Phồn Chi Chi Trung - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Phồn Chi Chi Trung


Chương 39


Sơ Tiện nhìn bức ảnh có hơi sững sờ. Trong ảnh, cô mặc áo len màu tím khoai môn cùng với váy xếp tầng màu trắng, trong lòng ôm một bó hoa hồng trắng, đứng yên tĩnh dưới ánh đèn.

Ánh sáng ấm áp từ trên cao chiếu xuống khiến đường nét trên khuôn mặt cô trở nên dịu dàng, làm nổi bật gương mặt tinh xảo, nhỏ nhắn của cô một cách rõ nét.

Cô đứng một mình, đang cúi xuống nhìn bó hồng trắng trong lòng, khóe miệng khẽ mỉm cười, cả người toát lên vẻ yên tĩnh, nhẹ nhàng lại kín đáo.

Cũng không biết là do góc chụp hay là do trình độ chụp ảnh của Phó Chỉ Thực tốt, người trong ảnh thật sự quá đẹp khiến người khác cảm thấy kinh ngạc. Ngay cả Sơ Tiện cũng thoáng hoài nghi người trong bức ảnh đó không phải cô.

Từ trước đến nay, cô tự biết rõ dáng vẻ bên ngoài của mình, cùng lắm chỉ được xem là dễ nhìn, hoàn toàn không liên quan tới cái gọi là đẹp đến chấn động. Thế nên cô hầu như không chụp ảnh, cũng rất ít khi selfie.

Nhưng tấm ảnh mà Phó Chỉ Thực chụp lại đẹp đến mức đánh thẳng vào thị giác của người xem, hoàn toàn không giống cô, mà nhìn kỹ lại người trong ảnh quả thực là cô.

Nhờ ơn của Phó Chỉ Thực, lần đầu tiên Sơ Tiện nhìn thẳng vào vẻ đẹp của mình.

Cô nhớ rất rõ hôm đó là ngày đầu tiên cô đi làm ở Nhân Hòa Đường, sau khi tan làm, Phó Chỉ Thực mời cô ăn cơm. Hai người ăn đồ Hàng Bang ở một nhà hàng bên bờ sông Lãng.

Sau khi ăn xong, anh lấy lý do đi mua chậu cây dẫn cô tới chợ hoa điểu, cuối cùng lại bất ngờ tặng cho cô một bó hoa hồng trắng, chính bó hồng trắng này là nguyên nhân khiến cô ngủ cả đêm không ngon.

Thấy màn hình khóa này, rốt cuộc Sơ Tiện đã chầm chậm ý thức được việc mua chậu cây chỉ là giả, tặng hoa cho cô mới là mục đích cuối cùng của Phó Chỉ Thực. Quả nhiên anh già suy nghĩ kín đáo, ngay cả việc theo đuổi bạn gái cũng có thể lên kế hoạch một cách tỉ mỉ đến thế.

Không thể không khen ngợi cách theo đuổi người khác vừa kín đáo lại uyển chuyển như vậy của Phó Chỉ Thực, mọi thứ anh làm đều được che giấu một cách cẩn thận khiến người khác không thể nhận ra bất cứ điều gì.

Ipad của Phó Chỉ Thực vô cùng đơn giản, không có mấy ứng dụng giải trí thông thường, trong đó chỉ có một vài ứng dụng cơ bản dùng để làm việc.

Sơ Tiện mở ứng dụng video ra, chọn bừa một bộ phim để xem.

Trên màn hình đang phát bộ phim điện ảnh tình yêu lãng mạn, tên là “Hỏi đường”. Nam chính Lê Đường, nữ chính là Khương Ý Nam, bộ phim kể về một chặng đường, một tình yêu của hai nhân vật.

Đây là bộ phim nổi tiếng mấy năm trước, khi đó Cục điện ảnh còn chưa quản lý đề tài chặt như bây giờ, đạo diễn cũng rất dám quay, mở đầu phim là một đêm tình nồng của nam nữ chính.

