Phồn Chi Chi Trung - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Phồn Chi Chi Trung


Chương 3


Sơ Tiện phát hiện mình rơi thẻ cơm đã là ba ngày sau.

Bây giờ ở trường học và bệnh viện đã có thể dùng Wechat và Alipay, đám sinh viên rất ít khi cần đến thẻ cơm. Hơn nữa công việc thực tập tại bệnh viện thật sự rất bận bịu, cả ngày quay vòng vòng, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ, nào có nhớ được chuyện khác. Thẻ cơm của cô đã rơi mấy hôm rồi mà cô không hề phát hiện ra.

Nếu không phải tới thư viện phải dùng thẻ cơm cà qua cửa, cô vốn không hề chú ý tới mình đã làm rơi thẻ cơm.

Học viện đã công bố việc chọn đề tài luận văn, cô tranh thủ vác máy tính về thư viện trường tra tài liệu, chỉ có ở đây là miễn phí ZhiWang*.

*ZhiWang (知网): Một trong những webiste tra cứu luận văn lớn nhất của Trung Quốc.

Thiên phú của cô không đủ, nền tảng lại thiếu sót, thật ra từ khi vừa vào nghiên cứu sinh năm nhất cô đã có ý thức chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Có điều hồi đó chỉ tra một ít tài liệu câu được câu chăng, tìm luận văn xuất sắc trên mạng xem thử, cũng chưa chỉnh sửa lại một cách hệ thống, chỉ gia tăng chút ấn tượng, đến bây giờ mới thật sự vào chủ đề.

Mất thẻ cơm, Sơ Tiện cà tạm thẻ của bạn học vào thư viện trước.

Vừa để cặp sách xuống, điện thoại lập tức rung lên vài tiếng, thông báo cô có tin nhắn Wechat mới, đến từ giáo viên của cô, viện trưởng Ngô.

Thật ra thì ban đầu giáo viên của cô vốn không phải viện trưởng Ngô, mà là một giáo sư nữ khác trong học viện. Tính tình giáo sư nữ thân thiện, bình dị gần gũi, rất dễ nói chuyện, trước giờ chưa từng làm khó sinh viên.

Đáng tiếc giáo sư nữ số phận rủi ro, vừa hướng dẫn Sơ Tiện chưa tới hai tháng, bà được bệnh viện chẩn đoán ung thư vú, bất đắc dĩ phải nhập viện tiếp nhận chữa trị, không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc trong trường học, vì vậy đành sắp xếp Sơ Tiện cho viện trưởng Ngô.

Nói đến cô cũng may, đánh bậy đánh bạ vào nhóm của viện trưởng.

Viện trưởng Ngô: [Kết bạn Wechat của đàn anh của em, Phó Chỉ Thực, em từ từ hẵng quyết định chọn đề tài, tìm em ấy hướng dẫn chút trước rồi nói sau, thầy đã báo trước với em ấy rồi.]

Dưới tin nhắn này, thầy gửi cho Sơ Tiện một tấm danh thiếp.

Phó Chỉ Thực, đàn anh cùng trường chỉ nghe tên, chưa từng gặp mặt? Trước còn là giáo sư dạy tạm thời của đại học A, không mấy sinh viên Học viện Y không biết anh.

Đàn anh Phó bị viện trưởng Ngô bày mưu tính kế hướng dẫn cô chọn đề tài luận văn? Cô đây giẫm phải vận cứt chó gì đây?

Cô xem đi xem lại tin nhắn của viện trưởng Ngô ba bốn lần mới dám tin tưởng đây không phải là ảo giác của mình.

Tâm trạng kích động, tay run rẩy, cô vội vàng ấn vào danh thiếp, ID PCT1212, biệt danh PCT, ảnh đại diện là biển hiệu của Nhân Hòa Đường, không có hình hoa hòe hoa sói gì, đơn giản tới mức mộc mạc.

Thấy ảnh đại diện này, Sơ Tiện mới chợt nhớ ra cô nghe bạn thân Thư Ý Hòa đã từng nhắc đến vị đàn anh Phó hiện còn đang là người thừa kế của Nhân Hòa Đường Yển Sơn, tài sản vô số, đời thứ hai của tập đoàn tài chính thật.

