, chỉ liếc mắt đã dừng lại, nơi này trồng đầy cây ngân hạnh, cô chưa bao giờ thấy cây ngân hạnh hùng vĩ như thế, uốn lượn quanh co, lá cây vàng rực đung đưa trong gió, bầu trời xanh lam tuyệt đẹp, những cây ngân hạnh trong vườn như những chiến sĩ bảo vệ, đưa hạnh phúc của bọn họ lên mây xanh.
Một loạt xe hoa màu đen đứng ở cổng vườn, mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen từng người di chuyển sang bên cạnh, cô thấy Cố Thừa Phong, thấy Thẩm Quát, thấy Lý Minh, còn có mấy người đàn ông cô không quen.
Cửa xe mở ra, Cố Thừa Phong mỉm cười, chìa tay, “Đi ra với tớ.”
Bạch Đồ mượn lực của cậu ta, trong nháy mắt xuống xe, trông thấy Tần Thâm đứng thẳng ở phía sau đám người, tóc anh đã sớm chải kỹ lưỡng, mặc âu phục màu đen, bàn tay thon dài đang cầm một bó lá ngân hạnh.
Bỗng dưng mũi Bạch Đồ chua xót, đôi mắt nhìn anh trở nên mơ hồ, tất cả khách mời chung quanh đều ồn ào reo hò, Tần Thâm cứ đứng như vậy, mãi đến lúc thấy một giọt nước mắt của Bạch Đồ, cuối cùng anh không kìm được, bước lên trước.
Trời xanh mây trắng, ngân hạnh vàng rực rỡ, nhành cây xanh trong hoa viên, trong lời chúc phúc của người thân bạn bè, tiếng hò reo của mọi người, Tần Thâm bế công chúa (1) Bạch Đồ, váy cưới lê đất, Bạch Đồ ôm lấy cổ anh.
(1) Bế công chúa:
Tần Thâm bước đi như bay đến khung cổng trang trí lá ngân hạnh.
Tần Thâm thả Bạch Đồ xuống, đưa bó lá ngân hạnh trong tay cho Bạch Đồ, cuối cùng trước mắt bao người, Tần Thâm cúi xuống, giọng nói trầm thấp, ấm áp, “Đừng khóc, anh từng nói không để cho em khóc.”
Bạch Đồ nín khóc mỉm cười, bỏ tay vào khăn voan, nhẹ nhàng lau nước mắt, Tần Thâm cúi đầu đến gần, vén khăn voan của cô lên, giúp cô hôn những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Dưới khán đài người lớn che mắt trẻ con, còn mình lại xem say mê.
Bạch Đồ nghe thấy tiếng cười dưới khán đài, còn có mấy người nam giải phóng bản tính, huýt sáo, cô ý thức được thế mà hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp trước mắt bao người, Bạch Đồ thẹn một chút, đẩy Tần Thâm ra.
Tần Thâm nhướng mày, lại sáp lại gần cô, chụt một tiếng, hôn lên má cô, sau đó khẽ buông khăn voan của cô xuống.
Lúc này vừa khéo người chủ trì cười ra tiếng, cầm micro, sau khi nói một vài lời chào mừng xong, Tần Thâm đứng thẳng, bây giờ người chủ trì dùng giọng nói hơi già, chậm rãi hỏi, “Cậu bằng lòng lấy cô gái này sao? Yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, cho dù cô ấy nghèo khó, bệnh hay tàn tật, đến lúc chết. Cậu bằng lòng sao?”
Tần Thâm không cần micro, cũng không do dự, hầu như cũng trong lúc đó lớn tiếng hô lên, “Tôi bằng lòng.”
Anh ngừng lại, chợt nhìn thẳng vào cô, cặp mắt hoa đào chớp một cái, nhớ đến những hình ảnh kinh điển trong bộ phim cũ, Bạch Đồ nghe thấy anh cất lời, giọng nói dịu dàng, tinh tế tỉ mỉ tựa như tình yêu của anh đối với mình.
Anh chậm rãi nói:
“Đem tất cả sinh mệnh của anh dâng hiến cho em, yêu em, bao dung em, cổ vũ em, bảo vệ em, bảo vệ nhà của chúng ta, bảo vệ người anh yêu nhất.”
Tần Thâm nói xong lời cuối cùng, Bạch Đồ nghe thấy giọng anh có chút nghẹn ngào.
Người chủ trì cảm động hắng giọng một cái, lần đầu tiên thấy đàn ông kết hôn còn xúc động hơn phụ nữ, không phải không lấy được vợ, người nam trước mắt cũng là Tần Thâm tiếng tăm lẫy lừng, đổng sự Tần, người nào không biết anh? Anh không có khả năng không lấy được vợ, thế ngoại trừ yêu đến sâu trong tâm hồn, nếu không sẽ không xúc động như thế, cảm động như thế.