Nam nữ chính quen nhau ở cánh đồng Tây Bắc hoang vu, mênh mông rộng lớn, cát vàng cuồn cuộn, không một ngọn cỏ. Hoàng hôn đã tan hết, đêm tối bao trùm cả không gian. Trong buồng xe mờ tối, đôi trai gái trẻ tuổi với tình cảm mãnh liệt và dục vọng đang cháy trong lặng lẽ.

Sơ Tiện thoát chế độ toàn màn hình, nhìn thấy tên đạo diễn trên phần giới thiệu vắn tắt – Mục Tích Nhan.

Đạo diễn trẻ tuổi suy nghĩ cởi mở, ánh mắt độc đáo, thảo nào dám quay như vậy.

Cô giảm âm lượng xuống, yên lặng một mình xem phim.

Góc quay phim mang nét mờ mờ cổ xưa, mà khúc mở màn lại là nội dung cực kỳ kích thích, tiết tấu bộ phim vô cùng chậm rãi trên nền nhạc du dương đậm chất điện ảnh.

Sơ Tiện không biết kết cục của bộ phim nhưng nghe nhạc dạo chính này, cô cảm thấy khả năng cao là phim kết thúc buồn (BE) rồi.

“Xem gì đó?” Không biết từ lúc nào Phó Chỉ Thực đã ngồi xuống phía sau cô, một tay ôm lấy cô, giọng nói chậm rãi.

Bỗng nhiên có giọng nam vang lên bên tai, Sơ Tiện giật mình, hô hấp như muốn ngừng lại, lập tức muốn tắt Ipad theo bản năng nhưng cô phát hiện người này sớm đã nhìn thấy hình ảnh trong phim rồi.

Cô thoáng cứng người, mãi không động đậy.

Phó Chỉ Thực vui vẻ cong môi, cười nhạo cô: “Tiện Tiện nhà chúng ta làm thế này là đang diễn thử trước à?”

Sơ Tiện: “…”

Diễn thử cái gì cơ?

Còn không phải chút chuyện giữa nam nữ chính kia à.

Sơ Tiện nghe ra được ý xấu đằng sau lời của người đàn ông, lập tức ngại đến đỏ mặt, mở to mắt lườm anh: “Đàn anh, anh đừng nói linh tinh, đây là một bộ phim tình yêu nghệ thuật cực kỳ đứng đắn.”

Cô gái phồng má, dáng vẻ nghiêm túc cố gắng giải thích như muốn chứng minh sự trong sạch thật là đáng yêu.

Nhưng Phó Chỉ Thực làm như không nghe, chỉ cười mập mờ với cô: “Phim không quay được hết, loại chuyện này quan trọng là phải tự tay thực hành. Chỉ cần tối nay chúng ta thử một đêm, bảo đảm em sẽ biết.”

Sơ Tiện: “…”

Trước kia cô cảm thấy người này vô cùng đứng đắn, lịch sự, còn biết tự kiềm chế bản thân rất tốt. Hôm nay, cô mới ý thức được những thứ này chỉ là giả vờ, Phó Chỉ Thực nói mấy chuyện đen tối vô cùng thành thạo, hết câu này tới câu khác đều khiến Sơ Tiện không còn gì để nói.

Cô ngẩng đầu nhìn thì đã thấy anh bỏ tạp dề xuống, mặc đồ ở nhà rộng rãi, vải lông cừu san hô, cô chỉ vô tình chạm tay vào người anh đã cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ lớp vải truyền đến.

“Nhanh như vậy anh đã làm xong rồi?” Mặt Sơ Tiện lộ vẻ kinh ngạc.

Anh nói tự nhiên: “Cơm bỏ vào nồi cơm điện, rau đã rửa, thái xong rồi, chờ xào thôi.”

Sơ Tiện không khỏi khen ngợi: “Tốc độ của anh thật là nhanh!”

Mới có một lúc đã làm được nhiều chuyện như vậy rồi.

Người nào đó nhướng mày, kiêu ngạo lại đáng yêu nói: “Trời sinh làm việc gì cũng nhanh, không có cách nào!”

