Lâm Bích Nguyệt mới chỉ vừa nói với Lương Sâm suy nghĩ của mình, bà nghĩ có thể do bị Lương Dật Phàm vô ý đẩy xuống cầu thang mấy ngày hôm trước nên Tiết Lạc mới bỏ đi.
Không ngờ đúng lúc đó Lương Dật Phàm lại trở về.
Để cứu vãn tình hình, bà phải nói vài lời can Lương Sâm, hy vọng mối quan hệ của mình với hai đứa con riêng của chồng bớt căng thẳng hơn.
Sau khi nghe lời can ngăn của bà, Lương Sâm bình tĩnh hơn, nhưng Lương Dật Phàm lại cười nhạt.
Hắn biết rõ và vô cùng chán ghét bà mẹ kế này, mặc kệ bà nói cái gì, hắn đều cho rằng người phụ nữ này rất giả tạo, lòng dạ ác độc.
Cuối cùng hắn vẫn không kịp ăn cơm đã bị Lương Khải kêu lên, sau đó mọi người cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị tìm Tiết Lạc.
Nhưng vừa đi ra cổng đã bắt gặp Tiết Lạc đang bước từ trên taxi xuống.
Tuy rằng qua lời giải thích của cô, mọi người đều hiểu cô chỉ đơn thuần muốn đi mua đồ thôi, chứ không phải muốn bỏ nhà ra đi như suy đoán của dì Nguyệt, thế nhưng Lương Dật Phàm vẫn rất tức giận.
Rõ ràng cô ta không có quan hệ gì với hắn nhưng hắn lại bị mắng oan, cục tức này làm sao hắn nuốt xuống được!
Hắn bước lên phía trước, căm tức nhìn cô: “Phải nói chuyện này cho rõ ràng, bởi vì cô không nói lời nào đã đi ra ngoài hại tôi bị dì của cô nghi ngờ, cô có làm sao không thế? Hay là muốn tôi nói ra những việc làm ngu xuẩn lúc trước của cô, cô mới hài lòng?”
Cô ngạc nhiên khi bị Dật Phàm quát, nhưng sau khi hắn nói câu kia đã nhắc nhở cô, tên này không phải là người tốt.
Hắn ta hèn hạ đến mức muốn lợi dụng những việc làm ngu xuẩn trước đây của thân thể này để uy hiếp cô.
Ha! Cô thầm cười lạnh, muốn bắt nạt cô ư? Đâu có dễ như thế!
Hắn cho là mình nắm được mấy cái nhược điểm nhỏ xíu đó, chẳng lẽ cô không có sao? Ha ha ha ha!
Cô lạnh lùng nhìn hắn, sau đó cô nhận thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, bèn đột nhiên xụ mặt, mắt bắt đầu ươn ướt như muốn khóc, miệng giả vờ thút thít, vừa khóc vừa nói: “Anh cả, anh bỏ qua cho em đi mà, em chắc chắn sẽ không nói ra chuyện anh có bạn gái đâu.
Anh đừng mắng em, vì anh em sẵn sàng giấu kín chuyện bạn gái anh mà.”
Lương Dật Phàm giật mình, sắc mặt hắn ngày càng đen, tức giận đến mức cả người đều run lên, cái nhìn chòng chọc như muốn đem cô băm thành trăm mảnh.
“Tiết Lạc, cô nói cái gì đó? Cô còn nói lung tung cẩn thận tôi đánh cô!”
Theo nguyên văn như tiểu thuyết thì trong khoảng thời gian này Lương Dật Phàm rất ghét nữ chính Tiết Lạc, nhưng lại có mối quan hệ mờ ám với cô hầu Tạ Tâm Tâm.
Đồng thời, Tiết Lạc trước kia khi vừa tới nơi gặp Lương Dật Phàm đã thích hắn ngay, có mấy lần còn vô tình bắt gặp hắn cùng cô nàng Tạ Tâm Tâm kia hú hí ở trong chỗ tối nên cũng biết Tạ Tâm Tâm chính là bạn gái của Lương Dật Phàm.
Thế nhưng Lương Dật Phàm lại không biết chuyện giữa mình và Tạ Tâm Tâm đã bị Tiết Lạc nhìn thấy, hơn nữa hắn cũng không thừa nhận Tạ Tâm Tâm là bạn gái của mình nên lúc này cho rằng Tiết Lạc đang vu khống cho hắn.
Có trời đất chứng giám, Tiết Lạc cô không bao giờ thèm vu oan cho hắn nhé! Tuy rằng lúc này cô đang giả vờ khóc lóc, nhưng những lời nói ra hoàn toàn là sự thực.
Nếu Lương Dật Phàm không lăng mạ cô cùng dì Nguyệt thì cô cũng sẽ không bao giờ nói ra chuyện này.
Nhưng không biết chừng giúp đỡ hai người bọn họ xúc tiến một chút tình cảm cũng là một biện pháp hay.
Lương Dật Phàm nổi giận đùng đùng muốn hét vào mặt cô, nhưng nhìn thấy cô vẫn bình thản không có phản ứng nào khiến hắn càng tức giận hơn.
Đúng lúc này, Tạ Tâm Tâm đang đứng ở một bên bỗng lén lút đến gần Lương Dật Phàm, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cậu đừng nóng giận, tiểu thư đã trở về rồi chúng ta cũng nên yên tâm mới phải.”
Nghe cô tình nhân nhỏ bé bên cạnh nói năng nhẹ nhàng như rót mật vào tai khiến cơn tức của Lương Dật Phàm cũng dần tiêu tan.
Những người khác không ai chú ý đến Tạ Tâm Tâm vì lúc này toàn bộ bọn họ đang hướng ánh mắt vào cô.
Nhưng cô thì thấy rõ Tạ Tâm Tâm bạo gan khuyên Lương Dật Phàm khi đang ở trước mặt mọi người, chà, cô nàng Tạ Tâm Tâm này cũng có chỗ hữu dụng đây.
Cô suy nghĩ một chút, để cho nam chính không đặt sự chú ý lên người cô nữa, cô phải mau chóng giúp Tạ Tâm Tâm theo đuổi Lương Dật Phàm, mà gả luôn cho hắn ta được thì càng tốt.
Đến lúc đó hai người bọn họ ở cùng một chỗ sẽ không làm phiền đến cô nữa.
Mà chưa biết chừng vì thay đổi nội dung của cuốn tiểu thuyết mà cô có thể quay trở lại cuộc sống của mình trước kia.
Nghĩ như vậy, cô thôi không nhìn Lương Dật Phàm và Tạ Tâm Tâm nữa mà cười tinh quái quay ra nói chuyện vài câu với dì Nguyệt, sau đó cầm theo đống túi lớn túi nhỏ đi vào trong nhà.
Vừa về đến nhà chẳng bao lâu đã tới thời gian ăn tối.
Hôm nay cô vẫn không muốn xuống nhà ăn, tránh chạm trán với nam chính.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì Lương Dật Phàm đã sầm mặt nói: “Con có việc cần làm trên phòng, Tạ Tâm Tâm, cô bê đồ ăn lên phòng cho tôi.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, quay người lên lầu.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tâm Tâm đã vội vàng trả lời: “Vâng, cậu chủ đi thong thả.”
Lương Khải thở dài không muốn nhiều lời với Lương Dật Phàm, bèn quay ra nhẹ nhàng nói với Lâm Bích Nguyệt: “Đừng để ý đến nó, tính tình nó từ trước đến nay vẫn như vậy, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi.”
Lâm Bích Nguyệt dịu dàng gật đầu, bà cũng không muốn gây thêm ấn tượng xấu với Lương Dật Phàm, để tùy thằng bé thôi.
Cô đứng lên cạnh lại cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lộ ra ý cười.
Quan hệ giữa Lương Dật Phàm và Tạ Tâm Tâm tốt thật đấy, chẳng biết một chút nữa Tạ Tâm Tâm đi vào phòng hắn phải mất bao lâu mới ra khỏi phòng được đây.
Sau khi ăn tối xong, cô mang đống đồ ăn vặt mới mua lên lầu, chuẩn bị trở về phòng của mình.
Quãng đường tới phòng riêng của cô phải đi qua phòng của Lương Dật Phàm, cô cố tình bước khẽ, sợ hắn đột ngột mở cửa.
Rón rén từng bước nhỏ, trên hàng lang chỉ có một mình cô, cô lại bước khẽ nên xung quanh rất yên tĩnh.
Khi vội vàng đi qua cửa phòng của Lương Dật Phàm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên trong phát ra.
“Cậu chủ, cậu nghỉ tay ăn một chút trước đi….” Là giọng nói yêu kiều của Tạ Tâm Tâm.
“Tâm Tâm, em lương thiện hiền lành như vậy thật khiến anh muốn đem em…” Giọng nói Lương Dật Phàm vang lên trầm thấp, đâu còn nghe thấy sự bực bội như vừa rồi.
Nếu là Tiết Lạc nguyên gốc trong tiểu thuyết mà nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ phá cửa phòng của Lương Dật Phàm, lao vào mắng to Tạ Tâm Tâm là kẻ không biết xấu hổ, v.v…
Nhưng bây giờ người đứng đây lại là cô, nghe mà nghẹn cười đến sắp nội thương.
Lúc cô nghe Tạ Tâm Tâm gọi cậu chủ đã thấy rất buồn cười rồi, giờ lại nghe được lời Lương Dật Phàm nói Tạ Tâm Tâm là lương thiện hiền lành thì càng đau bụng hơn.
Không muốn để hai người bọn họ nghe thấy tiếng cười của mình, cô móc chìa khóa ra sẵn, chạy đến cửa phòng, mở cửa và nhanh chóng vào bên trong.
Ngày hôm sau, cô nghe phong phanh Lương Dật Phàm không ở nhà mới đi xuống lầu, bình nước trong phòng đã hết, cô muốn xuống nhà lấy thêm.
Ai ngờ vừa đi ra ngoài đã thấy Tạ Tâm Tâm đang quỳ gối lau cầu thang.
Tả Lâm Lâm này đúng là được tác giả ưu ái, có một cơ thể vô cùng đầy đặn, ngày nào cô nàng cũng mặc bộ đồng phục của nữ hầu gái, càng lộ ra sự quyến rũ mê người.
Cô đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống Tạ Tâm Tâm, đột nhiên cô hiểu ra thứ gì đó.
Cô cúi đầu nhìn lại vóc người của mình, nhất thời mỉm cười như hiểu rõ mọi chuyện.
Chà, sợ rằng trong cuốn tiểu thuyết này, nữ chính bị bại ở dưới tay nữ phụ Tạ Tâm Tâm kia không phải vì tính cách không tốt, mà là vì thân hình không được đ ẫy đà này đây.
Nhìn bộ ng ực Tạ Tâm Tâm cuồn cuộn như thế kia, mà nhìn lại mình chỉ thấy màn hình phẳng không khác gì nam sinh.((>﹏.