Khoảnh khắc tấm màn được kéo ra, bỗng chốc, Hạ Tang còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Bởi vì chỉ có trong mơ, bạn mới có thể gặp được người mình muốn gặp nhất tại nơi mà tưởng chừng khó có thể gặp người ấy nhất…
Chu Cầm nhảy xuống giường bệnh, nâng chân lên, nghiêng người đi đến bên cạnh Hạ Tang, rút khăn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt cho cô.
Hạ Tang vô thức ngửa người ra sau, bàn tay Chu Cầm khựng lại, qua mấy giây, anh vẫn cẩn thận lau sạch những vệt nước mắt trên mặt cô.
Khí chất của thiếu niên rất mạnh.
Anh ngồi xuống bên cạnh Hạ Tang, cô lập tức cảm nhận được không khí có vài phần khô hanh, khuôn mặt chẳng hiểu sao lại có chút nóng bừng.
Ngoại trừ mùi bạc hà ra, trên người anh còn có mùi cồn i-ốt rất đậm.
Hạ Tang nghiêng đầu nhìn về phía anh, trên mặt anh có dán một miếng băng cá nhân, nhìn có chút ngốc nghếch, cũng có chút nhếch nhác.
Nơi bị thương nghiêm trọng nhất vẫn là đầu gối, trầy mất một miếng da, đã được bôi cồn i-ốt để khử độc, còn chưa kịp băng lại, nhìn nhoe nhoét máu, có hơi đáng sợ và gai mắt.
“Cậu bị sao thế?” Hạ Tang nhìn chằm chằm đầu gối của anh, cau mày hỏi: “Sao lại bị thương thành thế này rồi?”
“Ngã từ trần nhà xuống.” Chu Cần giải thích một cách rất vô tâm: “Trong mật thất, không có giữ chặt.”
“Cái này quá nghiêm trọng rồi!” Hạ Tang vội vàng đưa tay tới, chạm nhẹ vào vùng da xung quanh đầu gối của anh: “Trầy một mảng to, đau lắm đó!”
Chu Cầm bị cô chạm nhẹ, hệt như có một sợi lông vũ lướt nhẹ qua da thịt, rất ngứa.
Hầu kết anh lăn lộn, giảm bớt cơn khô ngứa ở cổ họng, anh vẫn cười đùa như cũ, bảo rằng: “Không có đau bằng cậu bị chích đâu.”
Hạ Tang rút tay về, bĩu môi, nghiêm túc dặn dò anh: “Cậu tuyệt đối đừng có nói ra ngoài đó.”
“Nói cô bé mít ướt là cậu chích một cái thôi cũng sẽ khóc sao?”
Hạ Tang hùng hồn nói: “Hồi đầu cũng đau lắm đó nha.”
“Vậy cậu có muốn tôi giúp cậu xoa xoa một chút không?”
Nói xong, anh vươn tay ra, làm bộ như muốn đưa ra phía sau cô.
Hạ Tang vội vàng nhảy đến giường bệnh đối diện, cách anh xa một chút, mắng – “Lưu manh!”
Chu Cầm mỉm cười nhìn cô, dưới ánh đèn dây tóc, làn da của cô gái nhỏ trắng như tuyết đầu mùa, hai má hơi ửng hồng, đôi mắt đen hệt như một con thú nhỏ đang cảnh giác, cũng chẳng phải sợ hãi, ngược lại giống như là đang xấu hổ hơn.
Cô là đang xấu hổ.
Chu Cầm nhìn ra được điều đó, trong lòng anh lập tức càng ngứa ngáy hơn, gãi cũng không gãi được.
Hai người im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối phương, trong lòng lùm bùm bắn lên một hồi tia lửa, sau đó lại ngầm hiểu ý nhau mà rời mắt đi.
Màn đêm tĩnh mịch, dường có có một loại cảm xúc không biết tên nào đó trào dâng trong không khí.
Sau một lúc, Chu Cầm thấp giọng cười, nơi khóe miệng hiện ra một lúm đồng tiền rất nông.
Hạ Tang buồn bực hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Cười cậu đó.”
“Bộ tôi buồn cười như vậy hả.”
“Không biết, nhìn thấy cậu… là muốn cười thế thôi.”
Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên, anh vươn tay đến, muốn chạm vào trán cô.
Hạ Tang vô thức tránh đi, nhưng cô lập tức nhận ra rằng anh chỉ là muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán cô mà thôi.
Nếu như anh vươn tay đến một lần nữa, có lẽ cô sẽ không tránh đi, Hạ Tang nghĩ trong lòng như vậy.
Nhưng Chu Cầm lại cực kỳ có chừng mực mà rút tay về, nói: “Đêm đó cậu vẫn bị cảm à.”
“Ừm, một chút.” Hạ Tang nhỏ giọng nói.
“Cậu mắc mưa nhiều hơn nữa đúng không.”
“Tố chất cơ thể của tôi và cậu không cùng một cấp bậc.”
Cô nhìn miếng băng cá nhân trên mặt anh, khinh thường nói: “Vậy mà cậu còn để mình bị thương.”
“Cái này không giống.” Chu Cầm đứng dậy, cầm lấy bịch thuốc màu trắng trên quầy, quay đầu lại nói: “Mắc mưa một trận đã bị cảm, sắp thi đại học rồi, hơi rủi ro đó.”
“Tôi sẽ rèn luyện thật tốt.”
“Tôi đi đây.” Anh lững thững rời khỏi phòng, cầm theo bịch thuốc.
“Chu Cầm.”
Hạ Tang vội vã gọi anh lại, muốn nói lại thôi: “Ừm….”
Anh nghiêng mặt qua, lười biếng hỏi: “Còn có việc gì nữa à?”
Cô gái nhỏ vò chiếc váy nhăn nhúm, thấp thỏm nói: “Tôi cũng đã nói sẽ rèn luyện nhiều hơn, cậu có thời gian không, cho tôi hỏi một chút…”
Chu Cầm thấy cô sắp vò chiếc váy đến nhăn nhúm, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt, cúi đầu nhìn đôi giày thể thao hơi thô trên chân.
Anh biết câu trả lời đúng đắn và lý trí nhất nên là như thế nào, cũng biết nơi mình ngã vào sẽ là vách đá và vực thẳm.
Dù là ai cũng được, nhưng cố tình đó lại là cô.
Lời từ chối đã đến đầu môi, nhưng lời nói ra lại là —
“Nói sau đi, để tôi xem có thời gian không.”
Cô gái nhỏ khẽ thở phào, nở nụ cười: “Vậy là tụi mình nói xong rồi nha.”
“Chưa nói xong, xem tình hình đã.”
Dứt lời, anh giơ tay, bình tĩnh bước ra khỏi phòng điều trị vết thương.
Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh, anh nghe được tiếng tim đập không ngừng trong lồng ngực, hệt như thể vừa mới hạ xuống đường băng dài 5000 mét vậy.
Ai cũng được, tại sao cứ lại là cô.
Bởi vì bất kỳ ai cũng không thể….
Chỉ có thể là cô mà thôi.
***
Trên đường trở về, Hạ Tang buồn ngủ dựa đầu vào thành xe mềm mại, áp mặt vào cửa kính xe, thở ra một hơi, sau đó dùng ngón tay vẽ hình dáng một chú cún con trên lớp sương trắng nơi cửa kính xe.
Mẹ đang bật khúc nhạc “Skylark”, bà thậm chí còn khẽ ngân nga theo giai điệu du dương của bài hát.
Đàm Cận liếc mắt nhìn Hạ Tang qua kính chiếu hậu, nói: “Tiêm thuốc một cái là thấy tốt hơn nhiều nhỉ, vậy chắc sáng mai không cần xin nghỉ đâu.”
Hạ Tang hờ hững đáp lại một tiếng.
Đàm Cận vặn nhỏ nhạc, do dự một lúc rồi mới nói: “Chuyện của con và Kỳ Tiêu, mẹ đã nghe rồi.”
Lúc trước nếu Đàm Cận nhắc đến cái tên Kỳ Tiêu này, Hạ Tang sẽ có chút căng thẳng.
Thật kỳ lạ là hôm nay cô không hề căng thẳng một chút nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
“Con và Kỳ Tiêu chẳng có chuyện gì cả.”
“Cái tuổi này của các con đó…”
Đàm Cận lắc đầu, nói: “Con phải biết rằng, cái tuổi mười bảy mười tám, con tự cho là mình thích một người, nhưng phần lớn thời điểm, thứ con có thể nhìn thấy….
chỉ là phần nổi của tảng băng mà thôi.
Sau này khi con đã hiểu biết tường tận về quá khứ, hiện tại và tương lai của một người, liệu cái cảm xúc mà con tự cho là thích kia có còn tồn tại?”
“Con nói rồi, con không có thích cậu ta.”
“Đừng có cãi mẹ, mẹ nói cái gì thì con nghe cái đó đi, không chỉ là Kỳ Tiêu, tương lai sao này con cũng có thể gặp phải tình huống tương tự như vậy.”
Hạ Tang suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Lúc mẹ và bố kết hôn, mẹ đã hoàn toàn hiểu rõ quá khứ, hiện tại và tương lai của ông ấy sao?”
Đàm Cận im bặt, đang định mở miệng thì Hạ Tang đã tự mình nói ra: “Xem ra lúc mẹ lấy bố con, mẹ cũng không phải trong trạng thái hoàn toàn lý trí nhỉ.”
“Vậy nên mẹ mới hối hận.” Ánh mắt của Đàm Cận bỗng trở nên nghiêm nghị, bà liếc nhìn Hạ Tang: “Mẹ bồi dưỡng con thành một người xuất sắc, để con bước vào tầng lớp ưu tú nhất trong xã hội này, những người mà con gặp được ở nơi đó sẽ có tư chất cao hơn một chút.”
“Con cảm thấy bố cũng rất tốt.” Hạ Tang buồn bực nói.
“Bố không muốn về nhà, có lẽ cũng chẳng phải vì tư chất của ông ấy không đủ cao đâu.”
Đàm Cận há hốc miệng, lần đầu tiên trong đời, bà không phản bác lại được khi đối mặt với con gái.
….
Minh Tiêu gọi điện thoại cho Hạ Tang, nói cuối tuần có một vị khách bao trọn quán Tra Án để lên kế hoạch cầu hôn, nghe nói cô biết đàn violin, chị ấy muốn mời cô đến đây hỗ trợ khách mời chơi nhạc, tạo dựng bầu không khí lãng mạn hơn.
“Em đến được không, chị sẽ trả tiền lương cho am!” Giọng điệu của Minh Tiêu nghe rất phấn khích.
“Vị khách này cực kỳ hào phóng, nói chỉ cần bầu không khí lãng mạn, hình thức mới lạ, có thể cho cô gái kia một màn cầu hôn cả đời khó quên thì giá cả muốn sao cũng được hết.”
“Được ạ.” Hạ Tang thoải mái đồng ý.
Cô đã học đàn vilolin lâu như vậy rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời mình nhờ vào đàn violin.
“Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học của em.” Minh Tiêu bổ sung thêm.
“Chị biết em lớp mười hai rồi, không có nhiều thời gian.”
“Không sao đâu chị, bình thường em cũng phải sắp xếp thời gian luyện đàn mà, không tính là chậm trễ thời gian.”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Minh Tiêu đang định cúp điện thoại thì Hạ Tang bỗng hỏi: “Chuyện đó… Chị Tiêu, nghe nói Chu Cầm xảy ra tai nạn trong mật thất, lúc đó có phải ngã nặng lắm không….”
“Cái gì cơ?”
“Chu Cẩn nói cậu ấy cậu ấy ngã từ trên tường xuống.”
“À?” Minh Tiêu không rõ lắm.
“Với khả năng của cậu ta, trước giờ chưa từng xảy ra tai nạn ý.”
“Nhưng mà ngày đó em gặp được cậu ấy ở trong bệnh viện….”
Lúc này, bên đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào, như thể có người đang nói chuyện.
Vài giây sau, Minh Tiêu sửa lời: “A a a! Đúng vậy, bị ngã, ghê lắm! Gãy cả chân luôn!”
“….”
“Ầy.” Minh Tiêu cũng ý thức được rằng mình diễn hơi lố quá.
“Chị Tiêu, em phải vào lớp, em cúp điện thoại trước nhé.”
“Được rồi.”
Minh Tiêu hơi có chút thấp thỏm cúp điện thoại, liền nhìn thấy Triệu Húc Dương đang ngồi ở bàn điều khiển, liếc mắt nói: “Giữa đàn ông và phụ nữ quả nhiên không có ăn ý gì cả.”
Minh Tiêu dùng điện thoại gõ vào đầu cậu ta: “Chu Cầm là anh em của cậu chứ có phải bạn thân tôi đâu, làm sao tôi biết được chuyện giữa mấy người chứ.
Đã mấy ngày cậu ta không đến mật thất rồi, cũng chẳng có ai nói trước với tôi một tiếng cả.”
“Chẳng phải là cậu ấy bị thương sao, việc luyện tập mấy ngày nay đều bị hoãn lại.” Triệu Húc Dương duỗi cái lưng mỏi, nói: “Sắp tới cuối năm đây sẽ có một trận đấu quan trọng cấp tỉnh, bây giờ bị thương, huấn luyện viên đã mắng cậu ấy một trận tơi bời.”
Minh Tiêu lo lắng hỏi: “Có bị ảnh hưởng không?”
“Chẳng biết, xem cậu ấy hồi phục thế nào.”
“Bình thường cậu ta cẩn thận lắm ma, sao lại bị ngã chứ, bị ngã lúc chơi bóng à?
“Không phải.” Triệu Húc Dương lắc đầu.
“Nghe nói là bị một chiếc xe máy không có bảng số xe phóng ra đụng trong một con ngõ tối thui.”
Minh Tiêu bịt miệng kêu: “Bị tai nạn xe sao!”
“Đúng vậy, may mắn là cậu ấy phản ứng mau lẹ, né nhanh, nếu không thì chắc chắn là cậu ấy bị đụng đến tàn phế rồi.” Triệu Húc Dương nói: “Bây giờ chỉ là đầu gối bị trầy chút da, không có vấn đề gì lớn.”
“Thế có bắt được người không vậy!”
“Chạy mất rồi.” Cậu ta đáp.
“Trời tối thui, biển số xe cũng không có.”
“Cậu ta không sao là tốt rồi.” Minh Tiêu sợ hãi nói.
“Sao không cẩn thận một chút đi chứ, thật là, cậu ta chính là nhờ vào tấm thân này mà kiếm cơm đó….”
——oOo——