Người phụ nữ tự nhận đã che giấu biểu cảm rất tốt toàn bộ bị Thiệu Khiêm nhìn trong mắt, hình dáng nhìn như quan tâm thực ra lại cười trên sự đau khổ của người khác thật sự khiến cho người khác buồn nôn, thể loại Bạch Liên Hoa đỏm dáng này, không hiểu sao ông cha hờ kia có thể ăn được.
“Không so được cuộc sống khổ sở của ngài, nghe nói tôi còn một em ba, ngài cũng nên cẩn thận.” Thiệu Khiêm vừa nói ánh mắt vừa quét qua Lý Kỳ mặt mũi tức giận trừng hắn: “Dù sao, thứ mình dè đặt trông coi, đảo mắt thành của người khác, gặp ai cũng khó chịu thôi phải không?”
Người đàn ông nghe vậy biểu cảm trên mặt nhất thời cứng đờ, hốt hoảng trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Cô ta đương nhiên biết Lý Thạc ở bên ngoài có phụ nữ, cũng biết có hai đứa con gái riêng, nhưng cũng không biết Lý Thạc lại còn có con trai riêng?
Nghĩ đến cô ta vất vả lắm mới cướp tới tay, nếu như chờ thằng con hoang kia lớn lên thành người, đến lúc đó cùng con trai cô ta cướp đoạt gia sản…
Vẻ dữ tợn trong mắt Nhạc Thanh Ma chợt lóe rồi biến mất, ai cũng không thể cướp đồ của con trai cô ta. Tất cả mọi thứ ở nhà họ Lý phải là của con trai cô ta, Lý Nhiên không cướp nổi, mấy thằng tạp chủng bên ngoài càng không thể cướp đi!
“Gia Nhạc nói gì vậy.” Cảm xúc trong mắt Nhạc Thanh Mai rất nhanh che giấu đi, cô ta nhu nhược cười với Thiệu Khiêm: “Hôm nay ba con là đàn ông tốt lo cho gia đình, đừng nói là con nghe được điều gì không hay về ba con từ miệng người khác đó chứ? Ba con không phải người lăng nhăng vậy đâu.”
“Ngài nói vậy tôi lại không thích nghe.” Thiệu Khiêm bày ra biểu tình khoa trương: “Có câu ca dao rất hay, chó không đổi được thói ăn cứt, năm đó ông ta như thế, bây giờ cũng nhất định là như thế đó.”
“Thằng con hoang, nói ai là chó đó?” Lý Kỳ nghe Thiệu Khiêm nói vậy nhất thời không vui, hắn vòng vo nói Lý Thạc là chó, vậy hắn là cái gì?
“Cha nào con nấy thôi.” Thiệu Khiêm mặt đầy vẻ vô tội nói: “Mày cũng tự giác lắm, tao còn chưa nói gì mày đã tự thừa nhận rồi.”
“Mày…” Lý Kỳ nghe vậy lại nổi sùng lên, chỉ muốn đấm cho nát mặt Lý Nhiên.
“Gia Nhạc, dì biết con hận dì. Nhưng, con nói ba con như vậy, khác gì nói mình đâu?” Rối cuộc Nhạc Thanh Mai vẫn biết nhẫn nại hơn Lý Kỳ, cô ta vẫn nhu nhược đứng nơi đó, mặt đầy đau lòng nhìn Thiệu Khiêm giống như đang đau lòng cho hắn vậy: “Dì biết hai năm nay con khổ lắm, trong lòng nhất định là sẽ tủi thân. Con yên tâm, lần này con trở về, dì nhất định sẽ chiêu đãi con.”
Chiêu đãi? Thiệu Khiêm cười phì thành tiếng. Từ khi nhà về nhà mình còn phải dùng đến từ chiêu đãi vậy?
“Ngài cũng rộng lượng ghê.” Thiệu Khiêm liếc xéo, cười nhạt nói: “Lần này tôi tới chỉ là muốn nói với mấy người một tiếng, năm đó những gì mẹ tôi để lại cho tôi, tôi sẽ cầm về không thiếu một thứ gì. Các người hưởng dụng nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải trả lại cả vốn lẫn lời rồi.”
Nhạc Thanh Mai nghe hắn nói vậy, biểu hiện trên mặt không biến hóa chút nào, thậm chí mặt đầy thương hại nhìn Thiệu Khiêm: “Gia Nhạc hai năm con không ở đây, tất nhiên là không biết hai năm nay công ty thua lỗ quá trời, giờ… giờ cũng không trụ không nổi nữa. Con muốn thì cứ lấy công ty, đương nhiên dì sẽ khuyên ba con trả lại cho con.”
Thiệu Khiêm nghe vậy chỉ là cười lạnh một tiếng, sau đó kéo Lục Ung xoay người ra khỏi biệt thự, lúc đi ra cổng bước chân hơi ngừng: “Ngài nhất định phải hưởng thụ “vui vẻ” mấy ngày này mới được.”
Nhạc Thanh Mai mặt mỉm cười nhìn Thiệu Khiêm rời đi mà không trả lời, sau khi Thiệu Khiêm và Lục Ung đi khuất tầm mắt, lúc này mới xoay người nhẹ giọng nói với cô gái vẫn đứng sau lưng Lý Kỳ: “Tôn tiểu thư, nhà có một số việc phải xử lý, cũng không giữ cô ở lại được.”
Tôn tiểu thư vừa nghe xong hết mọi chuyện, lúc này đương nhiên cũng có tâm tư khác, cô ta dường như cũng không có quá nhiều kinh ngạc đối với hành động đuổi người của Nhạc Thanh Mai, chẳng qua chỉ cười cười, ném một ánh mắt quyến rũ cho Lý Kỳ rồi rời đi.
Lý Kỳ có chút đáng tiếc nhìn Tôn tiểu thư rời đi, vốn dĩ hắn còn định cùng cô gái này đi ra ngoài ăn bữa cơm, lại tìm một khách sạn cùng mây mưa.
Hắn rất hài lòng với bé dâm mới cua được này.
Nhạc Thanh Mai nhìn biểu tình của con trai đã biết hắn đang nghĩ gì, trong lòng tức muốn chết, Nhạc Thanh Mai cả đời âm mưu dương mưu nhiều vô số kể, sao lại sinh ra cái thứ k không lòng cầu tiến chỉ biết ăn uống vui đùa như vậy?
Nhưng mà, coi như đứa con trai này chỉ biết ăn uống vui đùa, mọi thứ của nhà họ Lý cũng chỉ có thể là của Lý Kỳ, cho dù thua sạch, cũng chỉ có thể thua trong tay con trai mình.
Thiệu Khiêm và Lục Ung khoan thai chậm rãi trở về nhà họ Lục, hắn đến nhà họ Lý, chẳng qua chỉ là đi chọc tức Nhạc Thanh Mai. Nhạc Thanh Mai lo lắng tranh đoạt tài sản gì, hắn căn bản không có nghĩ nhiều, cũng không thèm cái công ty trốn thuế phi pháp này.
Không sai, Thiệu Khiêm từ ban đầu chưa từng nghĩ muốn có tài sản nhà họ Lý, cùng với công ty mang tên hắn trên danh nghĩa đó.
Lý Thạc khổ tâm kinh doanh công ty mười mấy năm, cao tầng công ty trên căn bản đều là tâm phúc của gã, cho dù mình nhận lại công ty, cũng chỉ đón lấy một cái danh tiếng mà thôi. Trong thời gian ngắn, quyền hành công ty vẫn nằm trong tay Lý Thạc.
Thiệu Khiêm cũng không phải là không có bản lãnh nắm công ty trong lòng bàn tay, nhưng như vậy quá phiền, hắn là một người sợ phiền toái, có thời gian, còn không bằng cùng Lục Ung đi ra ngoài du lịch, giải sầu có phải hơn không.
Cho nên, Thiệu Khiêm từ ban đầu đã nghĩ, phải khiến nhà họ Lý phá sản, tội lỗi năm đó Lý Thạc làm ra, hắn sẽ khiến gã vào tù sám hối với ông ngoại và mẹ mình.
Nhạc Thanh Mai hắn cũng đã nghĩ xong kết cục giúp cô ta, không phải cô ta hao tổn tâm cơ để trở thành dâu nhà họ Lý gia? Vì quá hâm mộ cuộc sống phú bà giàu sang của người khác?
Càng là muốn có được tất cả những thứ này, hắn lại càng không để cô ta thực hiện. Đến đến nhà họ Lý trốn thuế bị bắt, Lý Thạc đi tù, tài sản của nhà họ Lý ắt phải bị tịch thu hơn một nửa tịch thu để bù tiền phạt. Đến lúc đó hắn có biện pháp khiến Nhạc Thanh Mai không lấy được một cắc bạc nào.
Hắn phải nhìn xem, sau khi giấc mộng phú bà giàu sang của Nhạc Thanh Mai vỡ tan, cô ta sẽ có biểu tình như thế nào.
Chuyện đầu tiên khi Thiệu Khiêm quay lại nhà họ Lục, chính là mở máy tính ra, đem các bằng chứng trốn thuế giảm thuế, hối lộ quan trên của Lý Thạc, thậm chí còn cò có hai chứng cứ quan chức ngành thuế buôn lậu di vật văn hóa mà ngọc bích thu thập được gửi đi bằng hộp thư ẩn danh.
Có lẽ người bị Thiệu Khiêm chọn trúng làm chuyện này, là người đi đầu về phòng chống tham nh.ũng, có thể nói là nổi danh công tư phân minh. Cuộc điều tra nổi tiếng nhất của anh ta chính là trong một lần bắt được bảy viên chức nhà nước tham nhũ.ng từ ban đầu, một người trong đó chức vị thậm chí còn cao hơn anh ta hai cấp.
Mà quan chức nhà nước này cũng không khiến Thiệu Khiêm thất vọng, ngày thứ hai sau khi Thiệu Khiêm gửi tài liệu, Lý Thạc ở công ty bị cơ quan phòng chống tham nh.ũng trực tiếp mang đi, cũng cưỡng chế công ty ngừng kinh doanh chấn chỉnh, cũng yêu cầu kế toán công ty giao toàn bộ báo cáo kế toán lên thuận tiện điều tra.
Lúc Lý Thạc bị mang đi mặt đầy mờ mịt, nhất là khi nghe được người bắt gã thuộc cơ quan phòng chống tham nhũ.ng.
Nếu gã dám làm ra chuyện trái pháp luật, dĩ nhiên cũng có liên lạc với một vài quan chức vì lợi ích. Mà người gã đưa tiền nhiều nhất, lại không phải là lãnh đạo có quan tham nhũ.ng địa phương?
Nghĩ tới đây, Lý Thạc tức giận trong lòng, con rùa Tôn Tử Bình đó lấy của mình bao nhiêu tiền, bây giờ lại muốn đối phó ngược lại mình? Hắn không sợ mình lấy chứng cứ giao dịch lợi ích giữa hai người lấy ra? Đến lúc đó ai cũng chạy không thoát.
Nhưng mà, Lý Thạc cũng không thể kịp nói hoặc là làm gì, gã thậm chí còn chưa được mang tới cơ quan phòng chống tham nh.ũng đã xảy ra tai nạn xe. Chiếc xe moto chạy ngược hướng trực tiếp tông giữa xe J, khiến xe J bị lật, chờ xe cấp cứu chạy đến, trong xe trừ Lý Thạc trọng thương trở thành người thực vật, còn có tài xe JG trọng thương, cùng với hai nhân viên áp giải bị thương nhẹ.
Cũng chính bởi vì tai nạn này, khiến lãnh đạo tối cao của cơ quan phòng chống tham nh.ũng tức giận, đưa xuống mệnh lệnh tử vô luận như thế nào nhất định phải điều tra cho ra sự kiện này.
Lúc Thiệu Khiêm nghe được tin, quả thật có chút kinh ngạc. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra lại kéo theo nhiều chuyện như vậy.
Hắn mong muốn tống Lý Thạc vào tù, để gã vào đó trả lại những gì thiếu nhà họ Lý, thuận tiện đưa luôn những kẻ có tội vào theo. Nhưng lại không ngờ tới những kẻ có tội đó sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy, lại mưu toan giế.t chết Lý Thạc trên đường đi, thậm chí còn làm liên lụy ba vị JG trên xe lúc ấy.
Lục Ung hiểu tính tình Thiệu Khiêm, đương nhiên cũng biết chuyện này, Thiệu Khiêm áy này với ba vị GJ gặp tai ương không mong muốn kia, vì vậy kêu Thiệu Khiêm lợi dụng ngọc bích trị thương cho vị GJ bị thương nặng nhất, chỉ cần cải biến số mệnh bị liệt của vị sĩ quan cảnh sát này là được.
Thiệu Khiêm nghe Lục Ung nói vậy, nhất thời ánh mắt nhìn y rất là ý vị thâm trường, nửa ngày mới ồ một tiếng, thuận tiện nói một câu, hóa ra anh cũng biết ngọc bích à.
Lục Ung… Lục Ung sờ mũi cười khan hai tiếng, cả một ngày không dám nói gì với Thiệu Khiêm, sợ mình cũng bất giác, lại tự nói cái gì gần với chân tướng.
Nhưng, Thiệu Khiêm vẫn đón nhận ý kiến của Lục Ung, đều chữa trị thích hợp cho ba vị GJ gặp tai ương ngoài ý muốn kia, để bọn họ trực tiếp tránh bị tàn tận.
Nửa tháng sau, tin tức cơ hồ đều bị lần chỉnh đốn này chiếm đoạt, thậm chí Thiệu Khiêm và Lục Ung còn nhận được tin của “Hắc Ưng”, để cho họ bí mật bắt một kẻ có tội chạy sang nước ngoài.
Mà lần chỉnh đốn này, cũng được đặt tên là Lưới pháp luật hành động 7.18.
Sau nửa tháng mọi chuyện dần được hé rèm, Lý Thạc cũng không chết, nhưng cũng không tỉnh lại nữa. Tài sản nhà họ Lý như Thiệu Khiêm dự đoán, phần lớn tài sản đều bị tịch thu bù tiền phạt, mà phần nhỏ còn dư lại, thì bị chính phủ yêu cầu phát tiền lương cho nhân viên không tham dự vào vụ án.
Có thể nói, nhà họ Lý lớn như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một căn nhà hai phòng ngủ nằm ngoài vành đai năm, cùng với chừng trăm ngàn tiền gửi ngân hàng mà thôi.
Những điều này vẫn là do Thiệu Khiêm không muốn quá tuyệt tình, coi như cho bọn họ lại một con đường sống mà thôi.
Nhưng, đối với anh em Lý Kỳ tiêu tiền như nước, cùng với Nhạc Thanh Mai đã sớm quen cuộc sống phú bà giàu sang mà nói, một trăm ngàn tệ cùng lắm chỉ là một bữa tiêu khiển của một người mà thôi.
Huống chi, bây giờ còn có một Lý Thạc đã trở thành người thực vật, mỗi ngày ở viện điều dưỡng cũng cần tiêu tiền mà?
Dứt khoát ba người này cũng đủ tuyệt tình, khi tiền trong tay đã tiêu gần hết, trực tiếp từ bỏ Lý Thạc vẫn còn ở bệnh viện, không trả bất kỳ chi phí gì nữa, thậm chí khi bác sĩ gọi điện thoại yêu cầu nộp tiền nhập viện thì nói thẳng Lý Thạc không liên quan đến bọn họ, kêu bác sĩ đi tìm con trai Lý Thạc đi.
Bác sĩ không biết làm sao chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm được số điện thoại của Thiệu Khiêm, hơn nữa nói rõ nguyên nhân liên lạc của mình.
Thiệu Khiêm nghe bác sĩ giải thích xong, có thể nói là dở khóc dở cười. Sau đó lại có chút cảm khái, mẹ không đấu lại Nhạc Thanh Mai không phải không có đạo lý, bởi vì lòng bà không ác như Nhạc Thanh Mai.
Mặc dù Thiệu Khiêm cũng không muốn để ý tới Lý Thạc, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Lý Thạc chết trong bệnh viện như vậy.
Khi đưa người tới viện điều dưỡng tư nhân, Thiệu Khiêm còn có chút cảm khái tâm tính mình thay đổi rồi, dường như biết mềm lòng hơn. Đây nếu là trước kia, hắn quan tâm gì sống chết của Lý Thạc?
Nhưng bây giờ, hắn cũng bắt đầu cân nhắc, nếu nguyên chủ gặp phải chuyện như vậy rốt cuộc sẽ làm như thế nào. Lý Nhiên chân chính giống mẹ cậu, có một trái tim mềm mại, dù cậu có hận Lý Thạc đi nữa, cũng không nỡ nhìn gã chết như vậy.
Sau khi Thiệu Khiêm dàn xếp cho Lý Thạc xong xia, còn xỉa xói với Lục Ung một hồi lâu, chỉ là nói mình hình như càng ngày càng giống con người, bắt đầu có tình cảm con người.
Hắn nói câu này đơn giản chính là nhạo báng mình, nhưng lọt vào tai Lục Ung, lại là ý nghĩa khác.
Khi Lục Ung ra đời không có bất kỳ cảm tình gì, thậm chí cũng không biết tình cảm rốt cuộc là thứ gì, có thể nắm, có thể chạm hay không?
Về sau nữa, một mình Lục Ung du đãng trong không gian rộng lớn vô biên, nơi này không có bất kỳ vật gì, không có bất kỳ thanh âm gì, y ở trong gian đó một thời gian dài, trái tim từ trước đến giờ như giếng cổ không gợn sóng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc kịch liệt, sau đó y biết, đây là xao động, là… cô đơn…
Sau đó, hắn sáng tạo ra bảo bối, hắn muốn bảo bối nói chuyện với y, sinh sống với y. Nhưng y lại quên mất, khi bảo bối ra đời cũng giống y vậy, cũng không có bất kỳ cảm tình gì. Mỗi lần mình nói chuyện với hắn, bảo bối đều dùng đối mắt như nước đọng nhìn mình, vĩnh viễn đều là mình hỏi một câu, hắn đáp một câu…
Lúc biết rõ bảo bối không có tình cảm giống mình ban đầu, Lục Ung rất là nóng nảy, thậm chí toàn bộ không gian đều bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, tất cả địa phương chung quanh, bắt đầu nứt ra màu xám tro, hơn nữa dần dần mở rộng.
Nhưng, cuối cùng Lục Ung vẫn khống chế được chính mình, bởi vì y trong nháy mắt này, lúc trên không đang bạo động xuất hiện vết nứt, y nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt bảo bối trong mắt. Dù là… ánh mắt này chợt lóe rồi biến mất.
Sau đó, Lục Ung nghĩ thông rồi, nếu mình có thể ở trong năm tháng khá dài học được cô đơn, ở chung với bảo bối học được tức giạn, vậy sao y không sáng tạo một vài thứ, để cho bảo bối cũng từ từ học biết một chút tình cảm chứ?
