“Không phải đã nói, sẽ xuất hiện trong buổi tiệc?” Thiệu Khiêm như cười như không nhìn ngồi người phụ nữ trung niên mặt áy náy trong xe: “Giờ thì, lại ở bên ngoài nơi tổ chức tiệc.”
“Trong buổi tiệc nhiều người nhiều miệng, lại nói hàm dưỡng của vị nữ sĩ này…” Vinh Ngũ vừa nói vừa nhìn Mặc Tầm, mặc dù dưới ánh đèn nhìn không rõ sắc mặt Mặc Tầm, nhưng vô hình trong lòng có chút sảng khoái: “Lai lịch của vị nữ sĩ này có hơi bất nhã, không dám mang vào buổi tiệc quấy rầy các vị phu nhân danh viện*.”
*danh viện: chỉ những phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý, có địa vị cao giới thượng lưu
Sau khi nghe xong Thiệu Khiêm phì cười, hắn thúc cùi chỏ vào Mặc Tầm: “Lai lịch bất nhã? Rốt cuộc là bất nhã thế nào?”
Vinh Ngũ nghe được Thiệu Khiêm nói vậy nhất thời có chút cười trên sự đau khổ của người khác, lai lịch xuất thân của Mặc Tầm lại không được tốt, người đàn ông nhìn như luyến sủng này nói vậy, chỉ sợ chẳng được điều lành.
“Bất nhã thế nào thì phải để Vinh Ngũ gia nói rồi.” Mặc Tầm kéo Thiệu Khiêm xoay người ngồi lên ghế bên cạnh: “Bên ngoài lại không lạnh, cứ ở trong xe làm gì?”
Vinh Ngũ nghe vậy bèn kêu người phụ nữ kia dậy: “Vị… đại tỷ này, cô có biết Mạc tiên sinh không?”
Người phụ nữ kia bị Vinh Ngũ gọi ra có hơi không tình nguyện, nhưng, cho dù có không tình nguyện đi, cô cũng không dám đắc tội vị thần tài này. Người này đã đồng ý chỉ cần cô nói theo những gì hắn bảo, đến lúc đó sẽ cho cô một trăm ngàn đó. Có trăm ngàn tệ này, có lẽ cô không cần ở cùng đám người kia nữa.
Sau khi xuống xe tầm mắt của người phụ nữ đảo quanh trên người Mặc Tầm và Thiệu Khiêm, ánh mắt có vẻ tùy tiền khiến Thiệu Khiêm rất là không vui, hắn khẽ cau mày hỏi: “Cô đang nhìn cái gì?”
Người phụ nữ kia bị Thiệu Khiêm hỏi nhất thời có chút mất hứng, cô xụ mặt nhìn Thiệu Khiêm quái gỡ nói: “Đương nhiên là tôi nhìn xem đây có phải là thằng bé mà tôi biết không. Mà cậu này, ngắt lời người khác rất không có giáo dục đó.”
Người phụ nữ nói rồi còn liếc Thiệu Khiêm một cái, sau đó bắt đầu chuyển tầm mắt chăm chú lên người Mặc Tầm, không bao lâu sau đột nhiên vỗ đầu gối mình hô to một tiếng: “Trưởng thành rồi đúng là không nhận ra, thằng bé này, con không nhớ dì Oanh của con hả? Phải biết hồi nhỏ dì còn đút con ăn đó.”
“Cô ta nói ai?” Thiệu Khiêm rất hứng thú nhìn người phụ nữ mặc dù ngoài miệng nhận người thân, thực ra trên mặt lại mang vẻ khinh thường: “Ở đây có ba người, lại không có ai tên Thằng Bé.”
“Còn có thể là ai, là người bên cạnh cậu đó.” Dì Oanh dứt lời còn tiến tới trước mặt Mặc Tầm quan sát một hồi: “Không sai không sai, đôi mắt này chắc chắn là thằng bé bẩn thỉu lúc đó. Không nghĩ tới, tiểu quỷ này lúc đó dơ bẩn lắm bây giờ cũng đẹp trai đến như vậy. Nhắc tới cũng đúng, mẹ cậu là…”
“Câm miệng.” Mặc Tầm trên mặt thoáng hiện nét không kiên nhẫn, y cứ tưởng rằng Vinh Ngũ có thể tìm được người hữu dụng gì, không ngờ lại tìm được một bà điên: “Vinh Ngũ, nếu anh không có đầu mối hữu dụng cũng không cần đánh sưng mặt sưng người.”
“Mạc tiên sinh đừng nóng giận, tại tôi không nói rõ với bà điên này, quấy rầy Mạc tiên sinh rồi.” Vinh Ngũ như không thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Mặc Tầm, trong mắt hắn lóe lên nét sảng khoái, lúc này mới nhu hòa nói với người phụ nữ: “Nói hết những gì cô biết, không thể càn rỡ trước mặt Mạc tiên sinh.”
“Càn rỡ gì chứ.” Người phụ nữ không để ý nói: “Hồi nhỏ nếu không phải tôi cho hắn miếng cơm, nói không chừng thằng bé này đã sớm chết đói.”
Mặc Tầm nghe vậy mặt nhất thời lạnh xuống: “Vị… dì Oanh này, cô cho rằng tôi mất trí nhớ à? Ban đầu cô trộm bao nhiêu thứ trong nhà tôi còn cần tôi thanh toán với cô không?”
Người phụ nữ nghe vậy biểu cảm trên mặt cứng đờ, sau đó trực tiếp khóc lóc om sòm khàn giọng gào: “Cậu với mẹ cậu đều là đồ ăn cháo đá bát, năm đó nếu không phải tôi cho mẹ cậu chỗ ở, một người phụ nữ như cô ta lại mang theo một đứa trẻ có thể sống được? Giờ thì hay rồi, năm xưa cậu bị người trộm đi cũng được thôi, mẹ cậu hồ ly tinh kia sau đó đi theo thằng ất ơ nào đó, tôi lại rơi vào tình cảnh chẳng ra gì. Ôi trời ơi, ông trời không có mắt mà.”
Thiệu Khiêm bị người này làm cho có chút nhức đầu, trực tiếp giận quát một tiếng: “Câm mồm.”
Cơ thể người phụ nữ cứng đờ, giọng nói cũng dừng lại, cô nhìn Vinh Ngũ gia, sau đó lại nhìn hai người ngồi trên ghế mới lẩm bẩm nói: “Còn, còn không cho người ta nói chuyện nữa.”
“Cô nói, mẹ tôi đi cùng một thằng ất ơ?” Mặc Tầm từ từ đứng dậy đi tới trước mặt dì Oanh ba bước, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn dì Oanh: “Người đàn ông đó tướng tá thế nào?”
Dì Oanh bị tầm mắt này của y nhìn chằm chằm, tâm tư khóc lóc om sòm bày trò vô liêm sỉ gì đó đều không có nổi. Ánh mắt của Mặc Tầm khiến cô có ảo giác mình đã chết, cảm giác giống như bị cái gì nhìn nhìn chằm chằm cả người lạnh rét quá mức mãnh liệt, khiến cô căn bản không nói láo được câu nào: “Đúng, là người khác nói cho tôi, mẹ cậu đi theo một người nước ngoài.”
“Người nước ngoài?” Mặc Tầm nghe vậy sắc mặt lạnh hơn, y lạnh lùng nhìn Vinh Ngũ gia đứng một bên, sau đó xoay người kéo Thiệu Khiêm rời đi: “Vinh Ngũ gia, chuyện hôm nay không xong đâu.”
Phải nói vừa rồi Vinh Ngũ gia đứng xem trò vui vui vẻ biết bao nhiêu, bây giờ sắc mặt lại khó coi bấy nhiêu. Hắn vốn chỉ muốn dùng người phụ nữ này tới lên mặt với Mặc Tầm, ai ngờ cô ta lại không biết nhìn sắc mặt, bây giờ lừa người cho lớn, hắn lại lấy gì thu xếp đây?
Người phụ nữ kia thấy Mặc Tầm rời đi mới lớn mật hơn, cô ta nhổ nước bọt về hướng Thiệu Khiêm và Mặc Tầm rời đi, nhỏ giọng mắng một tiếng “Đồ con hoang”.
Tuy Thiệu Khiêm bị Mặc Tầm kéo đi, nhưng vẫn chú ý hai người sau lưng, mặc dù hắn không thể sử dụng lực linh hồn, nhưng luyện tập qua nhiều thế giới như vậy nhĩ lực lại không phải điều người thường có thể so sánh. Vừa rồi mặc dù người phụ nữ kia nói cũng không lớn, nhưng cũng đủ để cho Thiệu Khiêm nghe được.
Cho nên, người phụ nữ kia mắng xong còn chưa kịp quay đầu, đã thấy thanh niên mặc áo sơ mi trắng đó bỗng quay đầu, không biết tại sao rõ ràng đã cách mấy mét rồi, cô lại có thể thấy rất rõ biểu cảm trên mặt thanh niên kia, cùng với… ánh mắt của hắn hình như có thoáng biến thành… màu đen?
Người phụ nữ lập tức dùng sức chớp mắt, muốn xác nhận lần nữa có phải mình nhìn nhầm rồi không. Ai ngờ mới một chớp mắt, lại thấy thanh niên kia ở ngay trước mặt mình, con ngươi đen kịt không nhúc nhích ở trước mặt mình…
“A…” Người phụ nữ kia kêu thảm sợ hãi hôn mê bất tỉnh.
Vinh Ngũ gia bị tiếng thét chói tai dọa cho cả người run rẩy, hắn nhìn người phụ nữ tự nhiên ngất xỉu bắt đầu thấy ghét bỏ, chẳng lẽ người phụ nữ này có bệnh gì?
Nghe động tĩnh phía sau Thiệu Khiêm xoay đầu lại, thấy cách đó không xa Vinh Ngũ gia người chỉ huy người khiêng người phụ nữ lên xe mới quay đầu cười khẽ, đáng lắm.
Vừa rồi lúc hắn nói chuyện với người phụ nữ đó có vận dụng lực linh hồn thả vài thứ lên người cô ta, chỉ cần Thiệu Khiêm không thôi thúc, vật này cũng sẽ không có tác dụng. Thế mà, người phụ nữ này không phải loại tốt lành gì, hai người bọn họ còn chưa đi xa đã mắng Mặc Tầm, việc này làm cho Thiệu Khiêm không thể nhẫn nhịn.
“Sao vậy em?” Mặc Tầm thấy Thiệu Khiêm vẫn nhìn ra sau có chút mất hứng: “Em để ý lời nói của người phụ nữ kia?”
“Không phải.” Thiệu Khiêm lắc đầu một cái: “Mặc kệ xuất thân của anh như thế nào đều là người em yêu. Cái em để ý là Vinh Ngũ rốt cuộc có âm mưu gì.”
Mặc Tầm nghe vậy trong lòng ngọt lịm, nhưng trên mặt vẫn là vẻ chê bai: “Hừ, miệng lưỡi trơn tru.”
“Cũng chỉ miệng lưỡi trơn tru với anh thôi. Giống như anh chỉ nói ngọt với em vậy.” Thiệu Khiêm khom người lùi ra, chạy ra sau lưng Mặc Tầm sau lưng nhảy lên lưng y, thấy y lảo đảo vì sức nặng của mình thì cười to nói: “Nếu anh mà ngã, vậy chúng ta sẽ mất mặt lắm.”
“Hư quá.” Mặc Tầm ổn định thân mình cũng có hơi bực nói: “Nếu em muốn anh cõng thì cứ nói, trực tiếp nhảy lên lỡ đâu anh ngã rồi em cũng ngã theo thì làm sao?”
Em ngã bị thương, anh sẽ đau lòng. Lời này Mặc Tầm không có không biết xấu hổ nói ra, y sợ mình nói ra lại bị đồ xấu xa này cười nhạo.
“Anh sẽ không để em ngã bị thương.” Thiệu Khiêm không nói là không làm hắn ngã xuống, mà là nói sẽ không để hắn ngã bị thương. Bởi vì hắn biết, cho dù hai người họ đồng thời ngã xuống đất, người này cũng sẽ làm đệm dưới người hắn, sẽ không để hắn bị tổn thương mang tính thực chất gì.
Mặc Tầm nghe nói vậy yên lặng một hồi, dưới đèn đường mờ mờ cũng không thấy rõ gò má đã đỏ bừng của y: “Em nói hay quá ha.”
“Đây là sự tự tin anh cho em đó.” Thiệu Khiêm ôm chặt cổ y, gò má cọ cọ sau gáy Mặc Tầm: “Ở bên cạnh anh, em mới cảm thấy mình an toàn, mãn nguyện, thật sự đang sống.”
Thiệu Khiêm cũng không phải là nói bậy, hắn biết mình vẫn không có cảm giác an toàn. Lúc hoài nghi hệ thống thật ra không có biến mất, người yêu có lẽ chỉ là một cái bẫy, cảm giác không an toàn này của hắn bị phóng đại vô hạn. Đôi khi hắn sẽ tiêu cực nghĩ, nếu như có một ngày hắn trực tiếp giết người yêu mình, sau đó sẽ tự bạo, vậy có phải mọi chuyện sẽ kết thúc hay không?
Nhưng hắn không nỡ, cũng không dám. Lúc bên cạnh người đàn ông này, hắn cảm thấy an toàn, có nơi thuộc về, mãn nguyện khi khoảng trống được lấp đầy. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định không thể đi lên tuyệt lộ ngọc vỡ đá tan.
“Anh sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương em.” Bao gồm chính anh. Mặc Tầm vốn chỉ muốn nói câu đầu, trong đầu lại vô hình bổ sung thêm một câu. Nhưng, câu sau đến môi rồi làm thế nào cũng không nói ra được. Giống như vòi nước đang chảy đột nhiên bị người khóa nước vậy.
Mặc Tầm nói xong nhưng không được đáp lại, y hơi nghiêng đầu thì nghe được tiếng hô hấp vững vàng trên bả vai. Mặc Tầm thoáng ngẩn người, tay ôm khuỷu chân Thiệu Khiêm siết chặt hơn, y hơi nghiêng về phía trước để cho Thiệu Khiêm càng gần sát mình, rất sợ y sơ ý ngửa về sau rồi ngã xuống.
Sau đó, thấy thế nào cũng không an toàn, y dứt khoát để hai chân Thiệu Khiêm quấn ngang hông mình, một tay cố định hai chân hắn, một tay kéo cánh tay hắn, như vậy thì không lo lắng Thiệu Khiêm sẽ ngã xuống, Mặc Tầm cũng không đứng thẳng người, y cảm thấy, như vậy người trên mình có thể ngủ ngon hơn một chút.