Sơ Tiện: “…”

“Xem tiếp đi.” Phó Chỉ Thực chuyển tầm mắt tới màn hình Ipad: “Đạo diễn Mục rất có tài, đây là tác phẩm lúc hai mươi bốn tuổi của cô ấy, giành được giải thưởng Kim Kê hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất đó.”

Tuổi còn trẻ đã vang danh, hơn nữa những năm gần đây không ngừng xuất hiện người mới nhưng Mục Tích Nhan vẫn là huyền thoại của giới đạo diễn trong nước.

Sơ Tiện nhẹ nhàng ôn tồn nói: “Em rất biết ơn đạo diễn Mục, là cô ấy quay phim tài liệu “Linh hồn của cầu” giúp mọi người trên khắp cả nước biết đến những con người âm thầm đứng đằng sau sự thành công của cây cầu Yển Sơn. Cô ấy còn là người đầu tiên công khai đứng ra kêu gọi quyên góp trên mạng, một nhà hảo tâm đã lập tức quyên góp cho nhà chúng em hai mươi vạn tệ, nếu không nhờ có cô ấy thì nhà em vẫn còn đang khó khăn.”

“Bố em đã dâng hiến cả đời cho cây cầu Yển Sơn, nên được mọi người nhớ đến như anh Thẩm Khinh Hàn.”

“Sự kiện 514” khiến cả trong và ngoài nước khiếp sợ, người đời chỉ nhớ đến những anh hùng liệt sĩ hy sinh thân mình vì đất nước kia, ca ngợi công đức của bọn họ, truyền tụng muôn đời. Nhưng chưa từng có ai chú ý đến những nhân vật nhỏ bé lặng lẽ trả giá vì cây cầu Yển Sơn. Giống như bố của Sơ Tiện, mất đi hai chân trong lúc sửa chữa khẩn cấp cho cây cầu lớn, vợ bỏ đi, gia đình tan vỡ, cả đời chỉ có thể cúi mình ở nơi chật hẹp kia, nửa bước cũng khó đi được.

Những người này đáng nhận được sự coi trọng của người đời.

Nếu như anh có thể quen Sơ Tiện sớm hơn, có lẽ anh còn có thể làm được nhiều hơn.

– —

Phó Chỉ Thực nấu năm món, một canh, một cá hố kho, một cánh gà coca, ngó sen thái hạt lựu chua cay, canh bí đao xương sườn.

Vừa nếm thử một miếng, Sơ Tiện mới nhận ra trước đây anh nói tài nấu nướng của mình tàm tạm thật sự là khiêm tốn. Khả năng nấu nướng của người này phải ngang với đầu bếp nhà hàng rồi.

“Đàn anh, anh chắc là không tới Tân Phương Đông học thêm đó chứ? Ngon quá! Quá là ngon!” Cô ăn thử một miếng đã không dừng được.

Phó Chỉ Thực ngồi dưới đèn, vẻ mặt hiền hòa, cả người toát lên vẻ dịu dàng: “Anh ở một mình, ăn chán đồ đặt ở bên ngoài nên thỉnh thoảng sẽ tự xuống bếp, thường xuyên làm nhiều nên luyện được tay nghề.”

“Tay nghề này của anh có thể mở nhà hàng được rồi.”

“Khi nào Nhân Hòa Đường phá sản, anh sẽ mở nhà hàng, em tới làm bà chủ, phụ trách đếm chút tiền là được.”

Sơ Tiện lập tức cười vui vẻ, đôi mắt cong lên hình lưỡi liềm: “Việc nhẹ lương cao như vậy, em sẵn lòng!”

Từ nhỏ Sơ Tiện đã học nấu ăn, đáng tiếc là nấu không giỏi, chỉ có thể nấu vài món ăn gia đình, mùi vị đều bình thường.

Quả nhiên người ưu tú thì làm bất cứ chuyện gì đều dễ dàng. Bọn họ giống như trời sinh đầu óc đã thông minh hơn người bình thường, học nhanh hơn, còn biết tự học. Bọn họ không chỉ nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn của mình mà các kỹ năng khác cũng có thể vừa học đã giỏi, không gì là không làm được.