Sau khi Bạch Đồ nghe anh nói, mắt đỏ lên, nước mắt chảy ra, lúc này người chủ trì thấy được, thức thời tiếp tục hỏi, “Cô bằng lòng gả cho cậu ấy sao? Yêu cậu ấy, chung thủy với cậu ấy, cho dù cậu ấy nghèo khó, bệnh hay tàn tật, đến lúc chết. Cô bằng lòng sao?
Bạch Đồ nghẹn ngào một chút, gật đầu nước mắt lập tức rơi xuống đất.
“Tôi bằng lòng.” Cô nghẹn ngào nói, “Tần Thâm, mặc kệ nói bao nhiêu lần, em vẫn muốn nói với anh, em yêu anh, rất yêu anh, cũng rất nhớ anh.”
Tần Thâm cũng không nhịn được nữa, mắt cũng đỏ lên, phút chốc nước mắt chảy xuống, anh đi tới, vén khăn voan màu trắng của cô, khuỵu gối, khoảnh khắc khăn voan bị gió thổi rơi, anh đến gần, hôn lên.
“Anh quên nói anh yêu em nhường nào, từ lần đầu tiên nhìn thấy em Tần Thâm anh đã nhận định em, bắt đầu từ giây phút đó, sinh mệnh đều là của em.” Anh rời khỏi môi của cô, khẽ nói bên tai cô như gió ấm mùa đông, ấm áp lướt nhẹ qua tim.
Bạch Đồ dưới khăn voan trắng, khẽ nở nụ cười.
“Vâng.” Cô trả lời anh, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại giao phó linh hồn cô.
Mấy chiếc lá ngân hạnh rơi xuống, bên trên khăn voan màu trắng trên đầu, giống như mang theo lời chúc phúc của cố nhân đến đây, lá ngân hạnh trên khăn voan vút bay, hệt như rất vui vẻ, giây phút ấy, trong lòng cô cảm giác Bạch An Chi đang chúc phúc cô.
Bạch Đồ cười khẽ.
Chiếc nhẫn đeo lên tay Bạch Đồ, hoa văn là lá ngân hạnh nho nhỏ, kim cương phía trên lấp lánh ánh sáng, Tần Thâm đưa một chiếc nhẫn nam cùng kiểu dáng vào lòng bàn tay cô, Bạch Đồ nhìn anh một cái, dưới buổi chiều ấm áp, cười với nhau.
Ngày hôm nay, vô cùng có ý nghĩa, là ngày bọn họ trở thành vợ chồng trước mặt mọi người ở bên ngoài, nhưng rất lâu về trước bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng.
Hai tay Tần Thâm nắm hai tay của cô, từ từ nhích cô lại gần mình, ngay trước mặt mọi người trong công ty, ngay trước mặt ba mẹ, ngay trước mặt tất cả bạn bè cấp 3 đại học, cúi đầu xuống hôn lên.
“A Đồ, anh sẽ yêu em, bảo vệ em thật nhiều.” Anh cười nói, cô lại thấy nước mắt trong mắt anh.
Bên dưới khán giả reo hò sôi nổi, hôm nay những nữ sinh bạn cùng lớp đại học, còn có nữ sinh hâm mộ cùng trường với Tần Thâm đến đây, hôn lễ Tần Thâm không giới hạn danh sách, không thu hồng bao, chỉ nhận chúc phúc, vì thế ai cũng có thể đến, chỉ cần chúc phúc bọn họ là được rồi.
Lúc này tất cả các cô gái ấy đứng chung một chỗ, nhìn Tần Thâm ngày thường một câu cũng không nói nhiều, thế mà bây giờ quan tâm vợ trước mắt như thế, bọn họ nghĩ, đây chính là bạn gái Tần Thâm đã nói mấy năm mà xưa nay không một ai nhìn thấy, bọn họ ghen ghét nhưng lại càng hâm mộ hơn.
Có rất nhiều người trong nhóm người này đã từng theo đuổi Tần Thâm, hiện tại bọn họ rất rõ, trong mắt Tần Thâm, không hề che giấu tình yêu đối với vợ cậu ta chút nào, giống như tràn ra khỏi tim.
Chưa kể, mỗi lần bọn họ theo đuổi Tần Thâm, còn chưa thổ lộ, Tần Thâm đã lạnh lẽo nói một câu, “Tôi có bạn gái, xin đừng làm phiền tôi.”
Người đàn ông tự chủ quá mức thế này người nào không mong muốn, yêu một người sẽ hoàn toàn đặt trong tim, một kẽ hở cũng không cho hết thảy liên quan đến nửa bước vào, ngay cả con ruồi cái cũng không được huống chi là nói đến những người cô gái khác.
Tựa như lúc này, anh để cho bọn họ nhìn thấy, trước mặt cô dâu Bạch Đồ, Tần Thâm rất nhiều hành động cực trẻ con, giống như đang tạo sự chú ý với Bạch Đồ, nhưng cho dù cô lườm anh, chỉ là một ánh mắt lạnh lùng liếc qua, anh đã cười như đứa bé con.
Hết chương 86.