Sơ Tiện thử ấn kết bạn với số Wechat này, đồng thời chú thích tên của mình.

Gửi yêu cầu kết bạn qua, cô điều chỉnh âm thanh điện thoại thành yên lặng, đút vào trong cặp sách rồi không để ý nữa. Cô vội vàng bật vào mạng tra tài liệu, trước mắt chuyện lớn nhất, quan trọng nhất là quyết định chọn đề tài luận văn.

Luận văn tốt nghiệp là chuyện lớn, không thể lơ là, cô nhất định phải tốn thêm chút công sức.

Chuyên tâm tra tài liệu, cần phải ghi sổ thì ghi sổ, cần phải chụp màn hình thì chụp màn hình, khi bận rộn thời gian qua rất nhanh, một hai tiếng lập tức trôi qua.

Sơ Tiện ngồi đau cả thắt lưng bèn đứng lên hoạt động thư giãn gân cốt, đồng thời đi tới phòng nước lấy cho mình cốc nước ấm.

Uống vài ngụm nước mới nhớ ra phải xem điện thoại.

Mở Wechat ra, cô phát hiện đối phương đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô.

Cô nghĩ nghĩ một lát rồi gửi một tin nhắn qua.

Sơ Tiện: [Chào anh, đàn anh Phó, em là Sơ Tiện, rất dễ dàng được thành đàn em của anh, luận văn của em xin nhờ anh hướng dẫn nhiều hơn.]

Cô nhìn chằm chằm màn hình, thấy trên đó lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ: Đối phương đang soạn tin nhắn.

Cô nín thở chờ đợi, không biết tại sao lại có hơi căng thẳng. Có lẽ là từ nhỏ cô đã không quen giao thiệp với phái nam, cảm giác thiếu tự tin. Dù là trao đổi qua Wechat, không nhìn thấy đối phương, cô cũng không tránh được có chút thấp thỏm.

Bên kia nhắn chóng trả lời tin nhắn.

Phó Chỉ Thực: [Rất dễ dàng? Dễ dàng cỡ nào?]

Sơ Tiện:…

Nói chuyện thật kỳ quái, Sơ Tiện nghi ngờ không thôi. Cô rũ mắt liếc nội dung mình gửi trước đó, nhất thời giật thót, cô lại gõ “Rất vinh hạnh” thành “Rất dễ dàng”*. Đậu má, tất cả là do cái nồi bộ gõ kia!

*Vinh hạnh (荣幸, phiên âm róngxìng), dễ dàng (容易, phiên âm: róngyì): Hai từ đều có phiên âm róng, có thể trong lúc bấn loạn thì Sơ Tiện đã chọn nhầm từ gợi ý của bộ gõ.

Lần đầu tiên nói chuyện với đàn anh đã gây trò cười, có nhất thiết phải thảm thế không?

Cô vội vàng gõ sửa lại.

Sơ Tiện: [Rất vinh hạnh được thành đàn em của anh.]

Phó Chỉ Thực: [Đừng vui vẻ sớm quá, không thấy có thể trở thành đàn em của tôi tốt được bao nhiêu, tôi rất nghiêm khắc.]

Sơ Tiện: “…”

Vị đàn anh Phó này có thể đừng tạt gáo nước lạnh cho cô hay không?

Xem ra vừa ra quân đã bất lợi rồi!

Đối phương vẫn đang soạn tin nhắn, ngay sau đó là một tin nhắn mới xuất hiện.

Phó Chỉ Thực: [Thẻ cơm của em ở chỗ tôi, lần sau tới viện sẽ mang cho em, không cần dùng gấp chứ?]

Sơ Tiện: “…”

Sơ Tiện hồn nhiên nghĩ trong đầu: Gấp là không dùng gấp nhưng cô cuống!

Ai có thể giải thích cho cô cái, tại sao Phó Chỉ Thực lại có thể có thẻ cơm của cô không?

***

Trong học viện đã công bố phạm vi chọn đề tài từ sớm, tạo điều kiện cho đám sinh viên tự lựa chọn.

Trợ giảng giục đi giục lại trong nhóm chat lớp bảo các bạn học nắm chặt thời gian trao đổi với giáo viên, mau chóng quyết định chọn đề tài sớm.

Có lẽ là viện trưởng Ngô sợ tố chất của Sơ Tiện không đủ, ném hẳn cô cho Phó Chỉ Thực, việc liên quan đến chọn đề tài vẫn luôn để cho cô và vị đàn anh Phó này thảo luận.

Có điều việc này cũng không thể trách được, trước đó Phó Chỉ Thực vốn là giảng viên của đại học A, chức danh và năng lực đều đủ tư cách, dư sức hướng dẫn nghiên cứu sinh làm luận văn.

Sơ Tiện không dám chậm trễ, căn thời gian thảo luận việc chọn đề tài với Phó Chỉ Thực trong Wechat. Nhưng rõ ràng anh quá bận rộn, buổi sáng cô nhắn tin cho anh, thế mà hơn nửa đêm anh mới có thể trả lời, có nhiều lần cô đã ngủ rồi, sáng hôm sau mới đọc được.

Cứ thế trao đổi đứt quãng vài lần, Sơ Tiện cứ cảm thấy hiệu quả không ổn, vẫn chưa quyết định chọn đề tài được.

Hỏi đến viện trưởng Ngô, ông cũng chỉ nói một câu đơn giản: “Trao đổi nhiều với đàn anh Phó của em chút.”

Khó quyết định việc chọn đề tài cũng có thể hiểu được, dẫu sao luận văn của sinh viên Y cũng không hề dễ viết, vẫn có mức độ khó nhất định. Cô chỉ có thể tốn nhiều công sức, lướt mạng nhiều hơn chút, lật đi lật lại nhiều văn bản tài liệu liên quan.

Mà đến tận bây giờ, thẻ cơm của cô vẫn còn trong tay Phó Chỉ Thực. Cô cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của vị đàn anh Phó này, có đẹp trai hay không hoàn toàn là một câu đố.

Cũng may thẻ cơm không có tác dụng quá lớn, cô tới thư viện trường học mới dùng đến. Cô mượn thẻ cơm của Thư Ý Hòa, vấn đề này cũng được giải quyết một cách hoàn mỹ.

Phó Chỉ Thực không nói chuyện trả thẻ cơm cho cô, cô cũng không chủ động nhắc tới, tóm lại là thứ có cũng được, không có cũng được, không gấp.

Mặc dù đến bây giờ cô cũng không rõ tại sao đối phương có thể có thẻ cơm của cô. Rốt cuộc thẻ cơm của cô rơi ở đâu, đến nửa chút ấn tượng cô cũng không có.

***

Nháy mắt đã qua hai tuần lễ, bước vào cuối tháng.

Sắp tới Lập Đông, thời tiết Thanh Lăng cũng bắt đầu lạnh lên trông thấy.

Sơ Tiện là người Vân Mạch, người miền Bắc chính gốc, ở Thanh Lăng gần tám năm vẫn không thích ứng được cái lạnh ẩm mùa đông gần như có thể lạnh cóng xương người của thành phố phương Nam này.

Tháng này Sơ Tiện chuyển sang khoa Ngoại, khá là nhẹ nhàng so với khoa Cấp cứu, khoa Sản và khoa Ngoại thần kinh. Cô sẽ có nhiều thời gian nghiên cứu luận văn tốt nghiệp hơn.

Buổi sáng đi theo trưởng khoa Liêu kiểm tra phòng, mấy người thực tập sinh Sơ Tiện thật thà quy củ đứng trong góc. Tối qua Thư Ý Hòa ngủ không ngon, mơ màng buồn ngủ, cứ than phiền không ngủ đủ với Sơ Tiện.

Đối với cô gái họ Thư nhà có điều kiện này, người sinh ra ở đất Thanh Lăng mà nói, học Y thật sự làm khó cô ấy. Cô nàng họ Thư này tương đối thích hợp làm sâu gạo.

Kiểm tra phòng xong, tất cả nhân viên y tế nhanh chóng vùi đầu vào trong công việc bận bịu, lượng công việc của thực tập sinh cũng không nhẹ.

Sơ Tiện lấy cho mình cốc nước, vừa uống được một hớp thì nghe thấy điện thoại trong túi áo blouse trắng vang lên.

Cô vội vàng lấy ra xem thử, là tin nhắn thoại Wechat của Phó Chỉ Thực gửi tới.

Phó Chỉ Thực: “Hai hôm nữa tôi phải về trường học một chuyến, nếu em có thời gian thì chúng ta gặp mặt một lúc, bàn trực tiếp việc chọn đề tài, có vài chi tiết không thể nói rõ trong chốc lát ở Wechat được.”

Đây là lần đầu tiên Sơ Tiện nghe được giọng thật của Phó Chỉ Thực, trầm thấp lại có chút trong trẻo êm tai, khàn khàn dễ nghe.

Cô nghe đi nghe lại nhiều lần, cảm thấy có chút quen tai khó hiểu, hình như trước đó đã từng nghe ở đâu đó rồi. Nhưng mà nghĩ kỹ lại không có chút manh mối nào, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Sơ Tiện lật qua thời khóa biểu, cân nhắc một lát rồi dè dặt trả lời.

Sơ Tiện: [Đàn anh, em có nửa buổi chiều ngày kia.]

Trả lời Wechat cũng không khỏi căng thẳng, nghĩ đến cũng thật là không có tiền đồ.

Nói thật là cô rất sợ giao tiếp với đàn anh Phó này, mặc dù chưa từng gặp mặt thật, nhưng tin đồn liên quan đến anh trên diễn đàn trường vẫn liên tục chưa từng đứt đoạn. Người này yêu cầu nghiêm khắc trong chuyện học thuật, tính tình lại không tốt, ban đầu mới dạy tỉ lệ rớt môn cực kỳ cao.

Anh có thể phá lệ hướng dẫn luận văn của cô, hoàn toàn là vì nể mặt của thầy giáo mình, viện trưởng Ngô. Lại không nghĩ anh chưa từng qua loa lấy lệ, hỏi gì đáp nấy, vẫn tranh thủ thời gian gặp mặt trực tiếp hướng dẫn cô. Sơ Tiện chỉ cảm thấy được quan tâm mà lo sợ.

Sau đó bên kia lại gửi giọng nói—

Phó Chỉ Thực: “Vậy chiều ngày kia gặp.”

***

Yên ổn qua hai ngày, sáng hôm sau bắt đầu bằng một trận mưa, sắc trời âm u không biết khi nào ngừng.

Tối qua Sơ Tiện lướt đề tài cả đêm, ngủ muộn, tự nhiên cũng tỉnh muộn.

Vừa bật điện thoại đã thấy tin nhắn Wechat của Phó Chỉ Thực chói mắt ngay trên khung thông báo.

Phó Chỉ Thực: [Ba giờ chiều, chờ em ở tầng ba thư viện.]

Sơ Tiện: “…”

Cô vội vàng liếc thời gian trên góc điện thoại, đã hai giờ đúng.

Má ơi, không kịp rồi!

Cô nghĩ nghĩ rồi trở mình, đột ngột nhảy xuống giường, xông thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Tiện Tiện, cậu gấp thế làm gì? Chẳng lẽ hẹn hò à?” Thư Ý Hòa nằm trên giường xem phim, hiếm khi thấy Sơ Tiện rầm rộ như thế.

“Còn kinh khủng hơn hẹn hò.”

Thư Ý Hòa: “…”

Thư Ý Hòa vội vàng hỏi đến cùng: “Thành thật khai báo, cậu muốn làm gì?”

Sơ Tiện thành thật trả lời: “Thảo luận việc chọn đề tài với đàn anh Phó, tớ còn chưa quyết định chọn đề tài.”

“Trời, cậu sắp đi gặp Phó Chỉ Thực!?” Thư Ý Hòa lập tức kích động từ trên giường bật dậy, ngồi thẳng người: “Đồng ý với tớ đi, Tiện Tiện, nhất định phải chụp cho tớ tấm ảnh, tớ muốn thấy nhan sắc đỉnh cao của trai đẹp!”

Sơ Tiện: “…”

Sơ Tiện: “Tớ sẽ cố gắng.”

Thư Ý Hòa nhấn mạnh: “Nhất định phải làm được.”

Sơ Tiện: “…”

Cuống cuồng bận bịu lật đật một phen, mặc áo hoodie vào, Sơ Tiện soi gương, tự nhận là không vấn đề gì nữa mới ra ngoài.

Thấy bên ngoài có mưa, lúc ra cửa cô tiện tay cầm theo một chiếc ô đi mưa, không ngờ lại là chiếc ô đi mưa vịt vàng nhỏ đáng yêu kia của em gái Thư Ý Hòa.

Sơ Tiện xuống lầu mới ý thức được bản thân cầm một chiếc ô như vậy, có điều thời gian gấp gáp, cô cũng lười quay về kí túc xá đổi. Cô không có nhiều sức leo năm tầng đến vậy.

Còn chưa ăn cơm trưa, cô bèn mua một cái sandwich đầy đủ ở đối diện Học viện Y lót dạ.

Vừa đi vừa ăn, gặm xong sandwich thì đúng lúc tới trạm tàu điện ngầm.

Không dám chậm trễ, cô lập tức lao vào dòng người.

Xuống tàu điện ngầm, cô lập tức chạy thẳng tới thư viện đại học A.

Sơ Tiện leo một hơi lên ba tầng, gập ô lại, cầm trong tay. Cẩn thận vào đại sảnh lướt một vòng, đều là sinh viên, đến một giáo viên cũng không thấy.

Trong đám người này, cô không nhìn ra người nào là Phó Chỉ Thực.

Đang do dự có nên gọi điện cho anh hỏi thử hay không thì di động khẽ rung hai tiếng, một tin nhắn Wechat kịp thời xuất hiện trên màn hình.

Phó Chỉ Thực: [Tôi ở đối diện em.]

Sơ Tiện chợt ngẩng đầu, chỉ thấy đối diện cửa phòng đọc sách số 5 có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, anh mặc chiếc áo khoác màu cà phê nhạt đẹp trai bắt mắt, nho nhã dịu dàng.

Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, cô không khỏi ngơ ngẩn, thì rõ đàn anh Phó không phải ai khác mà chính là người đàn ông trẻ tuổi đã làm rơi tài liệu ở rừng cây phong hôm đó.

Thì ra thẻ cơm của cô rơi khi đó, được anh nhặt được.

Thảo nào nghe giọng nói trong Wechat quen thuộc đến vậy.

Xác suất này cũng kì lạ khó hiểu quá, có phải cô nên đi mua vé số rồi hay không? Không chừng còn có thể trúng năm trăm vạn tệ, phất lên sau một đêm.

Sơ Tiện nhấc túi vải, vội vàng bước nhanh tới.

“Chào đàn anh!” Cô chạy thẳng tới bên cạnh người đàn ông rồi cúi người tiêu chuẩn chín mươi độ.

Phó Chỉ Thực không nhịn được cười, bây giờ không thấy nhiều đứa trẻ quy củ, thành thật thế này nữa.

Cô gái mặc một chiếc hoodie vàng chanh, màu này kén người lại tôn da cô trắng nõn, nhẵn nhụi. Gương mặt bị gió thổi, trắng trắng đỏ đỏ, hồng hào mũm mĩm.

Ánh mắt anh không dấu vết dịch xuống, tập trung trên tay cô lại thấy được chiếc ô đi mưa vịt vàng nhỏ dễ thương kia.

Ô màu vàng, hoodie màu vàng, cô gái này thích màu vàng à?

Người đàn ông tỉnh bơ dời mắt đi, cong khóe môi, chế nhạo: “Chiếc ô này của em không tệ.”

Sơ Tiện: “…”

Haizz, muốn trách thì phải trách chiếc ô này của cô thật sự quá chói mắt, đi đường như thế tỉ lệ quay đầu chuẩn cmn cao luôn!

Cô ngượng ngùng cười lên, nhỏ giọng giải thích: “Ô của em gái em, bị em lấy dùng tạm.”

Phó Chỉ Thực sải bước, đi thẳng vào phòng đọc sách: “Buổi tối tôi còn có việc, tranh thủ chút.”

Sơ Tiện vội vàng đuổi theo bước chân anh: “Vâng, đàn anh.”

– —

Tác giả có lời muốn nói: Xin hãy nhớ chiếc ô vịt vàng này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN