Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Nữ tu trong tu viện và những người chung phòng với Chu An biết cô sẽ tiến hành làm phẫu thuật thì cực kỳ vui vẻ.
Sau khi tiễn cô rời đi, tu viện trưởng làm động tác cầu nguyện: “Thượng đế phù hộ con.”
Những người khác cũng thành kính nhắm mắt lại, làm theo: “Thượng đế phù hộ cô.”
Thẩm Chu Niên, người vừa hoàn thành xong thủ tục trả phòng, đang ngồi ở phía cuối dãy ghế dài màu trắng, anh nhẹ giọng nói: “Chúc mừng em, Chu An.”
Sau bữa cơm trưa chia tay vui vẻ, Chu An tạm biệt mọi người.
“Thẩm Chu Niên, chúng ta đi thôi.” Cô nắm lấy ống tay áo của Thẩm Chu Niên.
Sau khi vào đây, cây gậy dò đường đã bị phủ bụi, cất trong vali hành lý của cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã hình thành thói quen xem Thẩm Chu Niên như là con mắt của mình.
Thẩm Chu Niên đưa Chu An lên xe, sau đó vòng qua ngồi vào ghế lái.
Xe lái được khoảng mười lăm phút thì dừng lại ở một nơi giống như tầng hầm để xe.
“Tới rồi sao?” Chu An nghi hoặc hỏi.
Thẩm Chu Niên cởi dây an toàn của mình ra: “Vẫn chưa, trên đường đi tới bệnh viện phải đi ngang qua một trung tâm mua sắm.
Anh vào mua một cái túi cho em họ anh.
Em xuống xe cùng với anh hay là ngồi chờ trong xe?”
Chu An quyết định đi cùng với anh.
Đi thang máy từ hầm để xe lên trung tâm thương mại, Chu An nhăn nhăn cái mũi mẫn cảm của mình.
Mùi hương thoang thoảng nhưng cũng khá nồng.
Mỗi tầng lầu đi qua đều có mùi hương này, chắc là được phun ở khắp trung tâm thương mại này.
Mùi hương không tính là khó ngửi, nhưng mùi hương không bị phân tán, lại bị hệ thống sưởi của trung tâm thương mại khiến nó bị hạ thấp.
Chu An đi theo Thẩm Chu Niên lên tầng bốn.
Tầng bốn rõ ràng im lặng hơn tầng trệt rất nhiều, những cô gái ở đây tự giác hạ giọng xuống.
Bởi vì tầng lầu này là khu bán sản phẩm xa xỉ, là nơi mà những người bình thường hiếm khi tới.
Thẩm Chu Niên đi vào một cửa hàng, giới thiệu tên tiếng Trung của mình với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng tìm cấp độ thành viên và đơn hàng mới nhất trong cơ sở dữ liệu đặt hàng của cửa hàng, sau đó lập tức mỉm cười mời hai người tới khu vực nghỉ ngơi chờ đợi.
Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy chiếc túi sang trọng đặt trong két bảo hiểm.
Sau khi trở lại, trên đôi găng tay màu trắng bằng tơ tằm của nhân viên cầm một cái hộp màu tím, đưa đến trước mặt Thẩm Chu Niên.
Một nhân viên khác mở cái hộp, lấy chiếc túi xách nữ phiên bản giới hạn bên trong ra.
“Thưa anh, thưa cô, mời hai vị kiểm tra một chút.”
Thẩm Chu Niên nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc hình ảnh Tần Duyệt Nhan gửi qua cho anh, khá là giống nhau nên nói: “Gói lại đi.”
Nhân viên trong cửa hàng tinh ý nhận ra, có vẻ là một cô gái khác đã nhờ vị khách VIP này mua giùm túi xách.
Cô ta đóng gói lại, sau đó bình thản nói với Thẩm Chu Niên: “Quý cô ngồi bên cạnh ngài thật sự là một người xinh đẹp.
Cửa hàng của chúng tôi có các sản phẩm thuộc sản phẩm mùa xuân hạ rất thích hợp với khí chất của cô đây, ngài có muốn tôi lấy ra cho hai người xem không ạ?”
Chu An vừa định từ chối khéo léo thì Thẩm Chu Niên đã lên tiếng trước: “Được.”
Nhân viên trong cửa hàng điên cuồng thổi phồng sản phẩm.
Chu An nghe không hiểu vài từ, nhưng từ giọng nói khoa trương của nhân viên bán hàng thì có thể hiểu đại khái.
Nói tóm lại trước mặt cô chính là những chiếc túi xách của bộ sưu tập xuân hè, nếu cô cầm nó trong tay thì chính là dệt hoa trên gấm.
Thẩm Chu Niên cảm thấy khá hợp nên đưa thẻ ra.
Nhân viên bán hàng thấy vậy thì sáng mắt lên.
Thẩm Chu Niên cúi đầu nói với Chu An: “Tôi cảm thấy rất hợp với em.”
Chu An lắc đầu, dùng tiếng Trung nói nhỏ: “Không cần mua cho em đâu, Thẩm Chu Niên.”
“Không thích sao?” Thẩm Chu Niên hỏi.
“Không phải là có thích hay không.
Túi xách không giống quần áo, đối với em mà nói, nó không phải là món đồ cần thiết trong cuộc sống của em.” Hơn nữa nó còn là một món đồ xa xỉ, trong lòng Chu An thầm bổ sung: “Cái này không đáng để anh mua.”
Sau này khi cô có thể tự chủ tài chính rồi, nếu cô thích sẽ tự mình mua.
Mặc dù Thẩm Chu Niên nói sẽ làm mọi thứ cho Chu An, anh rất vui khi có thể mua đồ cho cô, nhưng anh lại không muốn Chu An đặt nặng nó trong lòng.
Anh thay đổi cách nói: “Bạn bè tặng quà cho em cũng không được sao? Trước đây em cũng tặng quà cho tôi mà.”
Chu An ngẩn người, lục lọi mấy giây trong đầu mới nhớ ra được mình từng tặng kẹo bạc hà cho Thẩm Chu Niên.
“Nhưng mà đắt quá.” Chu An nhíu mày lắc đầu.
Thẩm Chu Niên mỉm cười phất tay với nhân viên, ý bảo đem đi đóng gói, sau đó cúi đầu, nhướng mày trêu chọc Chu An: “Nhưng bây giờ tôi cực kỳ muốn tặng quà cho em, vậy phải làm sao bây giờ? Em muốn từ chối ý tốt của bạn bè sao?”
“Vậy,” Đôi lông mi dài của Chu An khẽ run hai lần, cô nghiêng đầu, giống như muốn ngửi được mùi hương của hoa tươi: “Vậy anh tặng em một bông hoa đi.
Một bông hoa là đủ rồi.”
Cô thích hoa.
Thẩm Chu Niên âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, cầm túi giấy mà nhân viên bán hàng đã gói xong, sau đó dẫn Chu An đi ra ngoài hành lang: “Đi, chúng ta đi mua hoa.”
“Em biết ở đâu có!” Chu An đắc ý nhếch cái mũi thanh tú.
Thẩm Chu Niên vui vẻ cầm túi giấy, lười nhác nói: “Được, vậy em dẫn tôi đi đi.”
Chu An đi về phía mùi hương, cho đến khi dừng lại trước cửa một trong những cửa hàng lớn nhất ở tầng bốn.
Mùi hương của hoa bách hợp, hoa nhài, hoa hồng và nhiều loại hoa khác đều tỏa ra ở đây.
Chu An híp mắt cười, quay đầu nói với Thẩm Chu Niên: “Cửa hàng bán hoa ở chỗ này, anh cứ chọn đại một loại cho em là được.”
Thẩm Chu Niên nhìn hai chữ Đường Tống trên bảng hiệu của cửa hàng, buồn cười: “Đây không phải là cửa hàng hoa.”
Chu An ngớ người.
Chẳng lẽ mùi cô có vấn đề sao?
“Đây chính là cửa hàng của nhà tôi.” Ngón tay của Thẩm Chu Niên gõ nhẹ lên chóp mũi của Chu An, cúi đầu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Chu An: “Nào, tôi dẫn em đi dạo một chút.”
Chu An đi theo Thẩm Chu Niên vào cửa tiệm, hơi ngẩng đầu lên, cô ngửi thấy mùi của etanol, glycerin cùng với một số chất hóa học khác, kết hợp với hương vani và chanh tự nhiên.
