May Mắn Câu Được Một Ngốc Thần
Chương 7: Xử lý rắc rối
Trên đường cái lớn, một cỗ xe môtô như con hắc mã chạy băng qua hàng cây ven đường, phóng nhanh như cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, trên xe, Cửu Quỳ trong bộ đồ da đen xa lạ, con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm, cô rất ít khi rơi vào tình trạng như thế này nhưng một khi đã lôi bộ đồ này ra khỏi chiếc hộp chứa nó thì tức là có chuyện lớn rồi đó.
Xe dừng lại trước cửa của ngôi biệt thự giữa rừng sâu hoang vu, Cửu Quỳ gạc chân chống xe xuống, leo xuống xe một cách đầy kỹ thuật, cô cởi chiếc nón bảo hiểm phủ kín mặt kia ra, đưa mắt liếc xung quanh rừng cây một cái rồi dừng lại ở cánh cổng chính đã mở toan như chưa từng khép lại.
Quẳng chiếc mũ trên tay lại xe, cô dõng dạc đường hoàng tiến vào ngôi biệt thự. Trên tường hai bên lối vào là đầy những bức tranh cũ hình một con rắn được phóng to, xung quanh nó là đầy những cô gái trẻ không một lớp vải bọc thân, con rắn như ông vua ngự trị chốn nhân gian đầy ải,…. Cửu Quỳ liếc nhìn những bức tranh kia một cách ghét bỏ rồi tiến về phía cánh cửa to nhất trong hàng trăm cánh cửa ở đây.
Rầm! Cô không ngần ngại giơ chân đạp thẳng, cánh cửa to lớn bỗng đổ rầm xuống, xung quanh còn kèm thêm một lớp bụi và mạng nhện dày đặc. Đập vào mắt Cửu Quỳ là một con mãng xà khổng lồ đang cuộn thân mình trong căn phòng trống rỗng, con mãng xà đang khè chiếc lưỡi đỏ chót của nó ra khỏi miệng xà u ám.
Cửu Quỳ không chút lo sợ nhìn sang bộ da người đã trở thành một nhúm bùi nhùi trong góc, khuôn mặt tuy có chút biến dạng nhưng cô vẫn nhận ra đó là Giang Trạch – lớp vỏ bọc hoàn hảo của Xà Yêu đang bị Thiên Giới truy nã vì tội phá huỷ khu vườn ở phía Đông của Thiên Giới, là một trong những nơi cấm kị nhất.
Giọng nói như con dao sắc bén vang lên:
” Ngươi đến đây làm gì?! Hỡi con yêu hồ nhỏ bé kia.”
Cửu Quỳ tuỳ tiện đưa mắt sang nhìn con Xà Yêu đang trong trạng thái phòng bị kia, cô lơ đãng cất giọng lạnh lẽo của mình:
” Một Xà Yêu ngàn năm trước dũng mãnh phá huỷ cấm địa của Thiên Giới nay lại bị một con người nhỏ bé làm cho trọng thương đến mức này. Ngươi vẫn chưa chết sao?! “
Nghe ra được giọng điệu nhạo báng của cô, Xà Yêu tức điên rít lên:
” Ngươi là ai?! Ngươi muốn gì?! Đừng tưởng ta trọng thương thì sẽ không giết được ngươi! Đi chết đi! “
Cái đuôi nhọn hoắc của nó đánh tới, quét qua nơi Cửu Quỳ đang đứng như một cơn lốc. Trong giây lát, khi con Xà Yêu nhìn lại thì Cửu Quỳ đã đứng trên đầu nó, một thanh đao đã cắm thẳng trên đỉnh đầu của nó.
Xà Yêu rít lên một tiếng, ngã sập xuống đất, giữ lại được chút hơi thở cuối cùng, nó thốt lên câu:
” Ngươi là ai?! “
Cửu Quỳ đương nhiên sẽ không rảnh rỗi mà trả lời câu hỏi của nó, cô còn đang bận ngắm ngía linh thạch trên tay, thứ này mới chính là lý do cô đến đây. Tuy chỉ là một viên linh thạch nhỏ nhoi không có gì đặc biệt nhưng không ai biết được viên linh thạch này chính là thứ nằm trong cấm địa của Thiên Giới và cũng là thứ có quyền năng rất mạnh mẽ.
Xà Yêu phá huỷ cấm địa cũng vì muốn tìm viên linh thạch này, tuy nhiên có lẽ một ngàn năm nay nó vẫn luôn ở dưới Nhân Giới để tìm cách khởi động linh thạch.
Cửu Quỳ đưa tay bóp nát viên linh thạch đã nhiễm huyết sắc kia, theo cô một thứ không biết rõ giá trị của nó lại khiến cho người ta vùi đầu vào chỗ chết như vậy đúng là nên huỷ đi.
Mà ngay lúc này trên Thiên Giới, khu vườn phía Đông đã bắt đầu sụp đổ. Khu vườn này được xây dựng để bảo vệ linh thạch, nay linh thạch đã không còn thì nó cũng đã hết giá trị, thứ không có giá trị thì chỉ là phế vật.
Cửu Quỳ tiến lại chỗ bộ da người mang tên Giang Trạch kia, không chút ghê sợ thu vào tay rồi chậm rãi ra khỏi căn phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!