Người không có thiên phú giống như Sơ Tiện thì dù làm thế nào cũng không theo kịp được.

Sơ Tiện thường xuyên sẽ không kìm được tự hỏi, rốt cuộc Phó Chỉ Thực thích cô ở điểm nào? Cô bình thường như vậy, không có điểm nào xuất sắc, tại sao anh lại yêu thích cô mà không phải là người nào khác?

Đáng tiếc là nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được nguyên nhân, dường như câu hỏi này vẫn luôn không có lời giải.

Tình yêu trên thế giới này không phải là một bài toán nhất định phải có lời giải, trong cuộc sống không tồn tại bất kỳ khuôn mẫu nào có thể trở thành tiêu chuẩn để đánh giá tình yêu. Có đôi khi, hai người nhìn như vô cùng xứng đôi nhưng lại không phải sinh ra dành cho nhau. Mà hai người tưởng chừng như không có bất kỳ một giao điểm nào lại có thể nắm tay nhau suốt phần còn lại của cuộc đời.

Đừng hỏi tại sao, câu trả lời là do duyên phận.

Giống như Thư Ý Hòa nói: “Trong tình yêu, không có không xứng hay xứng, phù hợp là được. Chiếc bật lửa một tệ vẫn có thể châm bao thuốc lá mười nghìn tệ, một bàn thức ăn mấy chục nghìn tệ vẫn không thể thiếu gói muối hai tệ.”

Rùa nhìn đậu xanh (*), thấy vừa ý là được.

(*) Rùa nhìn đậu xanh: Mắt của rùa chỉ bằng cỡ hạt đậu, nếu đặt một hạt đậu xanh trước mắt nó, mắt nó chỉ lựa chọn “đậu xanh”, vừa nhìn thấy thì mắt sẽ không chớp, nhìn tới ngốc, nhìn đến ngây người, mắt nhìn thẳng, cũng dùng để chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau.

Sơ Tiện nghĩ tới việc nếu như Phó Chỉ Thực biết được cô hình dung anh thành con rùa, chắc chắn sẽ giận cô!

Nếu như anh mà là rùa thật thì cũng sẽ là con rùa đẹp trai nhất!

Bầu không khí vô cùng hài hòa, Phó Chỉ Thực mở một chai rượu vang.

Sơ Tiện không từ chối được sự hấp dẫn của rượu, uống vài ngụm.

Phó Chỉ Thực đang vui, uống hết một ly.

Thấy anh uống rượu, Sơ Tiện thầm nghĩ lát nữa anh đưa cô về nhà thế nào!

Nhưng nghĩ lại tình huống bây giờ, chuyện này không phải vấn đề.

Một bữa cơm ăn thật ngon, Sơ Tiện thiếu chút nữa no đến vỡ bụng.

Vừa ăn xong cô đã lập tức nằm dài trên ghế sô pha, không muốn làm gì.

Phó Chỉ Thực không chỉ nấu cơm mà còn ôm luôn việc rửa bát.

Từ tận đáy lòng, Sơ Tiện cảm thấy vô cùng tội lỗi, ăn cơm chùa thì thôi, ngay cả bát cũng không rửa lấy một cái. Nhưng không còn cách nào khác, cô ăn no quá, thực sự không muốn động đậy, chỉ muốn lười biếng nằm một chỗ.

Cách một lớp kính mờ, tiếng nước chảy vang lên trong nhà bếp khiến phòng khách càng trở nên yên tĩnh. Bóng lưng người đàn ông hiện lên lên qua cánh cửa, cao lớn lại vững chãi.

Quả nhiên đàn ông làm việc nhà quyến rũ nhất, ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai đến vậy.

Nằm yên một lúc, Sơ Tiện lại nhớ đến cô bạn thân Thư Ý Hòa, không biết tình hình hôm nay cô Thư “vô tình gặp được” Khương Tự thế nào rồi.

Cô vội vàng nhắn Wechat hỏi tình hình chiến đấu.

Sơ Tiện: [Hòa Nhi, hôm nay mọi chuyện thuận lợi chứ?]

Thư Ý Hòa: [Đừng nói nữa, chán quá!]

Sơ Tiện: [Sao đó?]

Thư Ý Hòa: [Mặt nóng dán mông lạnh, người ta không hề để ý tới tớ.]

Chú cảnh sát này khó theo đuổi thật, rõ ràng là miếng xương khó gặm.

Sơ Tiện: [Hòa Nhi, nếu không thì mình đổi mục tiêu đi! Kiếm người dễ gặm hơn chút.]

Thư Ý Hòa: [Vậy đâu được, bà đây còn chưa từng thử yêu đương với chú cảnh sát, dù gì gái hư phải thưởng thức được trai đẹp khắp thiên hạ chứ? Một ngày nào đó, tớ nhất định phải thu anh ấy vào bể cá của tớ.]

Sơ Tiện: […]

Thư Ý Hòa đã quyết tâm, đương nhiên Sơ Tiện sẽ không cố khuyên gì cả.

Thư Ý Hòa: [Tiện Tiện, hôm nay cậu đi gặp người lớn thế nào rồi?]

Sơ Tiện: [Tất cả đều thuận lợi.]

Thư Ý Hòa: [Vậy giờ cậu về nhà rồi à?]

Sơ Tiện: [Không, đang ở nhà đàn anh.]

Thư Ý Hòa: [Đêm hôm khuya khoắt trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà, hai người muốn làm chuyện gì đó à!]

Sơ Tiện: [Lát nữa tớ sẽ về nhà, cậu đừng có lấy suy nghĩ đen tối của mình đầu độc tớ.]

Thư Ý Hòa: [Hai người đã yêu đương lâu thế, có thể lên giường được rồi, sớm ngủ với cực phẩm nhân gian chút, cậu sẽ có cảm giác an toàn hơn đúng không?]

Sơ Tiện: […]

Nói thật, không phải Sơ Tiện chưa từng nghĩ đến chuyện này. Yêu đương mà, nước chảy thành sông, khó mà tránh được chuyện này. Trong lòng cô cũng không chán ghét. Chẳng qua là dường như Phó Chỉ Thực không có ý định này. Mỗi lần, cho dù hai người ở cùng nhau khuya đến cỡ nào, anh cũng sẽ đưa cô về nhà đàng hoàng, chưa bao giờ có bất cứ hành động vượt quá giới hạn cả, rõ ràng là Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại, người đẹp ngồi trong lòng không hề rối loạn.

Không phải cô không cảm nhận được phản ứng của Phó Chỉ Thực, mỗi lần thân mật với cô, phản ứng của cơ thể anh vừa chân thực lại rõ ràng. Tay không chịu khống chế, quạt gió thổi lửa lên khắp nơi. Thứ nên nhìn, không nên nhìn, anh đã thấy cả, chỉ là sẽ không tấn công tới tuyến phòng thủ cuối cùng.

Sơ Tiện là một cô gái, da mặt lại mỏng, đương nhiên sẽ không thể chủ động nhắc đến, vì thế liên quan đến chuyện này, hai người đều cực kỳ ăn ý yên lặng không nói đến.

Cô đoán có lẽ anh giống như chính nhân quân tử vậy, từ nhỏ đã chịu nề nếp nghiêm ngặt trong gia đình, anh sẽ giữ tới khi kết hôn.

Đang lúc ngẩn ra, cô nghe được tiếng bước chân của Phó Chỉ Thực – anh đi dép bông, nhẹ mà vững vàng, thong dong.

Đến giờ Sơ Tiện đã hết sức quen thuộc với tiếng bước chân của anh, một khi lỗ tai nghe được âm thanh là có thể lập tức phán đoán chính xác có phải anh hay không.

Sơ Tiện vội thoát Wechat, giả bộ lướt Weibo.

Anh ôm lấy cô từ đằng sau, thấp giọng: “Nghịch Weibo có vui không?”

Ngón tay Sơ Tiện lướt lướt, ánh mắt dừng lại trên điện thoại: “Hóng chuyện vui lắm.”

Ánh mắt ở đó nhưng suy nghĩ lại không ở đây, cô hoàn toàn không nhìn thấy nội dung trên Weibo.

Anh liếc màn hình: “Cho nên là lúc này em đang hóng chuyện gì đó?”

Anh nói rồi đọc từng chữ trên hotsearch Weibo: “Nhậm Triều Ca – Mục Dạ Huyền tái hợp.”

“Hai người này là ai đó?” Hai cái tên xa lạ, Phó Chỉ Thực hoàn toàn không biết.

Sơ Tiện: “CP quốc dân, bộ phim “Hôn khi tảng sáng” nổi tiếng không lâu trước đây là do hai người bọn họ đóng, đặc biệt hot. Chị Mông là fan hâm mộ của bọn họ.”

“Ồ.” Anh không có hứng thú với idol trong giới giải trí, chỉ biết mấy người nổi tiếng từ lâu như đám Hứa Mộ Sanh và Lê Đường kia.

Sơ Tiện: “Đàn anh, anh có dùng Weibo không?”

Phó Chỉ Thực lắc đầu: “Không dùng, người lớn chỉ lướt vòng bạn bè là nhiều nhất.”

Sơ Tiện: “…”

Rõ ràng anh chỉ lớn hơn cô mười tuổi, mà nghe giọng này như ông lão bảy tám mươi tuổi vậy.

“Đàn anh, suy nghĩ này của anh là không đúng rồi! Anh trẻ như vậy, phải tranh thủ thời gian theo kịp bước chân của thanh niên.” Sơ Tiện chủ động xin đi giết giặc: “Để em đăng ký tài khoản Weibo cho anh nhé?”

“Được!”

Sơ Tiện là người theo trường phái hành động, nói đăng ký là lập tức đăng ký tài khoản mới ngay,

Nick Weibo của Sơ Tiện là “Hộ chuyên hóng drama”, đặt tên cho Phó Chỉ Thực là “Hộ chuyên chiều vợ”.

Phó Chỉ Thực thấy nick cô đặt thì mỉm cười: “Tiện Tiện, em đặt thế này là thay đổi biện pháp đọc lời chú cẩn cô (*) cho anh đấy à!”

(*) Lời chú cẩn cô, xiềng xích, gông xiềng, Đường Tăng dùng để không chế Tôn Ngộ Không, ví với việc trói buộc người khác.

Sơ Tiện bóp mặt anh, cười toét miệng: “Vậy đàn anh có chiều vợ hay không nhỉ?”

“Chiều! Phải chiều chứ!” Không chiều vợ thì chiều ai!

Sau đó cô tìm được hai ảnh bán thân đôi trên mạng, là hình mèo con mập mạp tròn xoe, một người là vợ, một người là chồng.

Sở Tiện lập tức đổi ảnh đại diện cho cả hai, khuôn mặt hớn hở, tâm trạng cực kỳ tốt.

Bởi vì phải tránh đồng nghiệp cho nên Wechat của hai người không thể dùng ảnh đại diện đôi, vừa lúc dùng Weibo để đền bù thiếu sót này.

Hai người theo dõi lẫn nhau xong, Sơ Tiện truyền đạt cho Phó Chỉ Thực một vài kiến thức và chức năng cơ bản của Weibo, anh bắt đầu học.

Cứ thế dưới sự hướng dẫn của bạn gái bác sĩ Phó nhỏ đi hóng drama một lúc lâu.

Thời gian còn sớm, Sơ Tiện ở lại thêm nửa tiếng nữa. Cô biết đến giờ thì Phó Chỉ Thực sẽ đưa cô về nên cô không vội.

Hai người làm ổ trên ghế sô pha tiếp tục xem nốt bộ phim “Hỏi đường” kia.

Mặc dù đạo diễn rất dám quay nhưng đề tài phim điện ảnh và nhạc nền vẫn rất thê lương. Nam nữ chính quen biết nhau trên đường, kết thúc chuyến đi lại không thể không trở về cuộc sống riêng của mình, chỉ có thể bên nhau đoạn đường này.

Mối lương duyên mỏng manh, ngắn ngủi, trời sáng lập tức tan rã.

Đêm trước khi chia tay, nam nữ chính ngồi trên nóc xe ngắm sao, bầu trời đêm mang một vẻ đẹp lung linh huyền ảo, ánh sao lấp lánh chuyển động không ngừng. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, những ngôi sao kia không thể gần nhau nữa, chúng sẽ tách ra, tiếp tục cuộc hành trình theo quỹ đạo của riêng mình. Cũng như số phận của nhân vật chính trong bộ phim, tương phùng rồi lại biệt ly.

Khương Ý Nam của khi mới debut thật sự rất đẹp, mặt căng bóng, non đến mức gần như có thể bóp ra nước. Mái tóc dài tung bay trong đêm tối, đôi môi đỏ mọng như rực cháy, vẻ đẹp khiến người ta chấn động.

Nam chính là ảnh đế Lê Đường đang nổi tiếng, sở hữu một gương mặt đẹp trai nhưng không kém phần nam tính. Trai đẹp gái xinh lần nữa ôm nhau, hôn môi, hoàn toàn buông thả bản thân, cực kỳ kích thích.

Sơ Tiện cảm thấy mặt mình nóng lên. Ngược lại, Phó Chỉ Thực dường như không bị ảnh hưởng, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Không rõ là tâm trạng tốt hay đang tập trung xem thật, hoàn toàn không để ý mấy thứ bên ngoài này.

Cô cảm thấy các đôi yêu nhau không nên cùng xem cảnh thân mật, ngượng thế nào ấy.

Bộ phim kết thúc, Sơ Tiện lập tức xông vào nhà vệ sinh.

Cô nhanh chóng mở khóa vòi nước, xối nước lạnh lên mặt nhưng trong lòng vẫn mãi không thể nào bình tĩnh lại được.

Cô tự động thay mặt mình và Phó Chỉ Thực vào nhân vật nam nữ chính trong phim, nếu như là bọn họ…

Trời, cô chỉ thử tưởng tượng trong đầu một lát thôi đã lập tức cảm thấy tim đập thình thịch, cực kỳ kích thích.

Không kìm được nghĩ đến tin nhắn Wechat của Thư Ý Hòa —

Hai người đã yêu đương lâu vậy rồi, có thể lăn giường được rồi…

Được không nhỉ?

Sơ Tiện thừa nhận trái tim mình đang xốn xang.

Trời ơi, xấu hổ quá đi mất!

Tại sao cô không dè dặt vậy chứ?

Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa thì chắc Phó Chỉ Thực sẽ nhận ra sự khác thường của cô mất.

Bình tĩnh một lúc lâu, xác nhận trạng thái của mình không có gì khác thường, Sơ Tiện mới dám mở cửa.

Ai ngờ Phó Chỉ Thực đứng ở ngay cửa, như cười như không nhìn cô, mặt cực kỳ khó hiểu.

Hơi thở Sơ Tiện trở nên rối loạn, tim đập mạnh như đánh trống, giọng nói run run: “Đàn… anh?”

“Xong rồi?” Anh vừa mở miệng, giọng nói vừa trầm lại nhẹ nhàng, giống như tiếng mưa phùn cuối thu lặng lẽ rơi trên lá cây, tí tách rả rích nhưng cũng đủ trêu ghẹo trái tim người khác rồi.

“Vâng.”

“Vậy chúng ta làm luôn nhé?”

Trái tim Sơ Tiện nảy lên, giọng nói cũng run rẩy hơn: “Làm… gì ạ?”

“Đóng phim.” Anh ôm chặt lấy cô, khẽ gục đầu xuống, kề bên tai cô bổ sung một câu: “Phim hành động.”

Sơ Tiện: “…”

– —

Tác giả có lời muốn nói:

Tui cố ý dừng ở đây đó, ha ha ha ha ha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN