Sau đó lần lượt những người khác cùng nhau uống liền ngay sau đó.
Lạc Yên Yên vừa nhấp môi liền đã cảm nhận được mùi vị tươi mát của ly trái cây nhiệt đế trên tay.
Vừa uống và vừa cảm thán cô cùng phấn khích:
“Oa, ly này ngon quá đi mất~.”
“Chị Lạc Yên Yên chọn hay quá!”
Châu Miên liền khen ngợi Lạc Yên Yên.
“Là do may mắn đó!”
“Em quan sát kĩ càng lắm nhưng vẫn không thể nào chọn đúng được, không biết chỗ ngủ sẽ như thế nào đây.”
Gương mặt Châu Miên khổ sở nhìn đàn chị, cả Trình Hải cũng đang rất muốn biết phòng ngủ mà ly nước “may mắn” này mang đến cho mình là như thế nào.
Thấy cô còn vẫn đang nhìn vào ly nước chưa uống thì Trình Hải liền ghé sát vào cô thắc mắc hỏi:
“Sao cậu còn chưa uống? Tôi tò mò rằng không biết vị của ly cậu như thế nào đây.”
Nhìn gương mặt đùa cợt của Trình Hải là cô biết tỏng ý đồ của cậu ấy cả rồi.
“Chưa không phải cậu muốn xem bôn dạng khi uống trúng ly “may mắn” như cậu sao?”
“Ấy…đó là do cậu nghĩ.
Tôi nào nỡ nghĩ như vậy với cậu.”
Cô liếc nhìn gương mặt cáo già lộ cả cái đuôi kia mà còn giả ngây ngô như thỏ con của Trình Hải khiến cô muốn đánh cậu ấy hết sức.
Nhưng máy quay đang gần đây, vẫn là không tiện động tay động chân.
“Cậu mau uống đi, chơi xấu là không được đâu.
Đã làm gia thì chơi cho nhiệt tình vào chứ, đúng không?”
Cả hai đối mắt mỉm cười với nhau, nhìn bề ngoài thì người khác nghĩ rằng cả hai đang mỉm cười như thường lệ thôi nhưng không ai biết rằng cả hai đang âm thầm nói nhau bằng mắt.
Nhìn ánh mắt của Trình Hải là cô liền biết rằng cậu ấy muốn nói với cô rằng:Mau uống đi để tôi xem ly của cậu có ngon như ly của tôi không?.
“Được rồi, được rồi.
Tôi đâu có ý định đó, cám ơn cậu đã nhắc.”
Vốn dĩ cô muốn quan sát mọi người uống hết rồi xem phản ứng của họ như thế nào, lỡ đâu nếu như ly của cô là ly “may mắn” đó thì đỡ mắc công phải uống.
Nhưng vì tên xấu xa Trình Hải này nên cô đành xoá tan ý định ban đầu của mình thôi.
“Mau mau uống đi.”
Lời thúc giục của Trình Hải khiến cô dù trong lòng rất khó chịu với tên này nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười với cậu.
Không muốn làm chậm trễ nữa cô liền nâng ly lên thưởng thứv hương vị của nước nhiệt đế như thế nào.
Nhưng khi vừa mới uống một ngụm nhỏ cô đã bị mùi hương nồng say trong ly làm cho sặc lên sặc xuống.
Tiếng sặc bất ngờ làm cho mọi người liền hướng mắt vê phía cô.
Một pha sặc liên hoàn, sặc lia lịa đến từ phía cô.
Cả gương mặt cô đỏ bừng, khoang miệng thì cay xè như muốn hét ra lửa ngay lặp tức.
Thì ra ly nước của cô là ớt xay cùng với dứa, mùi dứa thơm lừng đã át đi mùi ớt nồng say ấy.
Thấy cô như vậy Trình Hải liền vội vàng lại gần rồi vỗ vỗ lên lưng cô.
Cả gương mặt đang vô cùng lo lắng.
“Giai…Giai Nghiên, cậu..cậu mau nhổ nó ra đi.
Đừng có cố uống như vậy.”
“Aaaa…nước…nước…”
Độ cay này cô chỉ muốn nhảy lên và đi tìm một thùng chứa nước thật lạnh để uống và xoá tan vị nồng của ớt, cay xè hết khoang miệng này thôi.
Trình Hải liền lấy nước đưa cho cô.
“Này, uống vào đi.”
Cô đón lấy chai nước trong tay Trình Hải rồi một hơi uống cạn chai nước đó.
Uống xong thì đúng là rất hiệu quả, độ cay trong miệng đã giảm đi bớt, chỉ còn lại độ tê tê của lưỡi và hậu cay vừa vừa.
“Ha..”
“Này, cậu…cậu sao rồi?”
“Đỡ..đỡ rồi.”
Nhìn biểu hiện của cô như vậy ekip liền nhận ra thứ nước mà cô đã chọn là gì.
Lại là giọng nói được chỉnh sửa kia vang lên.
“Chắc là cô Giai Nghiên đã chọn trúng ly nước có ớt do bên ekip chúng tôi chuẩn bị rồi.
Biểu hiện dữ dội đó của cô khiến chúng tôi có chút…bất ngờ.”
Bất ngờ là đúng rồi, bởi vì cô không ăn được ớt.
Chỉ đụng vào món nào có ớt một ít thôi là cô đã không chịu nổi rồi.
“Vậy là tất cả mọi người đã biết được ly của mình là như thế nào rồi nhỉ? Vậy thì ba người được dùng phòng khách sạn sang trọng nơi đây đó chính là Lạc Yên Yên, Nhược Đình Hi và Vũ Bạch Ngôn.
Còn ba người còn lại thì xin chia buồn với mọi người vì đã chọn sai.”
“Vậy…phòng của chúng tôi là như thế nào vậy?”
Lạc Yên Yên hỏi tổ chương trình.
“Với ba vị thì đó là một căn phòng nghỉ dưỡng nổi tiếng ở nơi đây với đầu đủ tiện nghi, giường rộng rãi thoải mái.
Không gian rộng rãi và mát mẻ.
Còn với ba người còn lại là Dương Giai Nghiên, Châu Miên và Trình Hải thì nơ họ ngủ sẽ là bờ biển ở đảo Bora Bora này.”
“Ngủ…ngủ ở bãi biển???”
Vừa nghe chương trình thông báo sẽ ngủ ở bãi biển thì Châu Miên bất ngờ lên tiếng, đôi mắt mở to như vừa tỉnh ngủ nhìn mọi người.
“Phải, mỗi người sẽ được cấp cho lều trại và tự mình dựng nơi qua đêm cho mình.
Vậy giờ các bạn lên nhận lều để kịp cho buổi tối nay nhé!”
“Không, tôi không thể ngủ ở ngoài được.”
Châu Miên tức giận nói với tổ chương trình, đúng là trong một nhóm người sẽ có những người không thể ngủ được ở ngoài trời lạnh lẽo như thế này.
“Được, nếu bạn không muốn nhận lều thì chúng tôi sẽ cho bạn ngủ mà không cần lều.”
“Nghe nói buổi tối ở đây nhiều muỗi với những thứ kì lạ lắm nha.
Rất thích hợp để làm tư liệu phim kinh dị”
Nghe Nhược Đình Hi nhắc đến những thứ đang sợ ấy cả người Châu Miên bỗng sởn hết tóc gáy, cả người rùng lên theo phản xạ sợ một cái gì đó.
Thái độ cũng vì vậy mà thay đổi hẳn so với ban nãy.
“Tôi…tôi nói đùa thôi, ngủ…ngủ ở ngoài chắc sẽ thú vị lắm.
Tôi sẽ lấy lều mà.”
Nói xong Châu Miên liền chạy lên nhận lều cỉa mình rồi yên vị đứng một chỗ.
Thì ra là ngủ ngoài trời, thôi thì vì là show thực tế nên đó cũng là chuyện khá thú vị.
Ban đêm trên bờ biển mà được nghe sóng vỗ rì rào cũng lãng mạn phết chứ nhỉ? Cô cũng nhanh chóng nhận lấy đồ dùng làm lều rồi theo hướng dẫn của tổ chương trình đến khu cắm trại.
Đó là một khu đất trống gần bờ biển, sóng biển vỗ rì rào và những cơn gió thổi nhẹ nhàng vô cùng thoáng mát.
“Đây là chỗ của mọi người, mọi người mau dựng lều cho buổi tối đi nhé!”
“Vâng.”
Ngay sau đó cả ba liền bắt đầu công cuộc dựng lều của mình.
“Ờm..tôi…tôi sẽ ở giữa, hai người ở ngoài bìa đi.”
Nhìn Châu Miên như vậy cả hai cũng hiểu được lời lúc nãy của Nhược Đình Hi đã ít nhiều gì tác động đến Châu Miên rồi, nên bây giờ mới tỏ ra lo lắng sợ hãi đến như vậy.
“Được thôi, cô muốn thì chúng tôi sẽ theo ý cô.”
Thôi thì theo ý Châu Miên đi vậy, nếu không thì Châu Miên sẽ lại nổi đoá tại chỗ nữa mất, như vậy sẽ càng phiền phức hơn.
Cô và Trình Hải bắt đầu dựng lều của mình, đối với cô thì việc này cũng không có gì quá khó khăn.
Bởi vì khi nhỏ cô cũng hay theo ba mẹ cắm trại dựng lều như thế này, và khi đi học thì cùng lớp tham gia dã ngoại cũng có hoạt động dựng lều như thế này.
Trình Hải bên kia làm việc cũng rất nhanh chóng, cứ tưởng rằng một cậu ấm thì sẽ không biết làm những việc như thế này.
Nhưng nhìn tác phong nhanh nhẹn và thao tác tưởng chừng như quen thuộc này thì Trình Hải làm vô cùng nhanh gọn.
Rất nhanh chóng, không bao lâu thì Trình Hải đã dựng xong lều của mình.
Lều được dựng lên cũng vô cùng to, bên trong lại rất rộng rãi, khi ngủ thì có thể xoay bao nhiêu tư thế cũng được.
Thấy cô vẫn còn đang hì hục với chiếc lều của mình thì Trình Hải liền chạy đến ngỏ ý muốn giúp đỡ cô.
“Sao rồi? cậu có biết dựng không đấy?”
Không biết là có ý muốn giúp đỡ hay không nhưng nghe như kiểu đang coi thường cô quá vậy?
“Tất nhiên rồi, cậu không cần lo đâu.
Dù như thế nào tôi cũng sẽ không ngủ ngoài trời được.”
“Cậu cũng mạnh miệng quá nhỉ? Có cần tôi giúp không? Nhìn cậu vật vã đóng cọc thế kia tôi mệt giùm.”
“Được thôi, nếu cậu rảnh thì…”
“Trình Hải, cậu xong rồi thì…có thể qua đây giúp tôi một tay với không?”
Còn chưa kịp để cô nói xong thì Châu Miên đã bất ngờ lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Haizz…cậu qua giúp Châu Miên đi.”
“Tôi đã hứa giúp cậu rồi mà.”
“Tôi tự biết phải làm thế nào, cậu mau qua giúp đi.
Cô ấy đang nhờ cậu mà.”
Mặc dù trong lòng có chút không muốn nhưng nghe cô nói vậy Trình Hải cũng đành miễn cưỡng nghe theo cô.
Cậu lại chỗ Châu Miên giúp đỡ theo lời cô nói.
“Trình Hải, tôi vốn không giỏi những việc này…không biết cậu có thể dựng giùm tôi không?”
Châu Miên vén tóc ngượng ngùng uốn éo Trình Hải, nhưng trong mắt cậu Châu Miên không khác gì con đuông dừa đang ngoe nguẩy.
Cậu chán nản không buồn nhìn Châu Miên mà nói.
“Tôi sẽ giúp cô bằng cách chỉ cậu từng bước đơn giản cho những người vừa mới bắt đầu dựng lều nhé!”
Trình Hải lấy ghế đặt xuống nền cát một cách mạnh bạo khiến cho cát cũng phải tung lên, cậu ngồi xuống bắt chéo chân khianh tay nghiêm túc nhìn Châu Miên.
Giọng điệu hệch như một người thầy đang giảng dạy học sinh của mình.
“Nào, bắt đầu thôi.”
“Không, ý của tôi là….”
“Tác phong nhanh nhẹn lên, tôi không có kiên nhẫn để cô câu kéo thời gian đâu.”
Nghe giọng điệu đó của cậu cả cô và Châu Miên cũng bị bất ngờ, Trình Hải thường n gày thân thiện vui vẻ với mọi người đâu rồi.
Sao bây giờ lại là một Trình Hải khác hẳn như thế này? Hình tượng này của cậu có chút quen thuộc, hình như tính cách nghiêm túc này từng có một lần Trình Hải đảm nhận vai này.
Không lẽ hình tượng nhân vật đó đã nhập vào người Trình Hải sao? Nếu vậy thì cậu ấy nhập vai quá rồi đó.
Ngay cả Châu Miên cũng bị doạ sợ không dám phản kháng liền nghe theo chỉ dẫn của Trình Hải.
“Nhanh lên nhanh lên, cô làm sai rồi.”
“Chỗ đó phải đóng mạnh lên.”
Giọng của Trình Hải cứ liên tục vang vọng khiến cho tinh thần Châu Miên cứ như bị tra tấn, cứ bị giật mình mà làm rối hết cả lên.
Trong lòng thì đang vô cùng oán hận Trình Hải.
Còn cậu thì vẫn rất nhàn hạ ngồi trên ghế nhìn Châu Miên cứ làm ra những hành động vô tri mà mà cười thầm trong lòng.
Cậu cũng chỉ là đang giúp Châu Miên biết cách dựng lều mà thôi, chứ việc gì cũng nhờ người khác.
Hay là thấy có chút khó là lại bỏ cuộc thì tương lai mình làm được cái gì nữa cơ chứ.
“Aaa, ý tôi không phải như vậy mà.”
Mặc do Châu Miên cứ hét lên trong vô vọng thì Trình Hải vẫn không quan tâm.