Toàn bộ biển sao này, đều là Lục Ung sáng tạo vì Thiệu Khiêm, chỉ vì để hắn học được thất tình lục dục thuộc về con người. Mặc dù… Điểm xuất phát là tốt, nhưng trung gian… xuất hiện một vài bất ngờ nho nhỏ…
Thiệu Khiêm cũng không biết Lục Ung đang nghĩ gì, hắn thu xếp ổn thỏa cho Lý Thạc rồi cũng không để ý nhiều đến gã, còn như Nhạc Thanh Mai và con cô ta, Thiệu Khiêm cũng không có lòng tốt bỏ qua như vậy. Hắn chừa cho bọn họ một trăm ngàn đồng tiền cùng một căn nhà, đơn giản chính là suy nghĩ có thể chăm sóc Lý Thạc. Bây giờ nếu bọn họ đã từ bỏ Lý Thạc, căn nhà kia cũng không cần phải cho bọn họ nữa phải không?
Chẳng qua là, còn không chờ Thiệu Khiêm làm gì, bọn họ đã bị người lừa sạch tiền trên người, cuối cùng ba người bị người đuổi ra khỏi nhà, chỉ cầm trong tay mấy trăm đồng còn lại thuê căn nhà giá rẻ, bắt đầu cuộc sống bôn ba một ngày ba bữa.
Sau khi Thiệu Khiêm biết bọn họ sống không tốt, thì không chú ý đến bọn họ nữa, mà là theo chân Lục Ung đi du lịch thuận tiện làm nhiệm vụ.
Đến khi vợ chồng nhà họ Lục lớn tuổi hơn một chút, Lục Ung rời Hắc Ưng tiếp nhập tập đoàn Lục Thị, hơn nữa trong thời gian ngắn phát triển tập đoàn thành doanh nghiệp mạnh top 50 thế giới.
Lúc Thiệu Khiêm và Lục Ung ba mươi tuổi, Lục phu nhân đã tóc bạc hoa râm kêu hai người họ tìm người mang thai hộ, cho nhà họ Lục hai đứa bé. Lúc ấy sắc mặt Lục Ung khó coi trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Lục phu nhân, hơn nữa nói thẳng y sẽ không để cho người phụ nữ nào sinh con cho mình, mà bảo bối của y càng không thể có con của người phụ nữ khác.
Lục phu nhân lại bị cảm xúc kịch liệt của Lục Ung dọa sợ hết hồn, bà vốn cũng chỉ nói ý kiến thôi, không ngờ Lục Ung lại có phản ứng lớn như vậy. Nhưng đổi ý nghĩ lại, ham mu.ốn chiếm hữu Lục Ung dành cho Lý Nhiên không phải đã đến mức độ điên cuồng rồi sao? Từ khi Lục Ung quản lý Lục Thị, mỗi khi Lý Nhiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ y cũng sẽ không ngủ không nghỉ mà chờ, thậm chí còn quy định Lý Nhiên cứ ba mươi phút là phải nhắn tin cho mình, nếu không, sau này y tuyệt đối sẽ không để Lý Nhiên rời khỏi mình nửa bước.
Với tình huống như vậy, Thiệu Khiêm và Lục Ung từng chiến tranh lạnh, thậm chí hai người còn có một lần còn đánh nhau. Nhưng, kỳ là chính là Lục Ung vẫn giữ vững quan điểm không thay đổi.
Đối với tình huống này, vợ chồng nhà họ Lục thật sự rất khó h.iểu, bọn họ từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra, tình cảm của Lục Ung đối với Lý Nhiên, đến tột cùng tại sao lại trở nên chiếm hữu gần như biế,n thái?
Bọn họ không nghĩ ra, Thiệu Khiêm cũng nghĩ không thông. Nhưng, từ khi hắn đánh nhau với Lục Ung, hơn nữa chiến tranh lạnh ba ngày, cũng không chú ý chuyện này quá nhiều nữa. Huống chi, đối với hắn mà nói nhắn một tin cũng không phải chuyện gì ghê gớm, không cần phải vì chuyện này lại khiến Lục Ung cảm thấy bất an phải không?
Mà Lục Ung thì sao? Sở dĩ Lục Ung đưa ra yêu cầu như vậy với Thiệu Khiêm, hoàn toàn là y sợ, ở thế giới này tuổi tác của họ càng ngày càng lớn, cơ năng cơ thể cũng từ từ suy yếu, việc này cũng thì đồng nghĩa với, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại biển sao, mà lực linh hồn trong cơ thể bảo bối cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Y bắt đầu sợ hãi, bắt đầu lo lắng bảo bối đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, nhớ ra y là ai, nhớ tới tội lỗi ban đầu của y…
Y lo lắng biết chân tướng rồi bảo bối sẽ rời xa mình, suy nghĩ này càng ngày càng trầm trọng, thậm chí khiến y dần dần có vài suy nghĩ điên cuồng, muốn lợi dụng biến sao nhốt bảo bối bên trong… muốn giam cầm hắn hoàn toàn…
Nhưng, y cũng biết, nếu như làm như vậy lần nữa, y thật sẽ hoàn toàn mất bảo bối, thậm chí với tình tình của bảo bối, lần này sẽ thật sự lấy mạng đổi mạng, hoàn toàn tan biến trong biển sao. Nếu như kết cục là như vậy, Lục Ung không tiếp nhận nổi…
Lục Ung không cần con, nhưng Lục gia cần một người thừa kế, vợ chồng nhà họ Lục rất tốt với Thiệu Khiêm, cho nên hắn không muốn sau Lục Ung nhà họ Lục sẽ không có người thừa kế.
Cho nên, Thiệu Khiêm gạt Lục Ung từ dòng thứ chọn một đứa nhỏ tâm tính tốt mang về nhà, hơn nữa còn giải thích rõ trước khi Lục Ung giận dữ muốn ném đứa nhỏ ra ngoài.
Cuối cùng, đứa nhỏ này vẫn giữ lại, lại bị cưỡng chế không thể đến gần Thiệu Khiêm, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm ở thế giới này sống đến một trăm lẻ hai tuổi, cuối cùng thì hắn đi sớm hơn Lục Ung, đôi mắt có hơi mờ mịt lưu luyến nhìn Lục Ung, bây giờ hắn đã nhìn không quá rõ ràng hình dáng của Lục Ung, nhưng vẫn cật lực nâng tay phải sờ lên gương mặt đầy nếp nhăn của Lục Ung, để y lại gần mình cật lực nói ra một câu.
Sau khi nói xong, Thiệu Khiêm bị ép thoát khỏi thế giới này, khoảnh khắc trước khi đi, hắn thấy biểu tình trên gương mặt già nua của Lục Ung từ khiếp sợ ban đầu, đến sau đó là mừng như điên.
Khi Thiệu Khiêm rời khỏi thế giới này, Lục Ung tự thay quần áo cho hắn, hơn nữa cự tuyệt người khác trợ giúp, run rẩy hai chân ôm hắn lên bỏ vào quan tài gỗ cho hai người, sau đó kêu tất cả mọi người rời đi, y cũng thay bộ quần áo màu đen cùng kiểu bước vào quan tài gỗ, nằm bên cạnh Thiệu Khiêm, tay phải siết chặt tay trái đã cứng ngắc lạnh băng của Thiệu Khiêm, khóe môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khi ý thức sắp biến mất, y còn đang suy nghĩ đến câu nói kia của Thiệu Khiêm: Đừng sợ, em yêu anh.
==
Cái chỗ cơ quan bắt ông ba hờ tác giả để ** tui chém theo ý tui hiểu, J với GJ là tên cơ quan mật ở TQ thì phải tui cũng ko biết cụ thể là gì hết hiu hiu nên bỏ chín là mười nha
Còn thế giới cuối là kết thúc rồi, sự thật dần hé mở rồi nè =))))))