Chu An hơi kinh ngạc: “Là nước hoa.”
Thẩm Chu Niên nhếch môi: “Đúng vậy.
Trong cửa hàng có rất nhiều hoa tươi nên khiến em hiểu lầm thành cửa hàng bán hoa.”
Chu An hiểu rồi.
Nhân viên nữ của cửa hàng thấy hai người có vẻ là người Hoa nên thử tiến lên, dùng tiếng Trung chào hỏi hai người: “Hoan nghênh quý ngài và quý cô.”
Cô ấy phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm, Chu An có thể nghe ra được giọng hơi lai của cô ấy.
Chu An gật đầu cười.
Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo sau lưng của Thẩm Chu Niên, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: “Nhân viên trong cửa hàng của anh có thể nói tiếng Trung khiến người Trung Quốc cảm thấy cực kỳ thân thiết.”
“Toàn bộ nhân viên của Đường Tống cùng với nhà điều chế nước hoa đều biết tiếng Trung.” Thẩm Chu Niên nhẹ giọng giải thích: “Tiếng Trung là khóa học bắt buộc của bọn họ.”
Chu An ngẩn ra.
Đường Tống, thương hiệu nước hoa nổi tiếng Đường Tống lại là thương hiệu của gia đình Thẩm Chu Niên.
“Em đi theo nhân viên trong cửa hàng một chút, tôi có việc phải rời khỏi chỗ này một chuyến.” Thẩm Chu Niên bỗng nghĩ tới cái gì đó, nói với Chu An.
Chu An gật đầu, buông tay ra: “Đi đi, em ở đây chờ anh.”
Cô có hứng thú với nước hoa, có thể sẵn sàng ở trong cửa hàng này hàng tiếng đồng hồ.
Người bình thường không chịu được lâu như vậy, cho nên cô càng thích ở một mình hơn.
Chu An bảo nhân viên nhỏ một chút nước hoa lên giấy thử cho cô, đặt ở chóp mũi ngửi một lát rồi chậm rãi nói: “Trong này có mùi hương của thảo quả, chanh, hạt đậu đen và gỗ hổ phách, đúng không?”
Nhân viên trong cửa hàng kinh ngạc vài giây rồi hỏi cô: “Sao cô có thể ngửi ra được mùi của hạt đậu đen thế ạ?”
Chu An cười cười: “Tôi đã từng nghe giới thiệu ở một cửa hàng khác.”
Khoảng một năm trước thì phải, lúc đó cô đã tự mình điều chế một loại nước hoa cho Phó Minh Sâm.
Nhân viên trong cửa hàng hăng hái lấy một mẩu giấy thử khác, xịt chút nước hoa lên rồi đưa cho Chu An.
Chu An ngửi rồi nói: “Hương cam, quả lý chua đen, hương bưởi, hoa hồng, hoa ngọc lan….”
Nhân viên cửa hàng mơ hồ nghe cô nói tên từng loại hương liệu, ánh mắt dần dần biến thành sùng bái, cô hỏi: “Cô đây cũng là người trong ngành sản xuất nước hoa ạ?”
Chu An lắc đầu: “Không phải.”
Chu An nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ là có chút hứng thú thôi.”
“Ồ, là như vậy sao ạ.”
Nhân viên bán hàng tưởng Chu An là một người nghiệp dư, nhưng thậm chí Chu An còn không được tính là nghiệp dư.
Đều là người có chung sở thích, nhân viên bán hàng nhiệt tình nói với Chu An: “Mỗi cuối tuần, cửa hàng chúng tôi có hai buổi tọa đàm về điều chế hương liệu, được tổ chức ngay trong cửa hàng.
Nếu cô có hứng thú, tôi sẽ giới thiệu cho cô một chút?”
Chu An đồng ý không chút do dự.
Nhân viên bán hàng: “Thời gian là…..”
…..
Sau khi Chu An tham gia nhóm thảo luận thì đi tới sô pha ngồi đợi Thẩm Chu Niên.
Năm phút sau, chóp mũi bị một vật mềm mại chạm vào, Chu An hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy giọng nói chứa ý cười của Thẩm Chu Niên: “Ngửi thử xem đây là cái gì.”
Chu An ngửi ngửi rồi nói: “Cây hương đậu?”
“Đúng vậy.” Thẩm Chu Niên đặt bó hoa màu trắng vào trong lòng Chu An: “Là quà, cũng là phần thưởng.”
Vốn dĩ anh muốn lấy một bông hoa trong cửa hàng tặng cho Chu An, nhưng lúc đến gần thì thấy cánh hoa hơi héo, nên anh bảo nhân viên dẫn anh đến kho chứa hàng để lấy hoa.
Anh chọn tới chọn lui, chọn ra những đóa hương đậu tươi nhất phù hợp với trang phục hôm nay của Chu An, trắng trắng mềm mềm.
Chọn một bông thôi thì không đủ, anh chọn cả một bó.
Trước khi bước vào cửa phòng bệnh, Chu An kéo kéo áo của Thẩm Chu Niên.
Cô cười rộ lên, để lộ hai má lúm đồng tiền: “Thẩm Chu Niên, em muốn trở thành nhà điều chế hương liệu, muốn điều chế nước hoa.”
“Chúc mừng em tìm được ước mơ của mình.” Thẩm Chu Niên nhẹ nhàng vỗ đầu Chu An, giống như một đứa trẻ: “Anh sắp xếp trường học giúp em.”
…..
Trước khi nhìn thấy Chu An, bác sĩ Lucas còn hơi giận cô.
Nhưng đến lúc bác sĩ Lucas đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Chu An, khuôn mặt lạnh lùng của ông đột nhiên tiêu tán hết, ngược lại còn hơi ngại ngùng.
Lucas nhìn thấy ở cô có sự nữ tính dịu dàng của người Trung Quốc.
Loại dịu dàng này mang theo một chút lo lắng, khiến người tới gần cô không tự chủ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bác sĩ Lucas cùng với cậu học trò thân thiết của mình đưa Chu An đi làm kiểm tra toàn diện.
Sau đó các bác sĩ trong nhóm hỗ trợ tham gia chữa bệnh sẽ họp để đưa ra phương án điều trị phù hợp nhất rồi mới thông báo cho Chu An và Thẩm Chu Niên.
Hai người không có phản đối gì về phương án của bác sĩ.
Người bệnh và người nhà cực kỳ phối hợp nên bọn họ nhanh chóng xác định thời gian làm phẫu thuật.
Vài ngày sau, Chu An thay đồ, chuẩn bị được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Thẩm Chu Niên đứng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lần đầu tiên anh có cảm giác chờ đợi thế này, còn lâu hơn lúc anh chờ đợi để đi vào giấc ngủ.
Mỗi một phút đồng hồ trôi qua, anh lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn cánh cửa của phòng phẫu thuật.
Trong lúc lo âu chờ đợi, anh còn phải báo tin tức về cho ba mẹ của anh.
Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận muốn đến thăm Chu An trước khi cô làm phẫu thuật, nhưng Thẩm Chu Niên không cho.
Bọn họ đành quấy rầy Thẩm Chu Niên, bảo anh phải báo cáo tình hình của Chu An cho bọn họ biết.
Cũng nhờ có sự phân tán của hai người bọn họ, mấy tiếng đồng hồ phẫu thuật trôi qua nhanh hơn một chút.
Sáu giờ chiều, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Lucas mệt mỏi cởi khẩu trang ra, nói với anh: “Ca phẫu thuật rất thành công, anh có thể yên tâm rồi.”
Thẩm Chu Niên thở phào một hơi, sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Nhân viên y tế đẩy Chu An từ trong phòng phẫu thuật ra, Thẩm Chu Niên lập tức đi đến, cúi đầu xem tình hình của Chu An.
Y tá nhắc nhở: “Thuốc tê vẫn còn chưa tan hết, để cô ấy nghỉ ngơi đã.”
Trước giường bệnh, Thẩm Chu Niên gửi một tin nhắn “Phẫu thuật thành công” cho bố mẹ anh, sau đó bỏ điện thoại qua một bên.
Anh rót một ly nước ấm, xé gói bông gạc y tá đưa cho anh lúc nãy.
Lấy một chiếc bông tăm ra thấm nước, sau đó nhẹ nhàng thấm lên môi cho Chu An.
Mặt trời lặn, bầu trời được phủ kín sao, Chu An giật giật cánh tay, sau đó tỉnh lại.
Cô mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn là một mảng tối đen.
Thẩm Chu Niên ngồi cạnh giường, cảm giác cô động đậy, Thẩm Chu Niên lập tức nhìn cô, hỏi: “Tỉnh rồi sao, cảm giác như thế nào?”
Chu An bất lực sờ sờ tay của Thẩm Chu Niên, bàn tay cô lạnh ngắt: “Thẩm Chu Niên, em vẫn không nhìn thấy……”
“Đừng khóc” Thẩm Chu Niên nắm bàn tay cô đưa đến trước băng gạc quấn mắt cô, nhẹ giọng an ủi: “Bác sĩ nói tạm thời vẫn chưa tháo băng gạc ra, em cần chút thời gian để thích ứng với ánh sáng.”
Chu An sờ mảnh vải trước mắt, im lặng vài giây rồi hỏi: “Vậy khi nào thì em có thể tháo băng gạc?”
“Một tuần.” Thẩm Chu Niên rót cho Chu An một ly nước ấm: “Uống nước cho nhuận giọng trước.
Bây giờ anh bảo người mang đồ ăn tới đây cho em.”
Trái tim Chu An từ từ bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua, miếng băng gạc trên mắt cô ngày càng mỏng.
Hai ngày cuối cùng, lúc Chu An mở mắt, cô có thể cảm nhận một quầng sáng mờ nhạt.
Ngày tháo băng hoàn toàn, Thẩm Chu Niên căng thẳng hơn cả Chu An.
Chu An nghe tiếng hầu kết của anh lên xuống, ngược lại cảm thấy không có gì quá đáng sợ.
Cô cười nói với bác sĩ Lucas: “Tháo ra đi ạ.”
Những vòng băng dần dần được tháo xuống.
Chu An từ từ nhắm hai mắt lại, hàng mi cong run rẩy.
Bác sĩ Lucas tháo băng gạc xong, bảo Thẩm Chu Niên đứng trước mặt Chu An, chứng kiến thời khắc hồi phục thị lực này của cô.
“Chu An đừng sợ.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Chu Niên hơi run, nhưng lại dịu dàng an ủi cô: “Mở mắt.”
Chu An căng thẳng, theo thói quen nắm chặt tay của Thẩm Chu Niên, cảm nhận độ ấm từ mu bàn tay anh truyền tới, Chu An từ từ mở mắt ra.
Tầm nhìn mơ hồ mấy giây, sau đó dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thẳng vào một đôi mắt đen thâm thúy.
Người đàn ông đứng trước mặt cô còn cách cô vài centimet.
Trong mắt cô là khuôn mặt phóng đại không chút tì vết của người đàn ông.
Gò má sắc bén rõ ràng, làn da trắng lạnh, đôi mắt hẹp dài, mí mắt mỏng.
Vốn là một gương mặt rất đẹp trai và lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại lộ ra chút căng thẳng và dịu dàng.
Chu An chớp chớp đôi mắt long lanh sáng ngời, giống như một dải ngân hà.
Chu An nhẹ nhàng gọi anh: “Thẩm Chu Niên?”
Thẩm Chu Niên có cảm giác như đột nhiên rơi vào dải ngân hà đó, im lặng không đáp.
Chu An nghi hoặc nghiêng đầu, xác nhận lại một lần nữa: “Thẩm Chu Niên?”
Thẩm Chu Niên nhìn chính mình trong mắt cô, khẽ ừ.
Chu An cười rộ lên, nhẹ giọng nói: “Là Thẩm Chu Niên.”
Thẩm Chu Niên đang lạc trong dải ngân hà cảm thấy tai mình nóng bừng như đang cháy.
Anh hơi mất tự nhiên, giơ tay sờ sờ tai mình, sau đó cụp mắt xuống, đáp lại cô: “Là anh.”
“Thẩm Chu Niên” Hai mắt Chu An rưng rưng, cực kỳ vui mừng, cô đưa tay chỉ về tầng sáng màu vàng xuyên qua đám mây bên ngoài bầu trời, chậm rãi nói: “Em nhìn thấy ánh sáng rồi.”
——oOo——